Tối hai ngày hôm sau, đóa hoa ấy của Tuyết Chiêu đã nở rồi.
Dưới ánh trăng tĩnh mịch, gió đêm thổi thoáng qua, lúc Tuyết Chiêu gọi Mạnh Hoài Trạch ra thì nụ hoa nhỏ dưới đống lá cây kia đã nở một chút, một màu đỏ kiều diễm được bao bọc bởi giữa đài hoa màu xanh lá nhú ra, viền cánh hoa đang từ từ lộ ra, đung đưa nhè nhẹ dưới ánh trăng.
Tuyết Chiêu đang ngồi xổm dưới đất, đôi mắt hí nhìn cành hoa trước mặt không hề chớp một cái nào, hai chi trước đặt trước ngực không hề nhúc nhích, mà cái bụng thì đang run rẩy không ngừng vì hưng phấn, mí mắt đỏ ủng lên.
Mạnh Hoài Trạch cũng hồi hộp theo, bất giác hít thở thật nhẹ nhàng, giống như sợ mạnh một chút là sẽ làm phiền đến đóa hoa đang nở trước mặt vậy.
A Phi cũng ngồi xuống bên cạnh cành hoa ấy cùng với họ, hết nhìn Tuyết Chiêu rồi lại nhìn Mạnh Hoài Trạch, rồi lại nhìn sang đóa hoa kia, không hiểu họ đang làm gì. Chẳng phải chỉ là một đóa hoa thôi sao? Xuân đến khắp trên núi Xuyên Cơ đều là hoa cỏ, kể cả bây giờ thì xung quanh họ vơ một cái thôi cũng được một nắm rồi. Nhưng nó thấy hai "người" họ thủ thế sẵn như vậy bèn cũng ngoan ngoãn ngồi bên cạnh không dám nói gì.
Ô Nhạc thì đứng bên gần đó vô vị ngắm trăng.
Hoa nở rất diệu kỳ, Mạnh Hoài Trạch cứ nhìn chằm chằm suốt, thời gian chầm chậm trôi qua, nụ hoa trước mắt vẫn chỉ nhú ra một nửa cánh hoa, không khác gì so với trước đó. Thế nhưng chỉ một cái chớp mắt hơi dài trôi qua, lúc nhìn lại thì đóa hoa ấy đã nở ra hơn nhiều trong thoáng chốc. Đài hoa phía dưới tách ra bốn phía, ánh trăng điểm lên những góc nhọn be bé, cánh hoa gói gọn lại ở giữa giống như một cuộn gấm tinh xảo.
Hai cánh hoa thử nở ra, trong cơn gió dịu nhẹ, Mạnh Hoài Trạch quay đầu lại nhìn Ô Nhạc, hắn bèn đi về phía trước một bước, cúi đầu nhìn đóa hoa sắp nở rộ ấy.
Mạnh Hoài Trạch quay đầu đi, đúng ngay trong khoảnh khắc đó đóa hoa phồng lên đến cực đại, những cánh hoa gấp chồng lên nhau bung ra bốn phía, tràn đầy sức sống và rực rỡ vô cùng.
Bỗng nhiên Mạnh Hoài Trạch như nhìn thấy được ánh sáng màu kim từ trong nhụy hoa ấy, sau đó mới nhận ra đó là ánh trăng.
Bên ngoài đóa hoa ấy là một màu đỏ tươi non, bên trong kéo theo vài lớp cánh hoa cùng với nhụy hoa trắng tươi, tinh xảo mềm mại mà lại vô cùng ưu nhã, tầng tầng lớp lớp đan xen nhau lấp lánh ánh sáng mờ ảo dưới ánh trăng.
Mạnh Hoài Trạch hơi nghệch ra, trong sân nhất thời im lặng chỉ có tiếng gió đang thì thầm, một lúc sau Tuyết Chiêu mới bất giác "òa" lên một tiếng, nó không biết phải diễn đạt sự hưng phấn ấy như thế nào, thế là bèn bật dậy lăn qua lăn lại mấy vòng bên mảng đất tróng bên cạnh, vui vẻ cười hê hê không ngừng được. Sự gián đoạn trong sân được khuấy động lên, giờ mới trở nên hoạt náo trở lại.
A Phi vẫn không nhìn ra được bông hoa này có gì đặc biệt, chỉ cảm thấy nó cũng như bao hoa dại khác ở Xuyên Cơ mà thôi, nó nói nhỏ với Mạnh Hoài Trạch:
"Mạnh đại phu, hoa nở rồi."
Mạnh Hoài Trạch "uhm" một tiếng, ngẩng đầu lên nhìn Ô Nhạc cười nói:
"Hoa nở rồi."
Ánh mắt của Mạnh Hoài Trạch chuyển từ đóa hoa ấy sang gương mặt của Mạnh Hoài Trạch, ánh trăng tinh tế phủ lên gương mặt chàng, chàng ngẩng đầu lên nhìn Ô Nhạc, dường như toàn bộ những ánh sáng ấy đều chạy hết vào đôi mắt cong cong ấy. Trái tim Ô Nhạc khẽ rung động, bỗng nhiên rất muốn hôn chàng.
Tuyết Chiêu lăn lộn người đầy bùn đất, cuối cùng cũng đè xuống được đôi phần hứng khởi, ngồi xuống lại ngắm hoa của nó một cách đắm đuối.
Đến khi ở cuối chân trời dần dần có những tia sáng xuất hiện, bầu trời đêm thay thế bằng một màu xanh đậm, chỉ còn sót lại một ngôi sao đơn côi. Mạnh Hoài Trạch không biết thời kỳ nở hoa của bông hoa này là bao lâu, nên bèn giục Tuyết Chiêu nhanh hái bông hoa ấy xuống giữ gìn trước khi nó héo, nghe vậy Tuyết Chiêu mới đưa tay ra hái bông hoa nở rộ ấy một cách rất trân trọng. Có một tia sáng màu xanh lá lượn quanh giữa những cánh hoa nhưng nó đã tan đi rất nhanh sau đó.
Mạnh Hoài Trạch đứng dậy vươn vai giữa cơn gió lạnh buổi ban mai, chàng buồn ngủ vô cùng, híp đôi mắt ran rát lại, lúc nói chuyện còn có chút giọng mũi:
"Trời sắp sáng rồi, quay về ngủ một chút đi."
Tuyết Chiêu nẩng đầu nhìn chàng nói:
"Ta không ngủ đâu, ta phải đi đây."
Tuyết Chiêu nói một cách rất ngột ngột, Mạnh Hoài Trạch sững sờ, bỏ cái tay đang vươn trên đỉnh đầu xuống, cau mày lại hỏi:
"Ngươi muốn đi đâu?"
Tuyết Chiêu giọng nói giòn giã:. Ngôn Tình Cổ Đại
"Ta muốn đi nơi khác xem xem, sau khi đến nhân giới ta toàn ở núi Xuyên Cơ, còn chưa đi qua nơi khác xem thử nữa."
Mạnh Hoài Trạch mới chợt nhớ ra rằng ban đầu Tuyết Chiêu rời xúi Xuyên Cơ là chỉ đi ngang qua đây thôi, nán lại là chỉ vì muốn đợi bông hoa này nở, bây giờ hoa đã nở, đúng là đã đến lúc nó phải đi rồi.
Bỗng trong lòng Mạnh Hoài Trạch thấy hơi khó chịu, những việc trên thế gian này hình như đều luôn như vậy cả, vô tình gặp nhau, rồi lại chia ly ở lúc không nỡ lòng nhất. Nhưng chàng cũng rất rõ rằng Tuyết Chiêu cũng có nơi mà nó phải đi, không ai có thể làm cản trở được việc này, mà một con người như chàng có thể gặp gỡ một yêu tinh như vậy đã là một duyên phận và là một kỳ tích rất lớn rồi.
Mạnh Hoài Trạch thở dài một tiếng, gạt bỏ hết tất cả những phiền não tích tụ trong lòng ra, ngồi xổm xuống cười nói với Tuyết Chiêu:
"Vậy ngươi đi đường cẩn thận chút nhé."
Tuyết Chiêu gật đầu thật mạnh nhưng ánh mắt thì lại buồn bã cụp xuống, nó mím môi thật chặt, mà cuối cùng cũng không kìm được bật khóc.
Con yêu quái này khóc lên vẫn xấu không chịu được như vậy, mà lòng Mạnh Hoài Trạch thấy chua xót, chàng ngồi trước mặt Tuyết Chiêu, nụ cười vẫn không thay đổi nói với nó:
"Làm cái gì đó?"
Tuyết Chiêu lau nước mắt, dâng bông hoa lên trước mặt Mạnh Hoài Trạch, thút thít nói:
"Tặng cái này cho ngươi, ta đã dùng yêu thuật lên nó rồi, sau này sẽ không bị héo đâu."
Rõ ràng nó rất không muốn cho đi, nhưng lại lộ rõ vẻ bi tráng của việc nhất định phải từ bỏ.
Mạnh Hoài Trạch sờ nhẹ lên cánh hoa, đầu ngón tay chạm phải sự mềm mại tinh tế, sau đó chàng đẩy bông hoa về với Tuyết Chiêu:
"Cảm ơn ngươi, nhưng ta không thích nó bằng ngươi, nó nên là của ngươi mới phải."
Tuyết Chiêu còn định nói thêm gì đó thì Ô Nhạc bên cạnh chợt lên tiếng:
"Nếu chỉ vì con hổ yêu kia thì ngươi không cần đi đâu."
Hai yêu quái và một con người đồng loạt ngẩng đầu nhìn Ô Nhạc, mà hắn thì không nhìn họ, mà là nhìn về ngọn núi Xuyên Cơ mờ ảo trước cái bình minh đang kéo đến.
"Gã gấp rút muốn giết ta báo thù, không bao lâu nữa sẽ lại xuất hiện, đến lúc đó ta sẽ dẫn gã ra khỏi núi Xuyên Cơ, gã chui ra từ đâu thì ta cho gã chết luôn ở đó." – Giọng nói của hắn lạnh lùng.
Mạnh Hoài Trạch ngẩn người nhìn hắn.
"Đến lúc đó các ngươi đều có thể quay trở về."
Gió ban mai mang theo chút se lạnh, Mạnh Hoài Trạch rùng mình, sống lưng dậy lên một cái lạnh chạy gọc khắp, chàng nhìn Ô Nhạc, ánh mắt có hơi mờ mịt và bất lực.
"Không chỉ vì gã đâu." – Tuyết Chiêu nhét đóa hoa ấy vào trong bụng mình, ngẩng đầu lên về phía Ô Nhạc.
"Ban đầu là đã muốn rời khỏi núi Xuyên Cơ rồi mà, hoa trên núi ta đều đã thấy cả rồi, ta muốn đi xem thử hoa của nơi khác."
Nếu đã như vậy Ô Nhạc cũng không có gì để nói thêm nữa.
Dưới ánh mặt trời le lói, Tuyết Chiêu cáo biệt với họ.
Trước khi đi Tuyết Chiêu còn nhớ mấy hôm trước lỡ miệng nói Mạnh Hoài Trạch xấu, không quên an ủi trái tim có lẽ đã tổn thương của Mạnh Hoài Trạch, chân thành nói:
"Mạnh đại phu, mặc dù ngươi xấu, nhưng ta thích ngươi nhất, ta nhất định sẽ không bao giờ quên ngươi đâu."
Mạnh Hoài Trạch cười khẽ:
"Cảm ơn ngươi, ta cũng sẽ không quên ngươi đâu."
Tuyết Chiêu ôm A Phi bất chấp sự chối từ, sau đó lại cúi đầu chào Ô Nhạc rồi nhảy nhót đi về phương xa. Ánh mặt trời trải một con đường dài rực rỡ cho nó, trên người nó chẳng mang theo hành trang gì cả, chỉ mang đi mấy sắc xuân của Xuyên Cơ mà thôi.
Mạnh Hoài Trạch đứng tại chỗ không hề lên tiếng nhìn Tuyết Chiêu rời xa, rất nhanh, tiểu yêu tinh ấy đã biến mất trong ánh mặt trời, tựa như chưa từng xuất hiện vậy.
Bây giờ Mạnh Hoài Trạch mới thôi không nhìn nữa, quay đầu lại nhìn sang Ô Nhạc ở bên cạnh.
"Ô Nhạc." – Chàng gọi hắn.
Ô Nhạc đáp một tiếng.
"Con hổ yêu ấy khi nào sẽ lại xuất hiện?"
"Khá nhanh, có lẽ trong vài ngày tới thôi." – Ô Nhạc nói.