Mạnh Hoài Trạch cảm thấy rằng chắc chẳng ai xui bằng mình nữa rồi.
Con nhà của Lý nhị thúc bị bệnh, lúc Mạnh Hoài Trạch kê đơn thuốc thì thấy thiếu mất hai vị thuốc, bèn trích thời gian ra đeo gùi thuốc lên núi Xuyên Cơ hái thuốc.
Núi Xuyên Cơ mênh mông chót vót, hiểm trở vô cùng, thường ngày Mạnh Hoài Trạch cũng chỉ đi về phía ở ven núi hái thuốc, cực ít khi nào đi sâu vào trong. Lần này chàng tìm trong núi một hồi mà một trong hai vị thuốc ấy vẫn chưa tìm được, Mạnh Hoài Trạch bèn vừa tìm vừa đi sâu hơn vào núi Xuyên Cơ.
Mãi đến khi mặt trời đổ về phía tây, cuối cùng Mạnh Hoài Trạch mới tìm được loại thuốc bị thiếu ấy ở trong tận sâu trong núi. Chàng còn chưa kịp vui mừng thì nghe tiếng gầm thét giữa núi, cả dãy núi đều rung lắc theo, sau đó là muôn thú đều bỏ chạy tứ phía, trong rừng trở nên ồn ào hỗn loạn, có điều mọi thứ lại trở về sự im lặng chết chóc rất nhanh.
Mạnh Hoài Trạch không biết đã xảy ra chuyện gì, vạch những nhánh cây cản đường trước mặt đi men theo âm thanh lúc nãy, đi chẳng bao lâu, bỗng nhiên Mạnh Hoài Trạch sợ muốn chết đứng ngay tại chỗ.
Trước mắt chàng là trận đánh nhau giữa một con rắn và một con sói.
Con rắn ấy to lớn bất thường, lúc nhổm thân dậy thì cao không khác gì với cây cổ thụ đã mấy trăm năm, mà đối đầu với con rắn khổng lồ ấy là một con sói uy phong lẫm liệt, dáng vẻ nhìn từ trên cao xuống ấy ngạo mạn không ai sánh bằng.
Mạnh Hoài Trạch khiếp sợ đến mức đầu ong ong, bản năng muốn bỏ chạy nhưng không biết sao đôi chân lại đã hoàn toàn không nghe theo sự điều khiển của chàng, đứng như trời trồng ngay tại chỗ không nhúc nhích.
Sau đó chàng cứ đứng đó, không dám chọc đến ai, đuôi rắn khí thể bừng bừng vung về phía chàng.
Hông Mạnh Hoài Trạch bị siết chặt lại, bị đuôi rắn ấy cuốn đi, ý thức chậm chạp của chàng còn chưa kịp phản ứng thì một vật gì đó màu ánh kim bị nhét vào miệng chàng.
Không, hoặc không phải là bị nhét, mà giống như là đúng lúc chàng kinh sợ há to miệng ra nên đã chạy thẳng vào trong.
Một thứ rõ ràng to bằng nắm đấm, xem kiểu gì cũng thấy không dễ dàng gì nuốt xuống được, vậy mà chàng đã nuốt mất nó rồi.
Mạnh Hoài Trạch hoàn toàn không biết thứ chàng đã nuốt là cái gì, nhưng trong chốc lát, hình như con rắn ấy đã đứt hơi thở, chàng bị đuôi rắn đập mạnh xuống đất, suýt nữa thì bị đè cho tắt thở.
Mạnh Hoài Trạch đang cố gắng bò ra khỏi thân rắn, bò được một nửa, còn chưa kịp thoát thân hoàn toàn thì nghe thấy con sói ấy nói chuyện.
Nói... nói chuyện?
Mạnh Hoài Trạch khiếp đảm.
Hình như đây đây đây đây đây đây là một con yêu quái, con yếu quái này còn còn còn còn còn muốn giết chàng.
Trước mặt con sói to đùng này, một chàng trai trưởng thành là Mạnh Hoài Trạch trở nên nhỏ bé như đứa trẻ vài tuổi, bị vồ một cái là không còn đường nào sống sót đâu.
Mạnh Hoài Trạch biết mình không còn đường nào để chạy nữa, chàng tuyệt vọng nhắm mắt lại, lòng nghĩ mình chết chắc rồi, chắc chắn là chết rồi. Kết quả là, chàng không thấy đau chỗ nào hết, chỉ thấy ngực hơi nặng nặng, giống như có vật giống gì đó lao đến.
Chẳng lẽ tên lang yêu này biết yêu thuật gì, có thể khiến cho con người chết mà không đau không cảm giác, có phải tôi đang ở địa ngục rồi không, mở mắt ra là đến cầu Nại Hà rồi đúng không, bên cạnh bây giờ đang có linh hồn lang thang phải không?
