Gửi Quãng Đời Còn Lại

Chương 19: Cứu, ta "bẩn" mất rồi



Đêm đó Mạnh Hoài Trạch đã có một giấc mơ vô cùng kinh dị.

Cây hải đường bên cạnh bàn đá trong sân rõ ràng đã nở xong hết, mà giờ lại nở rất tươi tốt, màu hồng trắng của hoa hải đường giống như những ngọn sóng nối nhau, phủ khắp trên cây. Ánh nắng trải dài lên nó, quanh đó tựa như có một dải sương vàng kim đang sinh sôi.

Dưới những cành hoa tán lá đang xòe ra kia, Ô Nhạc đang ngồi kề vai với Thái Chỉ, Mạnh Hoài Trạch không nghe họ đang nói gì, chỉ có thể thấy sự thân mật mờ ám của hai người nọ.

Gió nhẹ phớt qua, cánh hải đường rơi lả tả, bầu không khí như chan hòa mùi hương ngọt ngào. Ô Nhạc mỉm cười giơ tay lên, hái một bông hoa hải đường xuống, hắn hạ mi mắt nhìn người trước mặt mình, vẻ mặt có sự dịu dàng mà Mạnh Hoài Trạch chưa bao giờ thấy. Ngay lập tức, hắn cài bông hải đường ấy lên tóc Thái Chỉ.

Cuối cùng Mạnh Hoài Trạch cũng nghe rõ câu nói ấy, tên khốn nạn Ô Nhạc này nói:

"Đẹp lắm."

Mạnh Hoài Trạch tức đỏ cả mắt, chỉ muốn xông đến hét vào hai người họ, tránh xa cây hải đường của ta ra!

Chàng cũng không biết chàng đang ở đâu, dù sao thì chàng đã thấy hai người đó chàng chàng thiếp thiếp dưới gốc hải đường của chàng rồi đấy. Tên yêu quái không biết xấu hổ Ô Nhạc kia còn hái hải đường của chàng.

Hai người dưới bóng hải đường càng lúc càng sáp lại gần nhau, gần như là dính sát vào nhau, Mạnh Hoài Trạch tức muốn xì khói, không biết là đang đấu tranh với cái gì cả buổi trời rồi mới tiến về phía trước một bước.

Lòng Mạnh Hoài Trạch hơi mù mịt, những phẫn nộ trước đó bỗng tan theo mây khói, chỉ còn lại chút dư âm nhạt nhòa, chàng quên mất Thái Chỉ ban nãy, như thể ở đây ngay từ đầu chẳng có ai đứng ngoài chàng ra.

Lúc này đây, có một bàn tay nhẹ nhàng ôm lấy sau đầu Mạnh Hoài Trạch, Ô Nhạc cúi đầu xuống hôn chàng quyến luyến. Đôi môi mềm mại hơi lạnh chạm lên môi Mạnh Hoài Trạch, chàng nhắm mắt lại, cảm thấy hơi thỏa mãn...

Mạnh Hoài Trạch mở mắt ra trong đêm, có lúc chàng như vẫn còn đang ở trong mộng, cảm giác thỏa mãn trong tim ấy vẫn còn đọng lại trong tim, mang đến một cảm giác ngưa ngứa tê dại, nhưng lại yên lòng đến cùng cực.

Thỏa mãn? Ánh mắt Mạnh Hoài Trạch dần tỉnh táo, thoáng chốc giật mình, Ô Nhạc hôn chàng, chàng không thấy tức giận thì thôi đi, tại sao lại còn thấy thỏa mãn nữa chứ?

Một tia sét xé toạc bầu trời, căn phòng bỗng chốc sáng trưng, tiếp ngay sau đó là tiếng sấm giáng xuống. Mạnh Hoài Trạch run rẩy, giờ mới sực tỉnh khỏi những suy tư của mình, nhận ra không biết trời đã mưa tự lúc nào, bên ngoài cửa là tiếng mưa rơi hối hả, kèm theo cả những tiếng gió thét.

Lại là một tia sét rạch qua, tiếng gầm của sấm nối liền ngay sau đó làm rung động cả bầu trời. Mạnh Hoài Trạch rúc người lại, suy nghĩ một cách hoang đường, không phải vì chàng biến thái quá nên đã dẫn sấm sét đến đúng không?

Chàng còn chưa kịp suy nghĩ kỹ thì bỗng nhớ đến chuyện khác, ngoài kia mưa to như vậy, Tuyết Chiêu và đóa hoa chưa nở kia phải làm sao?



Chàng vội vã bò dậy, đẩy Ô Nhạc nói:

"Ô Nhạc, bên ngoài mưa rồi."

Ô Nhạc mơ màng ừm một tiếng ra chiều biết rồi, chẳng hé cả mắt ra, vẫn muốn ngủ tiếp.

"Không biết Tuyết Chiêu thế nào rồi, ta phải ra ngoài xem thử." – Mạnh Hoài Trạch nói.

Ô Nhạc mất kiên nhẫn lầm bầm:

"Nó là yêu quái bị ướt thì có làm sao đâu."

"Ngoài Tuyết Chiêu ra còn có đóa hoa đó nữa."

