Gửi Nỗi Buồn Bay Theo Cơn Gió

Chương 12: Chương 11



Ken cười tít mắt. Sau khi thanh toán xong, Ken lại leo lên chiếc BMW đen bóng loáng đỗ trước của trung tâm thương mại.
- Em vào mua gì thế ? – Kun.
- Đồ vật ! – Ken.
- Hả ? – Kun.
Hôm sau tại trường Yuri.
- Hi ! – Shi vừa đến đã chạy đến khoác vai Kun.
- Chào buổi sáng ! – Kun cười tít mắt.
Shi liếc nhìn Sam. Sam có để ý nhưng cố ý ngó lơ.
- Yu ! – Ken.
- Hả ? – Yu.
- Tặng nè ! – Ken lấy trong túi áo ra 1 chiếc hộp bọc nhung đỏ vô cùng tỉ mỉ và đẹp mắt tặng cho Yu.
- Gì đây ? – Yu.
- Xem thì biết ! – Ken.
Yu mở ra…trong đó là 1 chiếc vòng cổ bằng bạc được đính kim cương.
Trong tưởng tượng của Ken thì nó sẽ như thế này…
- Cậu tặng mình ư? Ôi, đẹp quá đi – Rồi Yu sẽ ôm cổ Ken…
- Có gì đâu....Đơn giản là mình th…
- Tại sao lại tặng tôi ? – Câu nói của Yu đã phá tan mơ mộng của Ken.

- Bởi vì tôi th…- Ken.
- Trả nè. Nhà tôi đâu thiếu – Yu chen vào lời nới của Ken rồi yên lặng cầm cặp vào chỗ.
- Sam ! Mua hộ mình 1 lọ nước trái cây được không ? – Shi.
- Ừm. Cũng được – Sam.
Sau khi Sam mang nước về thì thấy 2 người họ đang hôn nhau.
( T/g : Kun với Shi ấy ạ )
Sam chạy ù đi.
Lúc này, trong lớp…
- Có thấy gì đâu ? – Kun.
- Vậy thôi ! – Shi.
- Em lại làm trò gì vậy ? – Yu thì thầm với Shi.
- Đóng kịch. Trêu tức – Shi.
Yu thật sự chẳng hiểu cái mô tê gì.
Thật sự, mọi điều không như Sam nghĩ đâu.
Trên đầu Shi có 1 sợi tóc trắng nên nhờ Kun gỡ xuống hộ, tiếc là không có.
Nhưng nhìn từ góc độ của Sam thì 2 người họ đang hôn nhau.
Ken chưa kịp nói với Yu thì bị Yu hất đổ ý chí không thương tiếc.
Chàng ta đang ngẩn ngơ ngồi trên sân thượng, đầu óc trống rỗng, lững lờ trôi về thế giới riêng.
Sam cũng chạy lên đây…nhìn thấy Ken.
Sam ôm chặt lấy Ken mà khóc.
Vị kia đang chìm trong trong thế giới nội tâm cũng phải quay lại hiện thực.
- Gì vậy ? – Ken.
- …- Sam không nói gì cả, nhưng nước mắt đang trực trào nơi khóe mắt.
Ken lặng lẽ lau đi những giọt nước mắt ấy.
- Nói mình nghe đi. Sao vậy ? – Ken.
- Tôi thích Kun…Nhưng Kun thích Shi…Giờ tôi phải làm sao đây ? – Sam.
- Thì giành lấy tình yêu của mình. Khả năng cao đó chỉ là sự rung động nhất thời thì sao. Hãy làm cho anh ấy yêu cậu – Ken.
- Thiệt hả ? – Sam.
- Ừm – Ken.
- Thanks nha ! – Sam lao vụt đi.

Nhưng…Thình…Thịch…Thình…Thịch….Tại sao tim lại đập mạnh thế này?
- Cô chuẩn bị chết đi. Dương Diễm Băng. Tôi sẽ giành lấy Kun – Sam.
Chuyện này rồi sẽ ra sao ?
Khi câu nói của Ken đã bị hiểu sai ý nghĩa.
Sau khi thực hiện được ý đồ, Shi chẳng còn màng đến Kun nữa.
Bây giờ, là tiết Toán…
GV dạy tiết Toán là 1 ông thầy vô cùng là khó tính.
Học sinh trong lớp ai cũng sợ ông này…nên giờ học ổng, ai cũng chăm chú lắng nghe.
Nhưng ổng chỉ quan tâm tới những học sinh thông minh, toán giỏi mà thôi. Còn lũ còn lại…không làm được thì nhìn lên xem người ta giảng như thế nào.
Jim lại là 1 học sinh giỏi toàn diện, và đương nhiên là Jim cũng rất giỏi Toán.
Ông thầy viết lên bảng 1 phương trình vô cùng khó.
Hầu như chưa ai giải ra…Nhưng Shi thì vẫn chống cằm nhìn ra của sổ, làm cho ông thầy hết sức là khó chịu…Chẳng biết ông ta làm gì nữa.
- Jim ! – Ông ta gọi Jim.
- Dạ thầy ? – Jim.
- Lên làm giúp thầy bài này. Để những bạn học sinh dốt nát ấy, không làm được bài này, còn ngó lơ bài giảng của tôi – Ông thầy.
( T/g : Ông này đang cố gắng đâm chọt Shi ấy mà )
Nhưng…Shi không những không nghe ông ta nói, còn tiếp tục chống cằm nhìn ra của sổ tỏ vẻ khiêu khích.
Ông thầy này tức dữ lắm…
Jim từ từ bước lên bảng.
Shi cũng thôi nhìn ra ngoài của sổ nữa và ngước lên bục giảng.
Hành động này thật sự khiến Kun vô cùng bất ngờ.

Jim thì chăm chú giải phương trình kia. Bên dưới thì Shi chăm chăm nhìn Jim.
Lúc này, trong đầu Kun đã hiện lên 1 suy nghĩ :
- Cậu ta thích Jim ư?
Sau khi Jim về chỗ, Shi cũng tiếp tục chống cằm nhìn ra của sổ.
Lần này, ông thầy ra thêm 1 phương trình còn khó hơn.
Jim cũng đang chau mày suy nghĩ.
1 phút sau, 1 ý tưởng lóe lên từ bộ não thiên tài kia.
Jim tiếp tục có ý định sẽ lên bảng…nhưng…
- Học sinh mới, tên gì ấy nhỉ…À..Diễm Băng…lên giải bài này cho tôi – Ông thầy.
Chắc chắn là ông ta đang muốn làm khó Shi rồi.
- Chết cô ta rồi. Bài này khó lắm nha. – Hs 1.
- Học sinh nhận học bổng không biết có cái chỉ số IQ thiên tài ấy không nhỉ ? Hay là cỡ IQ như bọn mình – Hs 2.
- So cỡ nó bằng bọn mình làm gì ? Chắc cũng phải ít hơn. – Hs 3.
- Đã thế nhỏ còn không thèm nghe giảng nữa. Kì này nó chết chắc rồi – Hs 4.
Và 1 loạt lời bàn tán khác.
Shi chầm chầm tiến về phía bục giảng…lấy 1 viên phấn…Không thèm liếc nhìn cái phương trình kia 1 cái. Cầm viên phấn…Lướt qua cái phương trình trong vòng 0,1 giây…Viết nhanh chóng cách giải phương trình lên bảng. Cả lớp há hốc mồm.
Jim cũng bất ngờ, bởi cách làm của Shi thậm chí còn nhanh hơn cách giải của Jim nữa.