Hà Bá Cũng Không Nhặt Rìu

Chương 42: Thiếu



Tuy gan của Thẩm Miểu lớn chút, gây ra lũ kích thước không nhỏ, nhưng ở trên thực tế trợ giúp cho Hoắc Dần không nhỏ.

Bởi vì sau trận lũ trên núi, trong núi không yên ổn, thỉnh thoảng còn sẽ có hòn đá trượt xuống, cho nên Hoắc Dần cho đội binh canh dưới chân núi rút lui một khoảng thời gian.

Người ở dưới chân núi khó đi lên, người trên núi cũng khó mà xuống.

Nhưng mà có chút chuyện tương đối tốt, hiệu quả giống như lúc đầu Hoắc Dần vây khốn Lộc Phong Trại, nhân số bọn họ càng nhiều, lương thảo cần có thì càng nhiều hơn, một trận lũ đã khiến kho lúa của bọn họ trống trơn, chớ nói chi là đồ ăn khác, rất nhiều sơn phỉ luân lạc tới mức gặm vỏ cây, chân núi còn có đội binh sức lực dư thừa canh giữ.

Trong núi còn lại gần ba ngàn người quả thật hận không thể ôm đại thụ khóc một trận, trận này rõ ràng không có cách nào đánh.

Liên tiếp ba ngày trời quang, cuối dùng đường trong núi dễ đi chút, Hoắc Dần cho mấy người đi lên trước dò đường, xác định có mấy đường có thể lên núi thì cho hộ vệ Giáp, Ất dẫn đội binh lên núi.

Chuyện trừ phiến loạn đã định, người nuôi dưới tay hắn cũng không phải là phế vật, vả lại làm giỏi vô cùng, không xảy ra chuyện gì không may, Hoắc Dần vô cùng yên tâm giao việc này cho bọn họ.

Mà Hoắc thiếu gia, Tri phủ đại nhân bây giờ đang ở phủ Tri phủ, nhìn đồ mà màu đỏ để may hỉ phục, mắt cũng híp lại.

Hoắc phu nhân mang theo sáu người may hỉ phục xếp thành một hàng đứng ở trước mặt của Hoắc Dần, trên mặt nở nụ cười, khóe miệng cũng sắp toét tới mang tai rồi, cười hài lòng nhìn tấm vải thượng đẳng màu đỏ, còn vẫy tay với Hoắc thiếu gia: “Dần Nhi đến xem này, chim uyên ương này nhìn thật đẹp.”

Hoắc Dần mở quạt ra che hai mắt của mình, dưới ánh mặt trời kia tấm vải đỏ trước mặt quả thật chói mắt, chớ nói chi là phía trên dùng chỉ sáng chỉ bạc thêu uyên ương nghịch nước long phượng kết đôi.

Hoắc Dần khoát tay áo: “Mẫu thân, những chuyện nhỏ nhặt này người làm chủ là được.”

Hoắc phu nhân trợn mắt: “Cái gì gọi là chuyện nhỏ? Con thành thân có thể là chuyện nhỏ ư? Con cũng biết sau khi con nói con kết hôn, phụ thân con vui mừng đến bệnh không dậy nổi, bây giờ còn đang ở trên giường chảy nước miếng đấy!”

Hoắc Dần: “. . . . . .”

Một lát sau hắn nói: “Vậy thì con phải xin lỗi phụ thân rồi.”

Trên thực tế Hoắc phu nhân hơi khoa trương, khi Hoắc lão gia biết Hoắc Dần muốn thành thân quả thật vui mừng quá mức có chút dấu hiệu ngất xỉu, chỉ là sau khi mời đại phu xem, đại phu nói cũng không có gì lo ngại, tuy Hoắc lão gia lớn tuổi, nhưng thân thể coi như cường tráng.

Hoắc phu nhân vui mừng cầm mũ phượng lên, phía trên tràn đầy kim trâm, trên kim trâm còn có các loại bảo thạch, màu sắc rực rỡ, quả thật không vào được mắt Hoắc Dần.

Hắn lắc cây quạt nói với hộ vệ Bính bên cạnh: “Chúng ta trộm chuồn đi đánh cờ thôi.”

Hộ vệ Bính nghiêm túc cất cao giọng: “Đại nhân! Đại sự đón dâu, làm phiền ngài nghiêm túc một chút!”

Hoắc Dần: “. . . . . .”

Hộ vệ Đinh cho hộ vệ Bính một cái nhìn khen thưởng, cưới này cũng không phải là cưới ai khác mà là Hà Bá Ngô Châu đấy, dầu gì cũng là thần tiên, hơn nữa còn vô cùng tốt với bốn hộ vệ bọn họ, bọn họ đã nhận định ngoại trừ phu nhân này ra ai tới cũng không được.

Lúc này Hoắc Dần muốn trộm lười? Không có cửa đâu!

Nên thử y phục thì thử y phục! Nên cho ý kiến thì cho ý kiến! Không cho được ý kiến cũng phải ở bên cạnh vỗ tay gật đầu phối hợp!