Mạnh Hoài Trạch sốt ruột, tiếp tục đẩy Ô Nhạc ra.

"Ngươi buông ta ra."

Ô Nhạc cau mày lại vì thấy phiền, cuối cùng cũng chịu buông cánh tay đang ôm chặt lấy Mạnh Hoài Trạch ra, cho chàng xuống giường.

Cửa vừa mở ra thì cơn gió cuốn theo những hạt mưa lạnh giá ẩm ướt cuồn cuộn kéo tới, trước sân đã trở thành một mảnh bùn lầy, cây hải đường đã bị gió cuốn cho lắc lư rì rào tiếng lá.

Mạnh Hoài Trạch khoác một chiếc áo đi mưa vào, ngồi xuống tìm một hồi mới tìm thấy được bông hoa ấy của Tuyết Chiêu, cành hoa yếu ớt đã bị gió thổi cong vòng, may mà nụ hoa vẫn chưa gãy.

Mạnh Hoài Trạch đỡ nhẹ lấy nụ hoa yếu ớt ấy, thở phào một tiếng, sau đó chàng thả cành hoa ấy ra đứng thẳn dậy, muốn tìm một cái gì đó trong sân che mưa cho bông hoa này.

Mưa quá to, Mạnh Hoài Trạch không mở nổi mắt, nước chảy từ mi mắt trở xuống, một lúc sau mới mò được tấm vải rách trong góc ra. Chàng định che tấm vải ấy lên đám hoa cỏ, thế mà còn chưa kịp kéo ra thì tấm vải ấy đã bị gió thổi bay phấp phới, hoàn toàn không theo sự khống chế của chàng.

Mạnh Hoài Trạch đang lúc tay chân luống cuống, sau lưng truyền đến một tiếng phụt cười.

Ô Nhạc đang dựa vào cửa nhìn chàng, y phục mặc tùy ý, cổ áo đang mở phanh ra để lộ một cơ ngực săn chắc như ngọc.

Hắn vừa xem kịch hay vừa chê Mạnh Hoài Trạch:

"Ngốc chết đi được."

Mạnh Hoài Trạch không dư hơi đâu phản bác, chàng cầm lấy tấm vải rách đang tung bay trong mưa gió mịt mù ấy, nói với Ô Nhạc:

"Đằng sau cửa có một cây dù, ngươi sang đây, giúp ta kéo cái này đi."

Ô Nhạc nhướn mày, giống như cảm thấy yêu cầu này của Mạnh Hoài Trạch rất nực cười. Hắn không lấy dù, mà là trực tiếp đi thẳng vào trong mưa, nhưng quần áo vẫn không hề bị ướt, như thể mưa gió hỗn loạn, sấm sét rền vang kia không hề liên quan gì đến hắn cả.

Mặc dù Mạnh Hoài Trạch vẫn đang mặc áo đi mưa, nhưng y phục bên trong đã ướt quá nửa, hai chân gần như đã đạp hẳn vào trong nước, chật vật vô cùng so với Ô Nhạc.

Chàng đưa tay đến định đưa góc vải ấy cho Ô Nhạc, Ô Nhạc lại tránh đi. Hắn ngồi xuống, chạm nhẹ vào bông hoa đang bị gió thổi nghiêng ngã tứ phí kia, một tia sáng lóe nhẹ lên, cành hoa ấy liền ngừng đung đưa.

Xung quanh mưa gió dữ dội, chỉ duy nhất cành hoa ấy khẽ đung đưa nhẹ trong đêm tối, yên bình và tĩnh lặng, tỏa ra chút ánh sáng vàng nhạt.

Mạnh Hoài Trạch đang cầm tấm vải rách ấy đứng nhìn há hốc mồm.



Ô Nhạc ngáp một cái đứng dậy nói với Mạnh Hoài Trạch:

"Giờ thì được chưa, về ngủ được chưa?"

"Này, đợi chút..." – Mạnh Hoài Trạch gọi hắn.

"Tuyết Chiêu đâu?"

Ô Nhạc chậc một tiếng, rõ ràng cảm thấy chàng thật phiền phức, hắn chỉ xuống dưới.

Mạnh Hoài Trạch cúi đầu xuống liền thấy ngay Tuyết Chiêu đang nằm mệt mỏi rã rời dưới cành hoa.

Trên người nó toàn là nước mưa, đang hít thở phì phò, những vết nhăn trên bụng rung từng hồi. Trước đó đã chạy đông chạy tây để che mưa cho đóa hoa ấy, nó cũng mệt vô cùng.

Nhìn thấy Mạnh Hoài Trạch nhìn mình, Tuyết Chiêu bò dậy, dáng vẻ bị mưa ướt của nó lại xấu thêm vài phần, bộ lông thưa thớt ban đầu thờ đã gom thành cụm dính sát vào da đầu, giống như một gã lang thang tội nghiệp không nơi để về trong đêm mưa.

Mạnh Hoài Trạch không đành lòng bèn sờ lên bộ "tóc" trên đầu nó.

"Mưa to quá." – Mạnh Hoài Trạch nói.

"Ngươi vào nhà trú mưa một lát đi."