Mạnh Hoài Trạch nghĩ thế, bên tai có gió thổi ngang qua, khiến chàng không khỏi rùng mình.
Chính ngay lúc này đây, vật nặng trình trịch lao vào lòng chàng kia bắt đầu động đậy, toàn tân Mạnh Hoài Trạch dựng tóc gáy, hai cánh tay tê dại, không dám nhúc nhích chút nào.
Trên tay có sự tiếp xúc mềm mại, trong lòng chàng có tiếng gầm gừ non nớt vang lên. Mạnh Hoài Trạch ngẩng người, cuối cùng cũng kéo được một chút thắc mắc ra từ trong mớ sợ hãi cái chết, ánh mắt do dự chậm rãi ti hí ra nhìn, cúi đầu thì đúng lúc chạm vào đôi đồng tử long lanh màu kim.
Mạnh Hoài Trạch ngẩn người nhìn nhau với đôi mắt thú nhuốm lửa giận kia một lúc, sau đó ý thức mới chầm chậm quay về.
Sói, sói con?!
Mạnh Hoài Trạch cứng đờ nhìn xung quanh một vòng, con rắn khổng lồ kia đã thu nhỏ lại thành kích thước như rắn thông thường, cây cỏ xung quanh tán loạn, mặc dù là vậy nhưng cũng rất yên tĩnh. Chiều tà đang lơ lửng ở lưng chừng núi, ánh kim nhàn nhạt bao trùm xuống, trận chiến ác liệt lúc nãy giống như ảo tưởng.
Chàng vẫn đang ở núi Xuyên Cơ, chàng vẫn chưa chết!
Mạnh Hoài Trạch lại cúi đầu xuống nhìn sói con trong lòng, soi con đang nhe nanh hung dữ gừ lên với chàng một tiếng. Sức uy hiếp còn không bằng tiếng chó con trong thôn sủa nữa.
Chắc sói con cũng tự nhận ra được nên bỗng chốc thẹn quá thành giận, giơ cái chân múp thịt ra định cào Mạnh Hoài Trạch thì bị Mạnh Hoài Trạch tóm lấy được theo bản năng.
Cả người và yêu lại ngẩn người ra nữa.
Sói con rất tức giận, cong sống lưng lên xông tiếp về phía Mạnh Hoài Trạch thấp giọng gầm uy hiếp. Ý thức quay trở về với Mạnh Hoài Trạch, chàng chộp lấy chân sói từ trong lòng mình quăng đi, vừa bò vừa chạy bất chấp, thế nhưng ban nãy chàng đã quá sợ hãi nên chân mềm nhũn, chao đảo nửa ngày mới chạy được không bao xa.
Mạnh Hoài Trạch vừa chạy mà lòng vừa còn sợ hãi quay đầu lại nhìn, thấy sói con bị vứt ra kia không đuổi theo, vẫn duy trì trạng thái bị vứt ấy nằm dưới đất không động đậy. Mệt mỏi nằm đó, từ xa xa trông như một cục nhỏ màu đen, trông cũng đáng thương vô cùng.
Chuồn nhanh thôi! Mạnh Hoài Trạch nghĩ vậy, nhưng chàng quay người chạy vài bước thì lại hơi do dự dừng lại, không nhịn được quay đầu, tập trung nhìn chú sói con ấy thật kỹ mới phát hiện ra thì ra sói con ấy đã bị thương.
Đây là con sói ban nãy đúng không? Là tên lang yêu biết nói đấy đúng không? Mạnh Hoài Trạch vừa run rẩy suy nghĩ lại vừa không nỡ bỏ đi. Chàng là một người hành y, cho dù đối phương có là sói con đi nữa thì cũng khó mà thấy chết không cứu được. Nhất là khi sói con này lại còn bị thương rất nặng. Mấy vết thương này trên người sói trưởng thành không quá rõ ràng, nhưng con sói đang nằm dưới đất bây giờ lại chẳng lớn bằng bắp tay của Mạnh Hoài Trạch, những vết thương chồng chất kia trông cực kỳ rợn người.
Nếu Mạnh Hoài Trạch không để ý đến nó mà bỏ đi ngay bây giờ, không chừng sói con này sẽ không qua khỏi được đêm nay.
Mạnh Hoài Trạch mềm lòng.
Chàng do dự tại chỗ rất lâu, đấu tranh đi lại mấy chục vòng, cuối cùng vẫn cắn răng nhặt một nhánh cây dưới đất lên, khom người cẩn thận đi về phía sói con.