Hoắc phu nhân thỏa mãn thở dài: “Đúng rồi, mấy ngày này ta quan tâm đến chuyện sính lễ cho con, con còn chưa nói với ta Thẩm cô nương là con cái nhà ai, bên chúng ta chuẩn bị đầy đủ hết cũng vô ích, còn phải để ta và phụ thân con tự mình tới bái phỏng mới phải.”

Hoắc Dần mở trừng hai mắt, hé miệng nói: “Hôm qua đã bái phỏng rồi.”

Hoắc phu nhân dừng một chút: “Sao ta hoàn toàn không biết?”

Hoắc Dần đưa tay sờ sờ cằm, hai chân gác ở trên cái băng ngồi, ừ một tiếng thật dài sau đó nói: “Buổi sáng hômqua, không phải con lôi kéo ngài và phụ thân cùng đi miếu Thổ Địa trong thành sao?”

Hoắc phu nhân mấp máy môi: “Nhưng trong miếu Thổ Địa không có người khác mà.”

Hoắc Dần gật đầu: “Thần Thổ Địa ở đó.”

Hoắc phu nhân vỗ vào  trên bả vai Hoắc Dần: “Thằng nhóc con, muốn nói với con chính sự con còn trêu ghẹo mẫu thân! Tuổi đã cao còn không nghiêm chỉnh chút!”

Hoắc Dần hắng giọng một cái, trả lời: “Mẫu thân, con đang nói chính sự với người đấy, hôm qua con ngài và phụ thân cùng đi miếu Thổ Địa, chính là muốn dâng hương cho Thổ Địa gia đấy. Sính lễ ư. . . . . . Không cần chuẩn bị quá nhiều, ngày sau mỗi tuần con đều dẫn Miểu Miểu đi miếu Thổ Địa tâm sự với ông ấy là được rồi. Chỉ là vật tế người phải chuẩn bị cho ta chút, heo sữa quay là phải có, còn có các loại gà vịt cá đều phải chuẩn bị tốt, hoa quả khô mứt hoa quả phải đầy đủ hết, nhang đèn ... Con để A Bính đi mua là được rồi. . . . . .”

Hoắc Dần còn chưa nói hết lời, Hoắc phu nhân lại bày ra vẻ mặt như gặp quỷ, ánh mắt kinh ngạc ngược lại biến thành lo lắng, vội vàng tiến tới sờ sờ trán Hoắc Dần: “Con của ta, con không sốt chứ?”

Hoắc Dần cười cười: “Cô nương họ Thẩm không phải là người khác, chính là Hà Bá Ngô Châu này, chờ con tế ông trời, lạy cả vùng đất, lấy nàng người sẽ biết.”

Hoắc phu nhân thấy Hoắc Dần cười đến nắm chắc như vậy, lại nhìn hai hộ vệ sau lưng hắn cũng không cảm thấy hắn nói có vấn đề gì, lập tức đầu óc choáng váng, tựa vào trong ngực hai nha hoàn sau lưng.

“Phu nhân!”

Hoắc phu nhân phất phất khăn tay: “Mời. . . . . . Đại phu.”

Đại phu đây là thứ hai chạy đi Hoắc phủ rồi, trước khi đi còn cười nói: “Hoắc gia  lão gia phu nhân của các ngươi thật kỳ lạ, Hoắc thiếu gia muốn kết hôn, mỗi một người đều vui mừng đến ngất xỉu, nếu nói ra ngoài còn không sợ bị hàng xóm láng giềng cười cho.”

Thân thể của Hoắc phu nhân không có gì đáng ngại, chẳng qua là giống Hoắc lão gia bị một chút kích thích, hai người nằm ở trên giường ngoan ngoãn dùng thuốc đại phu cho, hai ba ngày là có thể chuyển tốt.

Sơn phỉ trên Chu Sơn cũng không khó giải quyết, chỉ trong thời gian bảy ngày làcó thể bắt tất cả, lúc hộ vệ Giáp và hộ vệ Ất trở lại còn cười nói, bọn họ bắt được Hạ tướng quân thì Hạ tướng quân đang đứng ở dưới một thân cây gặm vỏ cây, nhìn thấy đội binh xông lên bị dọa muốn chạy, kết quả đùi nhũn không chạy được bị vùi vào trong đống bùn, bộ dáng kia ngu ngốc không thôi.

Hoắc Dần nghe nói như thế cũng cười cười, nói với hộ vệ Giáp: “Kẻ họ Hạ làm nhiều chuyện ác, hơn hai mươi năm trước lúc mua bán tam hoàng tử, gã đã giết một cô gái vô tội.”

Hoắc Dần rất muốn báo thù cho Thẩm Miểu, thậm chí muốn trực tiếp kéo Hạ tướng quân đến trước mặt Thẩm Miểu để cho nàng tự đi giết người này.

