Nick vẫn đang đóng kịch với tôi. Chúng tôi cùng giả vờ rằng chúng tôi hạnh phúc, thảnh thơi và yêu nhau. Nhưng tôi nghe thấy tiếng anh ta gõ máy tính vào lúc đêm khuya. Viết lách. Viết câu chuyện của anh ta, tôi biết chứ. Tôi biết điều đó bởi tôi có thể nhận thấy sự tuôn trào sôi nổi của những ngôn từ, tiếng bàn phím lích tích và lách cách như âm thanh của hàng triệu con côn trùng. Tôi cố gắng xem trộm khi anh ta ngủ (mặc dù hiện giờ anh ta ngủ giống như tôi, và tôi ngủ cũng giống như anh ta - lo lắng, bồn chồn không yên). Nhưng anh ta đã rút ra bài học cho mình, rằng anh ta không còn là Nicky yêu dấu của ngày xưa nữa, anh ta đã trở nên thận trọng sau những sai lầm của mình. Anh ta không còn dùng ngày sinh của mình, của mẹ anh ta, hay của Bleecker làm mật khẩu nữa. Tôi không thể vào đọc được.
Tuy vậy, tôi vẫn nghe tiếng anh ta gõ bàn phím, rất nhanh và không ngừng nghỉ. Tôi có thể hình dung cảnh anh ta gò mình trên bàn phím, hai vai nhô lên, đầu lưỡi đặt giữa hai hàm răng, và tôi biết mình đã đúng khi tự bảo vệ chính mình. Khi tiến hành biện pháp phòng vệ.
Bởi anh ta không có vẻ gì đang viết một câu chuyện tình yêu.