Hoắc Dần và Thẩm Miểu trở lại gian phòng, hộ vệ Ất còn có một chút lúng túng, ánh mắt nhìn Thẩm Miểu có gì đó không đúng. diễnđàn✪lê✪quýđôn
Thẩm Miểu đã nhận ra tầm mắt của đối phương, ngẩng đầu lên cười với hộ vệ Ất, hộ vệ Ất lập tức xoay người sang chỗ khác, lôi kéo hai người còn lại bước đi.
Hộ vệ Bính và hộ vệ Đinh bày tỏ bọn họ cũng không muốn ra khỏi phòng được không? Bọn họ muốn biết A Giáp nói gì!
Hộ vệ Ất sử dụng ánh mắt trợn mắt nhìn trở về: hai người các ngươi ngu xuẩn sao? Phu nhân không phải phàm nhân á!
Sau khi ba người đi, Thẩm Miểu lấy lá thư từ trong tay áo ra giao cho Hoắc Dần.
Phong thư rất nhỏ, chỉ dài bằng ngón tay, Hoắc Dần mở ra xem, phía trên đều là chữ cực nhỏ, nhìn qua một lần, hắn từ từ thở phào nhẹ nhõm.
Thẩm Miểu hỏi hắn: “Thế nào?”
“Quả nhiên là xảy ra vấn đề.” Hoắc Dần nói: “Sơn phỉ phía Nam Chu Sơn này cũng không phải là người bình thường, quả thật là Hạ tướng quân đã làm quan ở trong triều, mà Trần Huyện lệnh, hơn hai mươi năm trước cũng làm Thị lang ở kinh thành.”
“Đều là từ kinh thành tới?” Thẩm Miểu cau mày.
Hoắc Dần nói: “Chuyện này quá lâu, chứng cớ vô cùng khó tìm, trừ phi có thể bắt sống Hạ tướng quân, hoặc là tìm được chứng cứ qua lại giữa bọn họ và tam hoàng tử.”
“Thật sự có quan hệ với tam hoàng tử?”
“Đâu chỉ có quan hệ? Đây chính là một âm mưu hơn hai mươi năm.” Hoắc Dần nhìn Thẩm Miểu: “Mà nàng, chính là vật hy sinh ngoài ý muốn bị cuốn vào trong trận âm mưu này.”
Thẩm Miểu lập tức ngây ngẩn cả người, nàng nhìn Hoắc Dần, không thể hiểu ý trong lời nói của hắn, mím môi hỏi: “Ngươi biết ta chết thế nào?”
“Không khó để đoán ra.”
“Cái gì gọi là không khó để đoán ra? Ta. . . . . . Ngay cả tự ta cũng không biết tự ta chết như thế nào.” Thẩm Miểu từ từ cúi đầu: “Trước kia ta còn tưởng rằng ta là Hà Bá trời sanh, sau đó mới biết thì ra ta cũng từng làm người phàm, những ký ức kia ta không nhớ được, mới vừa nhớ lại một chút đã quên ngay, nếu như ngay từ đâu đã không biết thì tốt, nếu biết rồi, tất nhiên ta muốn biết rốt cuộc tại sao ta chết.”
Hoắc Dần giơ tay lên khẽ nhéo mặt của nàng, mắt nhìn Thẩm Miểu, nghiêm túc nói: “Chết thế nào thì có sao đâu? Dù như thế nào, bây giờ nàng tốt là được rồi.”
Thẩm Miểu sửng sốt: “Ngươi mới vừa nói ngươi đoán được. . . . . . Vậy, ngươi có thể nói với ta không?”
Hoắc Dần tiến lại gần nàng chút, nói: “Trong thư gửi đến mấy tin tức, rốt cuộc liên kết những đoạn suy đoán ngắn trong đầu ta, chuyện này vẫn phải nói đến thế lực trong triều hơn hai mươi năm trước. Mẹ đẻ của tam hoàng tử là Quý phi, cha của Quý phi là đại thần trong triều, chỉ tiếc trong bảy năm Quý phi không sinh được, mắt thấy địa vị ở trong cung sẽ khó giữ được, kết quả Quý phi lại mang thai.”
“Lúc ấy thuộc hạ của cha Quý phi là Trần Huyện lệnh và Hạ tướng quân mà nàng đã nói, nhưng sau khi Quý phi sinh tam hoàng tử, hai người này bởi vì xảy ra chút sai lầm nhỏ, bị giáng chức đến Ngô Châu, một thì hoàn toàn biến mất khỏi thế gian, một thì một chút tin tức cũng không có.” Hoắc Dần nhìn Thẩm Miểu: “Lần trước nàng nói lúc nàng nhìn thấy ông chủ Quý thì trong đầu sẽ nghe được tiếng đứa bé khóc, bây giờ ta nói cho nàng biết, đứa bé trai kia chính là tam hoàng tử đương triều .”