Ban đầu Tuyết Chiêu gật đầu như giã tỏi, rồi nhớ lại điều gì đó nên lại nhìn Ô Nhạc bên cạnh Mạnh Hoài Trạch thăm dò. Ô Nhạc cười "her" một tiếng, chẳng nói gì cả, quay người bỏ đi mất.

Tuyết Chiêu chỉ to cỡ một con mèo, Mạnh Hoài Trạch để nó chui vào dưới áo đi mưa và bước theo mình, một người một yêu quái đồng bộ nhau đi vào nhà.

Cửa nhà đóng lại, chặn hết mưa gió ở bên ngoài, Mạnh Hoài Trạch cởi áo ngoài ra, bên trong đã ướt hơn một nửa, đầu tóc đã ướt sũng nhỏ giọt, Tuyết Chiêu ngồi ở cửa không dám nhúc nhích, một lúc sau thì dưới chỗ đứng của mình đọng lại một vũng nước.

Chỉ có tên yêu quái Ô Nhạc này dạo một vòng trong mưa này mà ngay cả vạt áo cũng chẳng ước thôi, hắn đang nhà nhã dựa vào đầu giường, bắt chéo chân ngồi chơi với quả cầu màu vàng.

Mạnh Hoài Trạch lấy một chiếc khăn khô trong tủ ra đưa cho Tuyết Chiêu, bảo nó lau nước trên người trước. Mạnh Hoài Trạch xử lý xong bản thân rồi cúi đầu mới phát hiện ra Tuyết Chiêu chỉ cầm góc khăn ấy, không biết đang làm gì mà một lúc sau mới từ từ nhúc nhích, trên người vẫn ướt sũng.

Mạnh Hoài Trạch ngồi xổm xuống cầm lấy khăn lau cho nó.

Yêu quái lắc tới lắc lui mặc Mạnh Hoài Trạch lau mình cho nó, có điều là ánh mắt luôn nhìn về phía giường nằm, làn da nâu bỗng nhiêng hơi ửng đỏ lên.

Mạnh Hoài Trạch ngừng động tác lại, nghi ngờ bản thân mình có phải nhìn nhầm rồi hay không, dù sao thì cảnh tượng này quả thực hơi quái dị. Tuyết Chiêu liếc nhanh sang chàng rồi vội vàng cúi đầu xuống, hai cánh "tay" khô gầy của nó đụng vào nhau ở trước ngực, lỗ tai mềm nhũn nhẹ nhàng cọ tới cọ lui trên trán.

Mạnh Hoài Trạch thấy không khí hơi kỳ lạ, chàng dừng lại hỏi một cách do dự:

"Ngươi nhìn thì thế?"

Thế mà con quái xấu xí kia lại bịt mắt mình lại, xấu hổ cười hehe vài tiếng, giống như xấu hổ cực kỳ vậy, cơ thể nhăn nheo lắc tới lắc lui, nói nhỏ:

"Hai người có mối quan hệ đó đúng không?"

Mạnh Hoài Trạch kinh hãi:



"Cái, cái gì.."

Tuyết Chiêu bỏ một tay che mắt xuống, nhìn trộm về phía giường, xấu hổ nói:

"Hai người ngủ với nhau, cha ta và mẹ ta cũng ngủ với nhau."

Một luồng khí nóng xộc thẳng lên đến não chàng, suýt chút nữa chàng không ngồi vững nữa mà phịch luôn xuống đất. Chàng đỏ mặt tía tai, nói lắp bắp:

"Không, không giống nhau đâu, bọn ta đều là nam giới, không, không phải, ta là nam giới, còn hắn là con đực..."

Trán chàng đều là mồ hôi, vội vã giải thích một hồi lâu mà cũng không biết mình đang nói bậy bạ cái gì.

Tuyết Chiêu thả ta còn lại xuống, nghiêng đầu nhìn chàng, giống như hơi thắc mắc:

"Thế cũng được mà, Thanh Chi và Hải Nhất Tố ở núi Biên Khê bọn ta cũng đều là đực mà, họ còn hôn môi ấy."

Mạnh Hoài Trạch há miệng ngỡ ngàng, kinh hoảng tới mức không nói được tiếng nào.

"Oh?"

Ô Nhạc trên giường khép tay thu viên ngọc vàng ấy lại, nhìn Tuyết Chiêu, hào hứng tiếp lời nói:

"Nếu nói thế thì núi Cửu Di chỗ ta cũng có, tên yêu mèo Đồ Nam ấy suốt ngày cứ ở trong hang động của tên hồ ly Hạ Châu, hóa ra mối quan hệ của họ là vậy à."

Hắn ra chiều đã giác ngộ, nhắc đến mấy chuyện này Tuyết Chiêu không còn sợ hắn mấy nữa, còn có hơi hơn thua nói:

"Núi Biên Khê bọn ta còn nữa kìa..."

Mạnh Hoài Trạch vẫn đứng ngây ngốc tại chỗ, nghe mà cả người như muốn sụp đổ.

Cứu.

Chàng nghĩ, ta đã nghe những gì vậy, ta "bẩn" mất rồi.