Vẫn còn cách một đoạn, Mạnh Hoài Trạch không dám đến gần nữa, cơ thể nghiêng về phía sau đề phòng, chọc nhánh cây vào sói con nằm dưới đất.
Chàng vừa chọc vào, sói con vốn đang trông rất mệt nhoài ngẩng phắt đầu dậy, ánh vàng trong đôi mắt lóe lên nguy hiểm, Mạnh Hoài Trạch sợ hết hồn, không kịp suy nghĩ mà vứt luôn nhanh cây bỏ chạy không ngoảnh đầu. Chạy liền một mạch khoảng một khắc đồng hồ, những cảnh vật lộn xộn sau lưng đã không còn nữa thì chàng mới dừng lại, chống tay lên đùi thở hồng hộc.
Xuống núi! Giờ mà không uống núi thì không còn gì nữa luôn, xuống núi gấp! Mạnh Hoài Trạch nghĩ vậy nhưng chân lại không xê dịch được, cuối cùng vẫn phải nửa muốn nửa không mà lề mề quay về chỗ cũ.
Con sói ấy vẫn còn đang nằm đó.
Lần này Mạnh Hoài Trạch không dám tùy tiện đến gần nữa, mà cách rất xa gào lên đến chỗ của sói con:
"Này!"
Một tiếng cất lên xong thì khí thế của chàng mất hết hơn nửa:
"Ta thấy ngươi bị thương rồi, à thì, ngươi, ngươi đảm bảo không ăn thịt ta, ta sẽ giúp ngươi băng bó vết thương."
Chàng run rẩy uy hiếp: "Không, không là, ta đi đấy. Ngươi cứ ở đây đợi, đợi chết đi, buổi tối trên núi nhiều thú rừng lắm đấy."
Chắc là nghe câu nói của chàng gây lung lay, sói con dưới đất nhúc nhích nhìn về phía Mạnh Hoài Trạch. Mạnh Hoài Trạch lùi mạnh về phía sau một bước, sợ tái mặt, cắn chặt răng mới miễn cưỡng kìm lại được mong muốn bỏ chạy xuống.
Chỉ nghe thấy tiếng con sói kia nói:
"Ta vốn chẳng muốn ăn thịt ngươi."
Đúng là yêu quái thật hả! Trong lòng Mạnh Hoài Trạch gào to trong tuyệt vọng, nhưng vẻ mặt vẫn không biểu hiện quá thái quá, sợ đến tê dại rồi đấy.
Sói con ấy lại nói tiếp: "Ta chỉ muốn giết ngươi."
Mạnh Hoài Trạch cứng mặt quay người định bỏ đi.
"Từ từ."
Mạnh Hoài Trạch quay đầu lại, hình như con sói ấy hơi bực dọc, nhúm lông tơ trên đỉnh đầu dựng lên:
"Tạm thời không giết ngươi đâu, trước khi giết ngươi sẽ nói cho ngươi biết, được chưa?"
Đương nhiên là không rồi!
Mạnh Hoài Trạch hơi ấm ức, chàng đã chọc ghẹo ai đâu, dựa vào cái gì mà phải bị giết chứ?
Chàng vừa nghĩ thế là cơn giận liền thôi thúc sự dũng cảm lên một chút, đỏ mặt nói lý lẽ với sói con:
"Đương nhiên là không, ta cũng không, không làm việc gì xấu, tại sao ngươi cứ phải đòi lấy mạng ta?"
Sói con cũng rất phẫn nộ:
"Ai bảo ngươi ăn nội đan của ta!"
Mạnh Hoài Trạch lại càng ấm ức hơn nữa, cái đó đâu phải chàng muốn ăn đâu, chưa nói đến, chàng còn không biết thứ đó có hại hay không nữa kìa, rồi chàng phải đi nói lý với ai đây?
"Cũng đâu phải ta muốn ăn."
Gương mặt của Mạnh Hoài Trạch đỏ lên vì tức giận, thường ngày chàng chẳng cãi nhau với ai, cũng rất ít lý luận với người khác, nói chuyện hơi lắp bắp.
"Cái gì đó, nội, nội đan của ngươi, ta cũng không thèm đâu..."
"Hng!"
Sói con có đến chết cũng không lung lay: "Dù sao ta cũng phải đòi lại nội đan của ta."
Mạnh Hoài Trạch cũng nói: "Dù, dù sao ngươi cũng không được giết ta, ngươi mà giết ta, ta sẽ không cứu ngươi."
