Anh ta không hiểu vì sao cô bé lọ lem không trở về cùng mình.
"Nàng không cần sợ hãi, có ta ở đây bảo vệ nàng, mẹ kế sẽ không dám làm hại nàng nữa đâu. "
Vẻ mặt Cinderella khó hiểu: "Sao mẹ lại muốn làm hại tôi?
"Mối quan hệ giữa tôi và mẹ không phải là thứ mà anh có thể hiểu được đâu, đồ ngốc!"
"Chẳng phải lúc nào nàng cũng bị sai bảo phải quét dọn mọi thứ hay sao, không chỉ hầu hạ mẹ kế mà còn phải hầu hai chị kế nữa!"
Hoàng tử vội vàng nói: "Theo ta đi, nàng sẽ trở thành hoàng hậu!"
"Nhà tôi có người hầu, sao tôi lại phải quét dọn vệ sinh?"
Cinderella càng nói càng tức, nhìn hoàng tử với ánh mắt không mấy thiện cảm: "Sao anh lại cầm chiếc giày thủy tinh mẹ tặng tôi?"
Cô ấy chợt hiểu ra: "Tôi biết rồi, anh chính là đồ ăn trộm đê tiện, chỉ biết quấy rối các cô gái!
"Đừng bảo anh nghĩ là tôi sẽ lấy anh vì anh đang cầm chiếc giày của tôi đấy nhé? Anh điên à? Tôi không dám khen ngợi đức hạnh của anh đâu."
Tôi bổ sung thay cô ấy: "Tôi biết, cô định nói anh ta hạ tiện!"
Cinderella cười cảm ơn tôi: "Cảm ơn ngài."
Hoàng tử bị Cinderella phẫn nộ đuổi ra khỏi nhà, hắn và xe ngựa cùng biến mất ở cuối con đường nhỏ.
Cinderella ôm mẹ kế khóc thút thít, hoàn toàn không còn dáng vẻ hùng dũng như lúc vung chổi nữa.
"Ai muốn gả cho hoàng tử chứ? Con chỉ muốn ở với mẹ mãi mãi thôi!"
Hình ảnh này vô cùng hài hòa, hài hòa đến nỗi sự hiện diện của tôi ở đây có chút dư thừa.
...
Tôi có thể cảm giác được hoàng tử rất vội vã, vội vã giống như gương thần trên tường nhà tôi vậy.
Anh ta vội vã muốn cưới một công chúa về lâu đài.
Vì thế, sau khi trở về nước, anh ta ra một tuyên cáo mới.
"Ta muốn tìm một nàng công chúa đích thực, chỉ có công chúa đích thực mới xứng đáng làm vợ của ta."
Tôi biết, anh ta đang nhắm tới công chúa hạt đậu.
Nhưng đáng tiếc làm sao, chuyện này chưa kịp thực hiện thì đã chết non.
Công chúa hạt đậu còn chưa xuất hiện, hoàng tử đã bị các công chúa tức giận ném đá đầy đầu.
Số công chúa bị cốt truyện khống chế càng ngày càng ít, ngược lại mọi người bắt đầu tự hỏi cách vận hành của thế giới này.
"Vì sao ta phải tuân theo những quy tắc này?"
"Vì sao ta phải lấy tên hoàng tử đần đó? Hắn hoàn toàn không xứng với ta!"
Các công chúa bắt đầu nghi ngờ về sự tồn tại của hoàng tử.
Gương thần ở trên tường gầm lên: "Công chúa mà không được hoàng tử thừa nhận thì sao được gọi là công chúa?"
Tôi thuần thục biến nó thành con quay giảm căng thẳng: "Không phải là công chúa thì là gì? Cha ngươi à?"
...
Hoàng tử vẫn không từ bỏ hành trình tìm kiếm người bạn đời.
Anh ta lại cưỡi xe ngựa, đi tìm công chúa tóc dài.
Nhưng khả năng anh ta lại phải thất vọng rồi, ba năm trước, nàng Rapunzel và mẹ đỡ đầu của cô ấy đã rời khỏi tòa tháp, giờ đang quảng bá dịch vụ chăm sóc tóc trên toàn thế giới.
Mẹ đỡ đầu nói muốn truyền tải đến phụ nữ thông điệp nên yêu mái tóc của mình.
"Tôi vốn không muốn gặp người ở thế giới bên ngoài, nhưng Rapunzel đã lớn, tôi không thể cứ nhốt nó trên tháp cao như vậy được."
"Cô nói đúng, tránh né không thể giải quyết vấn đề, bây giờ, tôi muốn đưa con bé đi trải nghiệm cuộc sống."
Thế cho nên đừng nói là hoàng tử, ngay cả tôi cũng không biết hai người họ đã đi đâu.