“Cái gì?” Thẩm Miểu trợn tròn hai mắt: “Tam hoàng tử không phải con ruột của hoàng thượng?”
“Mà nay, tam hoàng tử chẳng những không có nửa phần huyết mạch hoàng tộc, thậm chí còn là đứa bé con nhà nghèo bị vứt bỏ của Ngô Châu.” Hoắc Dần nói: “Năm đó ông chủ Quý làm tay sai bên cạnh Huyện lệnh, đã mấy lần làm buôn bán trẻ con, có nhà phú quý muốn có con nhưng mãi vẫn không có, liền dứt khoát mua một đứa ở bên ngoài, ông chủ Quý chính là người trung gian.”
“Khó trách lúc ấy ta thấy ông ta, trong ngực ông ta ôm một đứa bé, nói tiền trao cháo múc với một người khác, thì ra là muốn bán đứa bé vào trong kinh?” Thẩm Miểu khẽ cau mày: “Không ngờ chạy đến Ngô Châu mua.”
“Ngô Châu và kinh thành cách xa nhau ngàn dặm, trái lại che giấu tai mắt tốt hơn.” Hoắc Dần nói: “Chỉ là bọn hắn sẽ ngấm ngầm mưu tính, sợ chuyện bại lộ, thu mua ông chủ Quý, để ông ta thành kẻ giàu có ở địa phương, mà Hạ tướng quân, lợi dụng danh tiếng sơn phỉ che giấu tai mắt, ở nơi này xây dựng cơ sở tạm thời, nuôi mấy ngàn tinh binh để tam hoàng tử sử dụng.”
Thẩm Miểu nghĩ kỹ lại, chỉ cảm thấy da đầu tê dại, nếu như người trong triều tính toán làm thật như thế, lần này Hoắc Dần trở lại Ngô Châu cũng là lựa chọn chính xác, ở nơi mà mọi người đều lập âm mưu, làm không tốt thì tại sao mình chết cũng không biết được.diễnđàn✪lê✪quýđôn
“Ta đoán, hẳn là lúc đó nàng bắt gặp ông chủ Quý và Hạ tướng quân mua bán đứa bé, lại bị bọn họ phát hiện, mới bị giết người diệt khẩu.” Hoắc Dần nói xong, nhìn Thẩm Miểu.
Thẩm Miểu dừng lại một chút, bây giờ nàng nhớ lại chút trí nhớ kia, nhưng nguyên nhân nàng chết, sợ rằng thật sự như Hoắc Dần nói.
“Bây giờ biết vì sao mình chết rồi, thế nào? Nhớ ra gì không?” Hoắc Dần hỏi nàng.
Thẩm Miểu lắc đầu: “Nguyên tưởng rằng có lẽ sẽ có chút khiếp sợ, nhưng mà ta lại làm Hà Bá quá lâu, còn lâu hơn làm người, cho nên. . . . . . Không có cảm giác gì.”
Hoắc Dần cười khe khẽ: “Như vậy cũng tốt vô cùng, nàng không quá để ý đến, trái lại thoải mái hơn, coi như lão Thổ Địa cũng làm chuyện tốt, ít nhất dạy nàng vô cùng đáng yêu.”
Hoắc Dần cười: “Chờ chuyện của Lộc Phong Trại giải quyết xong, chúng ta trở về thôi.”
“Về đâu vậy?” Thẩm Miểu sửng sốt.
Hoắc Dần nói: “Nàng làm Thẩm phu nhân nghiện rồi sao? Dĩ nhiên là ta trở về phủ nha Tri phủ, về phần nàng. . . . . . Nếu như nàng muốn cùng ta trở về, ta cũng không ngại, nhưng nếu như nàng chưa nghĩ ra, muốn trở lại trong sông, ta cũng không phản đối.”
Thẩm Miểu le lưỡi với hắn: “Ngươi cũng không có quyền phản đối!”
Nàng mới vừa nói xong câu đó, Hoắc Dần đã nghiêng người tới hôn nàng, Thẩm Miểu trợn tròn hai mắt, lông mi run rẩy, nàng nâng tay lên vốn định đẩy đối phương ra nhưng lại bất động trên không trung.
Hoắc Dần lôi kéo tay của nàng, từ từ đặt ở bên hông của mình, gắn bó như môi với răng, hắn lè lưỡi cạy đôi môi Thẩm Miểu ra.
Thẩm Miểu lui về phía sau bao nhiêu, Hoắc Dần sẽ tiến tới đè nàng bấy nhiêu, cho đến khi Thẩm Miểu thật sự không thể lui nữa, chỉ có thể nhắm mắt lại mặc cho hắn hành động.