Mặt trời đã mất dạng hẳn sau dãy núi, chỉ còn lại những vệt đỏ bên phía chân trời, ánh trăng cũng sắp dâng cao, Mạnh Hoài Trạch và sói con vẫn đang lải nhải, một kẻ có chết cũng nhất quyết phải lấy lại nội đan, một người còn lại ngồi xổm ở xa thật xa, lặp đi lặp lại ngươi không được giết ta, nếu ngươi muốn giết ta thì ta sẽ không cứu ngươi.
Núi non xung quanh bị màn đêm xanh sẫm bao trùm lên, Ô Nhạc bị thương nặng lại còn thêm nội đan không còn trong cơ thể, dùng dằng với loài người trước bặt đây một hồi thì bắt đầu không chống đỡ được nữa.
Hắn chưa bao giờ chật vật như vậy bao giờ, yêu lực mất nhiều đến độ không thể duy trì được dạng thú trưởng thành, bị ép biến thành thú sơ sinh. Rơi vào hoàn cảnh phải bàn điều kiện với một tên nhân loại. Ô Nhạc lười phải nói lý với người ồn ào, đầu hắn nghiêng qua vùi vào hai chân trước, không thèm để ý đến chàng nữa.
Một con người thôi mà, Ô Nhạc không hề quan tâm, mặc dù nội đan bây giờ đang trong cơ thể người, nhưng cũng không thoát khỏi được hắn. Qua vài ngày đợi khi yêu lực của hắn hồi phục được kha khá rồi đi giết kẻ này cũng như nhau thôi.
Mạnh Hoài Trạch không biết toan tính trong lòng con sói này, trông thấy dáng vẻ ngoan cố ấy của hắn, chàng cắn răng đứng dậy bỏ đi, một lúc sau lại quay trở về một cách không có gì ngoài ý muốn.
Ô Nhạc cảm thấy tên này thật phiền phức, liền bực bội nói: "Ngươi trở lại nữa làm gì?"
"Thì..." Mạnh Hoài Trạch hơi do dự hỏi.
"Ngươi nói nội đan gì đó, quan trọng với ngươi lắm sao?"
Cái này còn phải nói nữa sao? Ô Nhạc nhìn chàng.
Mạnh Hoài Trạch hơi hơi cụp mi mắt, giống như đang tự nói với chính mình: "Chắc là quan trọng lắm..."
Chàng lại ngẩng đầu lên, nhìn Ô Nhạc: "Vậy ngươi, ngươi nói phải biết giữ lời."
Ô Nhạc dựng lỗ tai lên tỏ ý tò mò.
Mạnh Hoài Trạch nói: "Ngươi nói tạm thời không giết ta, nếu như giết ta thì sẽ nói trước với ta..."
Ô Nhạc gãi lên nhúm lông bị rối trên tai vì dính máu, lười biếng ừ một tiếng.
Mạnh Hoài Trạch dừng lại một lúc: "Ta tin ngươi, mặc dù ngươi muốn giết ta, nhưng ngươi thà không cần ta cứu chứ không lừa dối ta, chắc là cũng không xấu lắm."
Ô Nhạc chưa bao giờ biết còn có tiêu chuẩn đánh giá tốt xấu như thế này, liệu có phải qua loa quá không?
"Ta có thể cứu ngươi trước." Mạnh Hoài Trạch nói.
"Nhưng ngươi phải hứa với ta, ngươi không được tùy ý lấy mạng ta, đợi ngươi khỏe lại rồi, ngươi phải nghĩ trước xem còn cách nào khác có thể lấy nội đang từ trong cơ thể của ta ra không. Nếu không có, nếu không có..."
Vẻ mặt của Mạnh Hoài Trạch tái mét, giọng nói run rẩy không nói tiếp được nữa.
Ô Nhạc lại tỏ ra đôi phần hứng khởi, hỏi chàng: "Nếu không có thì sao?"
Mạnh Hoài Trạch siết nắm đấm, mặc dù trong ánh mắt vẫn còn vẻ sợ hãi nhưng vẫn dần trở nên kiên định:
"Vậy thì nếu món đồ đó đã quan trọng với ngươi như vậy, nếu thật sự chỉ có thể giết ta mới có thể lấy đi, vậy đồ của ngươi, ngươi lấy thế nào cũng đều là đúng cả."
Người chàng run lẩy bẩy, trông rõ ràng là không muốn chết chút nào, nhưng lại nói ra lời như thế này.
Ô Nhạc chưa bao giờ gặp con người, đây cũng là loài người đầu tiên mà hắn gặp.
Hắn cảm thấy con người hơi kỳ lạ.
Lúc nãy nói quá nhiều Mạnh Hoài Trạch đã căng thẳng đến lả người, Ô Nhạc lại nhìn chằm chằm khiến chàng lại căng thẳng thêm, nói lắp bắp: