Gửi Quãng Đời Còn Lại

Chương 30: Sợ ngươi bị bắt đi



Trước giờ chưa từng có ai nói với A Phi những lời như vậy, nó khống chế lại sự kích động, muốn lao vào người Mạnh Hoài Trạch với gương mặt đầm đìa nước mắt. Mạnh Hoài Trạch giật mình vội vàng lui về sau nhưng không đứng vững mà ngã phịch xuống đất.

Chàng đau cắn căn, nhưng chỉ trong phút chốc chàng lại cười lên.

Tuyết Chiêu cũng vui vẻ cười hê hê.

A Phi đứng tại chỗ nước mắt lưng tròng nhìn hai người họ, nhìn một hồi rồi cũng cười theo.

Mạnh Hoài Trạch đang cười vui thì bỗng cảm thấy có người đứng bên cạnh, gương mặt tươi cười của chàng cứng đờ, toàn thân bỗng trở nên mất tự nhiên. Bỗng chốc tay chân cũng trở nên dư thừa, không biết nên đặt như thế nào, ánh mắt cũng không biết nên nhìn đi đâu.

Chưa đợi Ô Nhạc lên tiếng thì chàng đã đỏ mặt đứng dậy, cúi đầu không nhìn lấy Ô Nhạc cái nào mà đi thẳng vào phía tây gian nhà.

Hai tiểu yêu tinh cũng thấy sai sai, Tuyết Chiêu thắc mắc hỏi:

"Mạnh đại phu sao thế nhỉ?"

Ô Nhạc không lên tiếng, chỉ nhìn theo Mạnh Hoài Trạch đi thẳng vào nhà đóng chặt cửa lại mà thôi.

Mạnh Hoài Trạch ngồi xổm trong nhà, muốn tập trung sắp xếp lại thảo dược, nhưng gương mặt lại nóng hổi như trúng tà vậy.

Trong sân, Tuyết Chiêu đang hỏi Ô Nhạc về tên đại yêu ở núi Xuyên Cơ ấy, tiếng nói chuyện thấp thoáng len lỏi vào phòng. Tâm tư của Mạnh Hoài Trạch lại bám theo giọng nói của Ô Nhạc một cách vô thức, dựng tai lên nghe thật nghiêm túc.

Một lúc sau trong sân không còn tiếng động gì nữa, Mạnh Hoài Trạch vẫn đang ngây ra lắng nghe, sau đó chàng mới chợt nhận ra mình đang làm gì. Chàng mím chặt môi, động tác tay đã ngừng lại từ lâu giờ mới lại tiếp tục.

Vào lúc này, tiếng cửa nhà "cọt kẹt" vang lên, Mạnh Hoài Trạch giật mình rồi vùi đầu xuống sâu hơn nữa.

Ô Nhạc đi về phía chàng, đế giày tiếp xúc với mặt sàn tạo nên tiếng động nhẹ, từng tiếng vang ấy như đang gõ vào tim Mạnh Hoài Trạch, khiến chàng tâm tư rối bời. Tiếng bước chân càng lúc càng gần, Mạnh Hoài Trạch ôm theo sọt thuốc đứng phắt dậy, cúi đầu lách khỏi Ô Nhạc đi ra ngoài.

Ô Nhạc cũng chẳng thấy thế nào, Mạnh Hoài Trạch ra ngoài sân thì hắn cũng nhàn nhã đi theo chàng ra đó thôi.

Dưới gốc cây hải đường, hai người ngồi xuống cạnh bàn đá, Mạnh Hoài Trạch hận mình sao không thể chui luôn vào sọt để tránh đi ánh mắt của con sói ấy.

Có mấy lần chàng suýt không nhịn nổi nữa mà hỏi "ngươi nhìn ta làm gì?" rồi, thế nhưng lời đã đến bên miệng rồi mà vẫn "không thấy tăm hơi", cơ bản là chàng không thể nào nói chuyện với Ô Nhạc một cách bình thường được nữa.

Dưới ánh mắt của Ô Nhạc, chàng thấy rất mất tự nhiên, ngay cả vết thương nhỏ ở vùng cổ cũng bắt đầu ngứa ngáy, chàng muốn gãi nhưng sống chết gì cũng không dám đưa tay lên.

Cố nhìn một hồi lâu, cuối cùng thì Mạnh Hoài Trạch cũng không thể chịu đựng được nữa, chàng chống tay bên trong sọt thuốc đứng dậy. Ô Nhạc đang nằm bò ra bàn, tay hắn đang xé mấy lá hải đường rơi rụng trên bàn, hắn nghe thấy tiếng liền nhìn chàng.

Mạnh Hoài Trạch quay người đi vào phòng, qua một lúc sau chàng đeo hòm thuốc đi ra ngoài.

"Ta..." – Mạnh Hoài Trạch né tránh không nhin Ô Nhạc, nói một cách mất tự nhiên.

"Ta đi...chẩn bệnh."

Ô Nhạc thổi đi những vụn lá hải đường đã bị xé nát trên bàn xuống, đứng dậy:

"Ta đi với ngươi."

"Không!" – Mạnh Hoài Trạch vội vã từ chối, nhìn điệu bộ là như muốn chạy ra khỏi sân trong chớp mắt luôn.

"Ta tự đi, ta tự đi cho!"

Chàng từ chối quáquyết liệt, Ô Nhạc liền xụ mặt xuống, Mạnh Hoài Trạch không quan tâm nhiều đến thế nữa, chàng cúi đầu coi như không thấy, vội chàng xách hòm thuốc ra khỏi sân.

Mạnh Hoài Trạch đi thăm lại hai hộ trong làng mà mấy ngày trước chàng có ghé để khám bệnh, sau khi kiểm tra xong thấy không có gì đáng lo ngại nữa thì chàng ra về. Sau đó chàng chẳng còn nơi nào để đi nữa, bèn ngồi xuống gốc cây du ở đầu làng, ngồi suốt ở đó mãi cho đến khi trời sụp tối.

Làn nói bếp khắp nơi trong làng bắt đầu bay lên, mùi hương nấu nướng bay thoang thoảng, Mạnh Hoài Trạch ngồi trên đá gặm xong chiếc màn thầu. Sắc trời cũng dần tối xuống, nhưng càng tối thì Mạnh Hoài Trạch lại càng không biết nên về thế nào, chỉ cần nghĩ tới Ô Nhạc, gương mặt chàng lại nóng lên một cách đầy kỳ quái, nhưng lại không thể khống chế được việc cứ nghĩ mãi đến con sói đáng ghét ấy.

Ánh sáng ráng đỏ dần biến mất khỏi chân trời, gió lạnh cũng theo đó mà kéo đến, những ngôi sao bên kia chân trời dần hiện lên, giờ Mạnh Hoài Trạch mới thở hắt ra một hơi đứng dậy khỏi tảng đá, cõng hòm thuốc về nhà.

Chàng thầm khuyên bản thân, không có gì to tát cả đâu, con sói ấy giống như chẳng có gì xảy ra, mày cứ xem như chưa có gì xảy ra là được rồi...

Chàng đang vừa đi vừa nghĩ, bỗng nghe thấy tiếng nói quen thuộc từ trên đầu vọng xuống:

"Chịu về rồi sao?"

Mạnh Hoài Trạch ngẩng đầu lên thì thấy Ô Nhạc từ trên ngọn cây bên đường nhảy xuống.

Mạnh Hoài Trạch hơi kinh ngạc bất giác hỏi:

"Sao ngươi lại ở đây?"

"Ồ.." – Ô Nhạc mỉm cười nhướng mày lên.

"Chịu nói chuyện luôn rồi này."

Giờ Mạnh Hoài Trạch mới phản ứng kịp, chàng lúng túng nhìn đi chỗ khác, không biết nên trả lời thế nào.

"Trời tối thế này rồi, ta sợ trên đường ngươi bị yêu quái khác bắt đi mất." – Ô Nhạc nói.

Hắn nói với giọng điệu sặc mùi trêu đùa, không biết được là thật hay giả, tận đáy lòng của Mạnh Hoài Trạch có một sự ấm áp mềm nhũn mà tê dại lượn lờ bay khắp.

Ô Nhạc đi trước vài bước rồi quay đầu lại, thấy Mạnh Hoài Trạch không đi cùng, hỏi:

"Ngây ra đó làm gì, còn không chịu đi sao?"

Mạnh Hoài Trạch "oh" một tiếng cất bước đi theo Ô Nhạc về nhà.

Gió đêm cuối xuân thổi qua nhè nhẹ, luồn vào vạt áo bay bay, Ô Nhạc bước đi chậm lại để đợi Mạnh Hoài Trạch đi theo, hai người sóng vai nhau tiếp bước.

Đoạn đường sau đó không ai nói gì cả, tâm trạng bồn chồn và xấu hổ dâng trào suốt cả ngày hôm nay của Mạnh Hoài Trạch như được cơn gió đêm dịu nhẹ này thổi tan mất, chàng không khỏi lén nhìn Ô Nhạc, khi nhìn đi hướng khác, chàng không khỏi mỉm cười.

Sự hòa hợp này được giữ mãi đến khi bước vào sân.

Nụ cười trên gương mặt của Mạnh Hoài Trạch vẫn chưa tắt, vừa bước vào trong liền nhìn thấy ngay cánh cửa phòng ngủ, nụ cười của chàng cứng đờ, rồi lại nhìn cảnh vật xung quanh đã rơi vào sắc đêm... Mạnh Hoài Trạch vắt chân chạy thẳng vào gian phòng phía tây, nhưng lại bị Ô Nhạc tóm lấy cánh tay lại.

"Đi đâu đấy?"

"Ta đi...à, thuốc... thảo dược chưa làm xong." – Mạnh Hoài Trạch căng thẳng cười gượng gạo.

"Ta đi gọn dẹp một chút."

"Mai rồi đi." – Ô Nhạc híp mắt lại.

"Buồn ngủ rồi, đi ngủ."

Bây giờ Mạnh Hoài Trạch sợ nhất là hai tiếng "đi ngủ", sắc mặt thay đổi liên tục, cuối cùng là chàng vẫn cố thử việc lấy trứng chọi đá, ba mươi sáu kế chạy là thượng sách, kết quả là trứng này đã vỡ tan tàn trên đá.

Mạnh Hoài Trạch còn chưa chạy thì con sói xấu xa kia đã vác chàng lên lưng, cất bước đi về phòng một cách không hề khách sáo chút nào.

Mạnh Hoài Trạch sợ tái mặt, vùng vẫy muốn đi xuống khỏi người Ô Nhạc, nhưng chàng lại không thể chống lại được sự ngang tàng này của hắn.

Chàng bị Ô Nhạc quăng lên giường, trong khoảnh khắc hắn buông tay ấy Mạnh Hoài Trạch đã nhảy vọt lên định tìm chỗ chạy trốn, thế nhưng động tác dứt khoát cách mấy đi nữa thì nó cũng như trò đùa đối với Ô Nhạc mà thôi, chàng bị bắt đè lại xuống giường một cách dễ dàng.

Mạnh Hoài Trạch vội đến mức khóe mắt đỏ lên, trán lấm tấm mồ hôi, tức giận nói:

"Thả ta ra!"

"Không thả!" – Ô Nhạc thản nhiên nói.

"Ngươi!"

Sức chàng không chống lại hắn, đấu khẩu cũng chẳng đấu lại được, chàng lại giãy giụa vài lần nhưng vẫn bị kiềm hãm chặt cứng. Cuối cùng là chàng vô cùng tức giận mà quay mặt đi, vùi mặt vào chăn.

"Vân Châu." – Ô Nhạc gọi chàng.

Mạnh Hoài Trạch giận dỗi xem như không nghe thấy gì.

"Vân Châu?" – Ô Nhạc gọi tiếp.

Mạnh Hoài Trạch không lên tiếng.

Một lát sau, có một bàn tay không vâng lời cởi xiêm y chàng ra, thăm dò vào trong, Mạnh Hoài Trạch rùng mình cong người lại tránh bàn tay ấy nhưng lại không tránh được.

Mạnh Hoài Trạch bắt đầu thấy sợ hãi, gương mặt ló ra khỏi chăn, chụp lấy cánh tay đang làm loạn của Ô Nhạc, run giọng nói:

"Đừng..."

Chàng còn chưa nói xong thì đã bị Ô Nhạc chặn miệng lại, hắn tách miệng chàng ra đưa lưỡi vào, đồng thời lúc này bàn tay ấy đang từ thắt lưng trượt dần xuống, cởi sạch hoàn toàn y phục của Mạnh Hoài Trạch, hắn vuốt ve phía dưới thắt lưng chàng.

Chỉ có vài động tác như vậy thôi Mạnh Hoài Trạch đã đổ mồ hôi khắp người, gương mặt nóng đến choáng váng, nước bọt môi họ quyện vào nhau. Mạnh Hoài Trạch choáng váng đầu óc, toàn thân run lên mãi đến khi tay chàng chạm vào phía sau thì chàng mới từ từ tỉnh táo lại, tiếng rên rỉ đau đớn thoát ra từ đôi môi chàng.

Ánh mắt của Ô Nhạc chợt thay đổi, hắn cắn lên đôi môi ướt át của Mạnh Hoài Trạch, sau đó "buông tha" cho nơi đó mà thăm dò về phía trước, mang theo sự tê dại mà chu du đến phía trước của Mạnh Hoài Trạch.

Mạnh Hoài Trạch nhắm chặt mắt lại, hàng mi động đậy như hai cánh bướm, mà thắt lưng thì càng lúc càng cong lên như dây cung giương hết cỡ. Trong khoái cảm ập đến che kín lấp cả bầu trời, chàng không biết rốt cuộc mình đang trốn chạy hay đang nghênh đón bày tay ấy nữa.

Một lúc lâu sau, Mạnh Hoài Trạch rùng mình một cái thật mạnh, nửa thân trên của Ô Nhạc hơi lùi ra, cơn thở dốc dữ dội mới được Mạnh Hoài Trạch trút ra khỏi cổ họng, đôi môi ướt át có ánh nước hơi mở nhẹ, vội vàng thở hổn hển.

Ô Nhạc nhìn chàng từ trên cao xuống, từng chi tiết gợi tình đều được hắn ghi rõ hết trong tầm mắt, chưa đợi Mạnh Hoài Trạch lắng lại hoàn toàn thì hắn đã nhắm lấy bàn tay đang run rẩy của chàng lại đặt xuống phía dưới của mình.

Mạnh Hoài Trạch mở mắt ra nhìn hắn đầy mờ mịt.

"Vân Châu..." – Trong bóng đêm mờ mịt, giọng nói của Ô Nhạc cũng đặc sệt.

Nghe lại như đang làm nũng, hắn dụi vào cổ chàng thấp giọng nói:

"Ngươi cũng giúp ta đi."

Âm thanh vừa chấm dứt, Ô Nhạc liền buông bàn tay đang nắm lấy cổ tay của Mạnh Hoài Trạch ra, ngón tay của Mạnh Hoài Trạch hơi co lại tựa như đang do tự, mà cũng như đang sợ hãi, nhưng đến cuối cũng không thề thu về.

"Vân Châu..." – Ô Nhạc cắn lên hõm cổ chàng, bám dính lấy mà hối thúc, mà thân dưới lại không chịu tiến về phía trước chút nào, cứ nhất thiết phải đòi Mạnh Hoài Trạch chủ động.

Tay của Mạnh Hoài Trạch vừa thả vừa siết, siết rồi lại thả, một lúc sau chàng nhắm mắt lại như kiểu được ăn cả ngã về không, đưa tay sang nhắm lấy "Ô Nhạc", trong lúc làm có chút vụng về mà liều lĩnh.

Tiếng thở hổn hển của Ô Nhạc càng lúc càng gấp, từng nhịp thở đều bám sát tai chàng mà chui vào trong, Mạnh Hoài Trạch nóng đến mức chảy nước mắt.

Ô Nhạc liếm đi nước mắt của chàng, khàn giọng hỏi:

"Sao thế?"

Mạnh Hoài Trạch mím môi không trả lời, động tác dần dần chậm lại, lòng bàn tay nóng hổi của Ô Nhạc phủ lên bao trùm lấy bàn tay của Mạnh Hoài Trạch, tuốt mãi một lúc thật lâu mới để lại một sự ẩm ướt, chảy từ kẽ ngón tay của Mạnh Hoài Trạch ra ngón tay của Ô Nhạc.

Lông mi của Mạnh Hoài Trạch đen nhánh ẩm ướt, cuối cùng thì chàng mới nghẹn ngào lên tiếng:

"Tên khốn..."

Ô Nhạc thở vài nhịp, vươn tay vơ lấy quần áo đã bị giày vò nhăn nheo ở dưới cơ thể Mạnh Hoài Trạch, lau khô thứ trên tay và cơ thể hai người, nghe thấy thế liền hỏi ngược lại:

"Oh, tại sao?" – Hắn nói một cách vô lại.

"Ta cũng đâu có ép buộc ngươi, rõ ràng là ngươi tự nguyện mà."

Chính bởi vì sự tình nguyện này mới khiến Mạnh Hoài Trạch xấu hổ nhất đây, từ nhỏ chàng đã thuộc lòng thi thư, học lễ thủ phép, đến giờ thì mọi thứ lại như đã tan tành theo mây khói, không chịu nổi một đòn của Ô Nhạc, toàn bộ đều cho hết vào bụng sói.

Mạnh Hoài Trạch mở mắt ra, không nhìn thấy rõ được Ô Nhạc trong bóng tối, nhưng Ô Nhạc lại nhìn được chàng hết thảy không sót lại gì. Đôi mắt của Mạnh Hoài Trạch tựa như đã được rửa qua bằng nước, ướt át nhưng lại để lộ ra sự sạch sẽ và thuần túy rung động lòng người.

Ô Nhạc thấp giọng nói:

"Ai bảo ngươi cả ngày không để ý ta."

Lại còn trách móc.

Thứ Mạnh Hoài Trạch không chịu được nhất là thỉnh thoảng hắn lại làm nũng như một đứa trẻ, chỉ với một câu như vậy thôi, sự phẫn uất và xấu hổ trong lòng Mạnh Hoài Trạch bỗng vơi đi hơn phân nữa. Chàng đã tuyệt vọng về bản thân mình rồi, dứt khoát không phản kháng nữa, lắng nghe theo sự kháo khát ở đáy tim, ôm lấy vai của Ô Nhạc.