Hoắc Dần ôm hông của nàng, thời gian nụ hôn này hơi dài, trong phòng an tĩnh thật lâu, giấy viết thư trên bàn bị gió luồn vào từ ngoài cửa sổ thổi rơi.
Khi Hoắc Dần buông ra Thẩm Miểu, mặt của Thẩm Miểu đỏ bừng, lỗ tai giống như có thể rỉ máu, một đôi mắt to vẫn nhìn một góc bàn, cũng không dám liếc nhìn Hoắc Dần.
Hoắc Dần nghiêng mặt sang bên nhìn nàng, nhìn thấy trên trán nàng cũng đỏ bừng, hì hì một tiếng bật cười: “Sao thế? Cũng không phải lần đầu tiên hôn, sao nàng vẫn xấu hổ như thế?”
Thẩm Miểu vội giơ tay lên quơ quơ muốn đuổi hắn đi: “Nè nè, ngươi nói bậy bạ gì đấy, cách ta xa một chút!”
Hoắc Dần cảm thấy thú vị, còn muốn đùa giỡn nữa, đột nhiên nghe người ngoài cửa nói: “Đại nhân, Lộc Phong Trại đã tới địa điểm.”
“Rất tốt, ngoại trừ hai xe binh khí được đưa lên núi, những thứ khác đều đổ bùn cát, không chống nổi ba lần, ta để các ngươi nghỉ ngơi dưỡng sức nhiều ngày rồi, đừng để xảy ra sai lầm gì.”
“Rõ!”
Sau khi người tới đi, Hoắc Dần mới đưa tay vỗ bả vai Thẩm Miểu nói: “Sau khi Lộc Phong Trại bị bắt lại, chúng ta sẽ trở về, sau đó sẽ nhốt Từ huyện lệnh ở trong tù chỉ ra chỗ sai của Lý Thủ Tài, người bên này cũng sẽ bị thanh trừ sạch sẽ.”
“Vậy. . . . . . Người của tam hoàng tử ngươi định làm như thế nào?” Thẩm Miểu hỏi hắn.
Hoắc Dần cười nói: “Người của tam hoàng tử ta làm sao dám động vào?”
“Ngươi không định quản?” Thẩm Miểu nhìn hắn.
Hoắc Dần nói: “Dĩ nhiên là muốn xen vào, chỉ là cũng phải do đại hoàng tử phân phó mới được, chỉ cần tìm được chứng cớ, những người này không cần tự ta động thủ, chỉ cần tam hoàng tử rơi đài ở trong triều, tất nhiên bọn họ sẽ không được việc gì.”
Thẩm Miểu ồ một tiếng.
Hoắc Dần ôm nàng lắc lư: “Cho nên, nàng trở về trong sông hay cùng ta đi phủ nha?”
Thẩm Miểu trợn to hai mắt: “Ta. . . . . . Dĩ nhiên là ta trở về trong sông.”
Hoắc Dần ồ một tiếng thật dài: “Chiếm tiện nghi của ta rồi muốn không chịu trách nhiệm đúng không?”
Thẩm Miểu vội ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn hắn: “Ai là người chiếm tiện nghi của ngươi hả! Rõ ràng là ngươi ngươi. . . . . . Ngươi!”
Hoắc Dần nói: “Vậy ta chịu trách nhiệm, nàng gả cho ta nhé.”
Thẩm Miểu ngây ngẩn cả người, nói câu này quá mức nhẹ nhàng rồi, giống như đùa giỡn vậy, gương mặt đó của Hoắc Dần còn mang theo nét cười, nửa phần nghiêm túc cũng không có.
Thẩm Miểu lại cảm thấy tim đập loạn, trong đầu đã nghiêm túc suy tính hậu quả của một vị thần tiên gả cho người phàm, dù sao thần Thổ Địa sẽ không đồng ý, đến lúc đó lại dài dòng nữa.
“Ngươi. . . . . . Ngươi đừng nói lung tung, ta về phòng đây, ngươi đấy, lời ngươi nói không đáng tin chút nào cả!” Thẩm Miểu vội đẩy hắn ra, thu hồi tầm mắt, áp chế xao động trong lòng, vội mở cửa phòng ra bước đi.
Hộ vệ Đinh thấy Thẩm Miểu ra ngoài, cười hỏi: “Phu nhân, ở bên trong nói gì vậy ạ?”
Thẩm Miểu đẩy hộ vệ Đinh ra: “Hỏi đại nhân nhà huynh ấy.”
Hộ vệ Đinh: “. . . . . .”
Cửa phòng cũng đang mở, hộ vệ Đinh nghiêng đầu đi vào, cười hì hì hỏi Hoắc Dần: “Đại nhân, ở bên trong nói gì vậy ạ?”
Vốn tưởng rằng là hộ vệ Giáp truyền tin, lại không nghĩ rằng Hoắc thiếu gia gác hai chân ở trên bàn, dựa vào ghế bộ dạng nhàn nhã, trong đầu nhớ lại bộ dạng Thẩm Miểu đỏ mặt, nụ hôn này quả nhiên là đáng giá.
Hắn nói: “Nói hôn sự đấy.”
Bên cạnh truyền đến tiếng nói: “Hôn sự gì! Ngươi đừng nói lung tung!”
Hộ vệ Ất, hộ vệ Bính, hộ vệ Đinh nhìn nhau, sáng tỏ nhún vai, tốt rồi, phu nhân tương lai này rốt cuộc hoàn toàn quyết định, là người này, chính xác là người này, không chạy mất.
Buổi chiều hôm đó, Hoắc Dần vẫn luôn đang đợi tin tức trong núi.
Mấy ngàn tinh binh, mấy ngày nay đều đang tìm hiểu địa hình, hơn nữa còn bố trí cơ quan, chờ người của Lộc Phong Trại.
Hoắc Dần để một nửa giả trang làm sơn phỉ phía Nam, mặc y phục da thú đánh nhau với người của mình, người dò đường của Lộc Phong Trại cho biết hai bên đều có tổn nhất, nhìn vào số lượng, tối thiểu mất đi một nửa.
Lương trại chủ ở trong bóng tối lại đợi nửa canh giờ, lúc này mới nâng đại đao, cho người xông tới.
Cùng lúc đó, quan binh nằm vùng ở xung quanh Lương trại chủ cũng lập tức báo tin trở về, cho người chuẩn bị sẵn sàng.
Khi Lương trại chủ cưỡi ngựa ở giữa núi rừng xông vào đám người, cũng đã liệu được quan binh đang đánh với sơn phỉ phía Nam cũng sẽ đánh về phía mình, những người kia đã kiệt sức, ông ta lại có thần binh lợi khí trong tay, cơ bẩn không thành vấn đề.
Chẳng qua là Lương trại chủ quá tự tin, đại đao trong tay ông ta không thành vấn đề, nhưng rất nhiều đao kiếm trong tay huynh đệ đều là thứ phẩm, hơi vừa dùng lực đã bị bẻ gảy, Lương trại chủ ở trên lưng ngựa khiếp sợ không thôi: “Chuyện gì xảy ra?! Chẳng lẽ đao kiếm này có vấn đề?!”
Thuộc hạ nói: “Trại chủ! Thật sự có vấn đề, bên trong đổ bùn cát, không chịu nổi một kích!”
Lương trại chủ ngồi ở trên ngựa ngửa đầu cắn răng nghiến lợi hô to: “Họ Thẩm kia gạt ta! Rút lui!”
Không có binh khí dù nhân số nhiều gấp đôi đối phương, cũng không cách nào địch nổi đối phương.
Lại không nghĩ rằng, khi Lương trại chủ chuẩn bị rút lui, sau lưng lại đột nhiên vang lên tiếng kêu gào rống.
Những quan binh nhìn có vẻ kiệt sức kia vẫn có thể đánh nhau, mà cũng không biết khi nào ông ta đã đi đến chỗ trũng, địa hình nơi này bất lợi với ông ta, xung quanh ngọn núi đều là quan binh cưỡi tuấn mã tay cầm cung tên.
Mũi tên kéo căng, tới trước người Lộc Phong Trại, bao gồm Lương trại chủ cũng bị giam ở trong đó.
Quan binh giả làm sơn phỉ cũng rối rít thối lui hai bên.
Lương trại chủ ngồi ở trên ngựa, nhìn mình đã bị vây hãm, không còn khả năng chạy trốn, mà dưới tay ông ta, chỉ có mấy người vẫn nắm giữ binh khí trong tay, có thể hơi ngăn cản, những người còn lại không còn lực đánh trả.
Trong khách điếm Đỉnh Phong, có người vội vã lên lầu nói mây câu với hộ vệ Bính, trên mặt hộ vệ Bính lập tức nở nụ cười, quay đầu lại nói: “Đại nhân! Xong rồi! Phe ta chết hơn hai mươi người, nhưng Lộc Phong Trại bao gồm Lương trại chủ, tất cả đều bị bắt lấy.”
Hoắc Dần từ từ khép sách lại, hít sâu một hơi, rất tốt, không uổng công hắn tiêu nhiều tiền như vậy, lúc này cuối cùng kiếm về rồi.