Sáng hôm sau, khi tia nắng đầu tiên len lỏi chui vào phòng, Mạnh Hoài Trạch vẫn trừng đôi mắt tuyệt vọng trống rỗng kia, chàng bị giày vò cả đêm không ngủ, đôi mắt thâm quầng trầm trọng.
Yêu quái nằm bên cạnh thì vô tâm vô tư, hôn vài cái cũng chẳng có cảm giác gì, nằm trở về nắm mắt là ngủ luôn, để lại một Mạnh Hoài Trạch rối như tơ vò.
Trong bóng đêm đã tĩnh lặng, Mạnh Hoài Trạch vùng dậy khỏi sự sợ hãi với cái chết, hồi lâu sau mới từ từ phản ứng lại được với câu "cố lấy ra thì sẽ khiến ngươi mất mạng" kia của Ô Nhạc.
Ý là Ô Nhạc có thể lấy nội đan ra, chỉ là đang kiêng dè tính mạng của chàng sao? Tim Mạnh Hoài Trạch "thịch" một cái, lập tức quay đầu nhìn Ô Nhạc.
Tên yêu quái này đang nằm nghiêng ôm Mạnh Hoài Trạch ngủ ngon lành, mặt đối mặt với chàng, trong bóng tối vẫn thấy sự trắng trẻo mịn màng, anh tuấn đến ngây ngất lòng người.
Mạnh Hoài Trạch nhất thời không biết trong lòng có cảm giác gì, khi nhìn đến đôi ôi của Ô Nhạc, miệng chàng bỗng nhiên bắt đầu thấy tê tê. Mạnh Hoài Trạch bần thần nhìn đôi môi của Ô Nhạc, trong đầu không ngừng nhớ lại dáng vẻ Ô Nhạc áp đến gần. Vẻ mặt anh tuấn to dần trước mắt, cuối cùng là gần trong gang tấc, muốn là có thể chạm đến ngay.
Môi chàng dường như vẫn còn cảm giác mát lạnh mềm mại ấy, mặt hơi ngưa ngứa, tựa như vẫn còn hơi thở ấm áp nhè nhẹ phớt qua...
Mạnh Hoài Trạch mất hồn khá lâu, sau đó sực tỉnh lại, chàng đang nghĩ gì vậy chứ!
Luồng khí nóng mãnh liệt dâng lên hai bên gò má, xộc thẳng lên đến đỉnh đầu. Trong bóng tối, Mạnh Hoài Trạch đỏ mặt tận mang tai, như thể muốn bốc khói đến nơi.
Chàng vội nhắm chặt mắt lắc đầu, muốn vứt hết những cảnh tượng hoang đường kia ra khỏi đầu mình, nhưng càng như vậy thì cảnh tượng ấy lại càng rõ ràng hơn. Thậm chí chàng còn có thể thấy cả hàng lông mi dài của Ô Nhạc khi hắn áp đến gần...
Toàn thân chàng nóng bừng, Ô Nhạc khi ôm thường ôm cực kỳ chặt, những xúc cảm ấy đến bây giờ dường như vẫn còn đó tựa những chiếc gai mềm. Châm vào Mạnh Hoài Trạch từng chút một, mặc dù không đến nỗi đau đớn, nhưng lại giày vò đến mức khó chịu.
Mạnh Hoài Trạch đổ đầy mồ hôi, giãy giụa nhích cơ thể đi, muốn giữ khoảng cách với Ô Nhạc, chàng vừa nhích đi một chút, lòng còn chưa được thả lỏng thì yêu quái sau lưng đã thức tỉnh từ trong giấc mộng, siết tay lại rồi cọ người đến, hai người lại áp sát vào nhau không chút kẽ hở.
Mạnh Hoài Trạch muốn trốn cũng không trốn được, muốn quên cũng quên không xong, ngủ cũng chẳng ngủ được, mở mắt trân trân cả đêm như vậy đến sáng.
Đôi mắt khô khốc đau đớn, mà trong đầu lại tỉnh táo vô cùng, cứ hễ hơi nhắm mắt là lại thấy dáng vẻ Ô Nhạc cúi đầu xuống hôn chàng, cảnh tượng đó còn chân thật hơn cả tối qua chàng tận mắt chứng kiến, hơn nữa lại càng lúc càng sinh động.
Mạnh Hoài Trạch giật mình vội vàng mở đôi mắt khô khốc ra tiếp tục tuyệt vọng nhìn màn ngủ.
Ô Nhạc bên cạnh vẫn ngủ ngon say, ngay cả hít thở cũng đều đặn dễ nghe được, Mạnh Hoài Trạch giận dỗi quay đầu, tên yêu quái này xấu xa quá rồi đấy. Chính hắn đi hôn người khác xong rồi lại ngủ ngon lành, dựa vào cái gì chứ!
Cơn giận thúc đẩy sự dũng cảm, Mạnh Hoài Trạch vùng được một tay ra, định cho tên yêu quái đang ngủ không biết gì kia một cái tát, tay chàng mới giơ lên một nửa, còn chưa chạm đến mặt của Ô Nhạc thì đã xìu xuống, đỏ mặt thu tay về.
Chàng bực bội quay người tiếp tục nhìn đầu giường.
Ô Nhạc bên cạnh bỗng nhiên cười khẽ, giọng mũi mang theo chút lười biếng vì vừa mới thức giấc:
"Coi như ngươi biết điều."
Mạnh Hoài Trạch đông cứng, vội nhắm mắt lại.
Chàng vừa thấy kỳ là tại sao mình lại phải nhắm mắt vừa nói lắp:
"Ta... ta làm sao?"
"Nếu ngươi dám xuống tay thì..." – Ô Nhạc nắm lấy cánh tay vừa vươn ra lúc nãy của Mạnh Hoài Trạch, thong thả lắc một cái, tuy nói chuyện một cách tùy ý nhưng vẫn mang sự sắc bén đẫm máu.
"Thì có lẽ cánh tay này của ngươi không còn nữa đấy."
Mạnh Hoài Trạch vung tay Ô Nhạc ra, tức giận ngồi dậy, giận đến mức áo ngoài còn không mặc ở trong nhà mà lại ôm ra ngoài sân, đứng bên ngoài uống liền mấy ngụm nước lạnh mới chịu dừng lại.
Rốt cuộc là tại sao lại có một tên yêu quái xấu xa đến vậy chứ!
Cả buổi sáng Mạnh Hoài Trạch không thèm đoái hoài gì đến Ô Nhạc, phân loại xong thảo dược cần được chàng xử lý trong sân, có lẽ vì đêm qua đã bị Ô Nhạc thi triển yêu thuật nên chàng không thấy Tuyết Chiêu nữa, chỉ tưới thêm nước cho đóa hoa ấy giúp Tuyết Chiêu.
Nụ hoa bé nhỏ vẫn khép chặt, được những đài hoa xanh lá bao trùm lấy, trước đây Mạnh Hoài Trạch chưa từng chú ý đến cành hoa này, có lẽ là nó tự mọc, chàng cũng hơi tò mò dáng vẻ khi nở của bông hoa này, ngón tay cẩn thận kéo nhẹ nụ hoa nhìn ngắm một lúc.
Nhìn nhìn một lúc chàng lại mất tập trung, lại nghĩ đến con sói xấu xa kia.
Tối qua chàng đồng ý với Ô Nhạc hôm nay sẽ đi chợ mua gà cho hắn, còn chịu lựa một con mập mập nữa. Mạnh Hoài Trạch bực mình nghĩ, con sói thối tha ấy không đáng, nhưng lại không nhịn được ngẩng đầu nhìn mặt trời, sắp đến giữa trưa rồi, không đi thì muộn mất.
Mạnh Hoài Trạch đấu tranh một hồi lâu, cuối cùng vẫn rầu rĩ chuẩn bị ra ngoài.
Chàng không hề vì Ô Nhạc, mà là vì quân tử phải biết giữ chữ tín, việc gì đã đồng ý rồi thì phải làm được... Chàng đang nghĩ vậy, vừa quay người thì nghe thấy tiếng gõ cửa ngoài sân, theo sau đó là giọng nói của Thái Chỉ.
"Cô nương có chỗ nào không khỏe sao? Thuốc hôm qua..."
"Mạnh đại phu." – Thái Chỉ ngắt lời Mạnh Hoài Trạch, vừa nhìn xung quanh vừa hỏi.
"Vị họ hàng kia của chàng không có đây sao?"
Mạnh Hoài Trạch ngẩn người:
"Cô nương nói Ô Nhạc sao?"
"Ô Nhạc? Thì ra là tên này sao." – Thái Chỉ gật đầu.
"Đúng vậy, hôm nay ta đến là vì có việc muốn tìm chàng ấy."
Mạnh Hoài Trạch cau mày:
"Cô nương tìm hắn có việc gì không?"
Thái Chỉ đưa vật đang cầm trên tay lên lắc lắc, cười ngọt ngào đáp:
"Tối qua ta thấy chàng ấy có vẻ rất muốn ăn thịt, hôm nay đúng lúc nhà đang hầm thịt gà, ta bèn mang một bát đến cho chàng ấy."
Mạnh Hoài Trạch thấy hơi lạ lạ, còn chưa nói gì thì cái mũi của Ô Nhạc đã lần từ trong nhà ra ngoài, ngửi nói:
"Thơm quá."
Thái Chỉ đã lấy bát từ trong hộp gỗ ra, đặt lên bàn đá trong sân, đúng là một bát canh gà, vàng kim béo bỡ, hương thơm tỏa ngát, còn đang bốc khói nghi ngút, trông ngon hơn của Mạnh Hoài Trạch không biết bao nhiêu lần.
"Cho ta à?" – Ô Nhạc đi đến nhìn.
Thái Chỉ hơi đỏ mặt, mà nụ cười trên gương mặt vẫn không thay đổi.
"Cho chàng đấy." – Nàng hơi chần chừ rồi lập tức cười theo đáp.
Ô Nhạc liếc nhìn nàng, không nói gì thêm, tùy ý ngồi xuống cầm đũa lên gắp thịt gà trong bát lật tới lật lui.
Mạnh Hoài Trạch thấy cảnh tượng trước mặt kỳ quặc vô cùng, vội vàng lấy bạc ra trả cho Thái Chỉ.
"Không cần đâu Mạnh đại phu." – Thái Chỉ từ chối.
"Tối qua không biết ai trộm gà nhà mẹ của Nhị Bảo, bà ấy mắng suốt cả ngày, kết quả là tối đêm đó tên trộm gà đã trả con gà lại, bên trong túi ngoài con gà đã chết kia còn có tiền mua gà, mẹ Nhị Bảo không nỡ ăn nên đã bán rẻ con gà ấy lại cho ta."
Mạnh Hoài Trạch chột dạ cười vài tiếng:
"Thế à..."
Kẻ đầu sỏ bên cạnh thì lại ngồi ăn thịt như thể như không nghe thấy gì, sự việc không liên quan gì đến hắn vậy.
Thái Chỉ ngồi xuống đối diện Ô Nhạc, ngẩng đầu cười với Mạnh Hoài Trạch nói:
"Mạnh đại phu không cần để ý ta đâu, lát nữa ta lấy lại bát rồi đi ngay, Mạnh đại phu cứ bận việc của chàng đi."
"Hả? Oh." – Mạnh Hoài Trạch nhận ra hình như chàng bị ghét bỏ mất rồi...
Mạnh Hoài Trạch đứng cách hai người họ thật xa thật xa, cúi đầu tiếp tục làm thảo dược nhưng lại hơi mất tập trung, ánh mắt cứ bất giác nhìn về phía hai người họ.
Lá hải đường phủ lên một lớp bóng mát to lớn bên chiếc bàn đá, hai người đó ngồi đối diện nhau, trên người là những đốm sáng xuyên qua kẽ lá. Hình như họ đang nói gì đó với nhau, Mạnh Hoài Trạch cách rất xa, nghe không rõ, chỉ nhìn thấy nét cười bên môi Thái Chỉ, lòng thì khó chịu như mèo cào.
Chàng chua xót nghĩ, tối qua còn hôn ta, hôm nay chỉ vì một bát thịt mà đã cười nói vui vẻ với cô nương nhà người ta rồi. Ta cũng cho ngươi ăn thịt không ít mà, bạc để dành được đều mua thịt hết cả rồi.
Chàng nghĩ đến mất hồn, tay không biết nặng nhẹ, "rắc" một tiếng, chàng không cẩn thận làm gãy mất đóa hoa bên cạnh, cánh hoa đỏ tươi ngã vào bùn lầy.
Mạnh Hoài Trạch giật mình bừng tỉnh, tự vỗ vào mặt mình, rốt cuộc là chàng đang nghĩ cái gì vậy chứ!