Nhưng mà hắn lại suy nghĩ kỹ, bọn họ sắp thành thân rồi, loại chém giết như vậy không nên làm, vả lại thiện ác cuối cùng có ác báo, nếu để Thẩm Miểu gặp gã, nhớ tới lúc mình chết sẽ không vui đây không phải là điều hắn mong muốn, tóm lại đầu của Hạ tướng quân này không chạy thoát được, vậy ghi trong sổ ghi chép cho gã nhiều thêm chút.

Chuyện trừ phiến loạn coi như giải quyết triệt để, đội quân đi theo Hoắc Dần cùng nhau vào Ngô Châu gần như không bị gì cả hành động bắt lấy tất cả mấy ngàn sơn phỉ lại.

Trước khi đi tướng lĩnh đội quân còn nói với Hoắc Dần thật sự đánh chưa đã nghiền, Hoắc Dần chỉ có thể đưa cho hắn năm trăm vò rượu ngon trước khi lên đường, để cho các huynh đệ của hắn uống cho thoải mái.

Tướng lĩnh kia hỏi Hoắc Dần: “Hoắc đại nhân đưa rượu tới làm gì, là chuẩn bị có chuyện gì tốt sao?”

Hoắc Dần cười cười nói: “Sắp thành thân.”

“Hả?! Chính ta ở trong kinh nghe không ít câu chuyện của ngài, nữ nhi quan lại quyền quý rối rít muốn gả cho ngài, khi đó ngài đến một cái nhìn cũng không cho, lúc này là cô nương nhà nào may mắn như thế?”

Hoắc Dần chỉ vào dòng sông trong thành ở cửa bên ngoài: “Hà Bá Ngô Châu.”

“. . . . . .” Tướng lĩnh cười xấu hổ: “Hoắc đại nhân thật hài hước!”

Một nhóm mấy ngàn người  tất cả đều rời khỏi Ngô Châu, lại dẫn theo mấy ngàn người sơn phỉ, trùng trùng điệp điệp rời khỏi Ngô Châu thì cả vùng đất cũng run rẩy theo.

Sơn phỉ bị tiêu diệt, dân chúng Ngô Châu đều phải cẩn thận cảm tạ Hoắc Dần, cũng có người tặng cho Hoắc Dần không ít quà tặng, Hoắc thiếu gia không nhận, dân chúng tiếp tục đưa, Hoắc thiếu gia không thể làm gì khác hơn là nói hắn không thiếu, dân chúng hỏi ngài thiếu cái gì? Hoắc thiếu gia chỉ tường vàng thềm ngọc của phủ nha Tri phủ nói: “Không có nơi nào có thể càng sáng sủa hơn phủ nha Tri phủ của ta.”

Không nhận lễ của dân chúng, Hoắc Dần được danh tiếng là thanh quan.

Chỉ là chuyện thanh quan Hoắc thiếu gia muốn kết hôn, qua miệng của Hoắc phu nhân, miệng của nha hoàn Hoắc phu nhân, miệng của nữ đầu bếp Hoắc gia truyền đến các phố lớn ngõ nhỏ của Ngô Châu, mọi người rất tò mò với Hoắc thiếu phu nhân tương lai này.

Thần Thổ Địa nói, chọn ngày đón dâu thật tốt, mà mùng chín tháng bảy là ngày tốt, ngày đó trời đầy mây, thần Thổ Địa nói dưới bầu trời sáng sủa không thể cưới thần tiên, nhiều tiên gia chứng kiến, tỷ lệ thành công cũng ít đi.

Hoắc thiếu gia không hiểu quy củ của bọn hắn, nhưng mà vẫn đàng hoàng cưỡi ngựa dưới sắc trời mờ mờ, mang ‘sính lễ’ vừa dầy vừa nặng dẫn theo người của mình làm một đường đến bên sông Hộ Thành ngoài thành.

Dân chúng đến xem náo nhiệt có không ít, Hoắc lão gia và Hoắc phu nhân đứng ở hai bên sau lưng Hoắc Dần, lòng bàn tay đổ mồ hôi, còn có chút run rẩy.

Thần Thổ Địa hóa thành hư ảnh, nâng gậy đứng ở trước mặt của Hoắc Dần, đưa tay vuốt râu, có chút không tình nguyện, nhưng vẫn không thể không nói: “Phải nhớ lấy, chỉ cần gõ ba cái, nhất bái thiên địa, mây đen tan đi coi như thành, hai lạy hậu thổ, chính là ta, thần Thổ Địa Ngô Châu, ba vì thỉnh Thần, chỉ cần nha đầu Thẩm Miểu kia nguyện ý ra khỏi nước là được.”

Hoắc Dần nhíu mày: “Ta còn phải bái nàng sao?”

“Ngươi nghĩ sao?! Nàng là thần tiên!” Thần Thổ Địa nói như chuyện đương nhiên.

Hoắc Dần cười cười, gật đầu: “Cũng được.”

Biết lễ nghi, Hoắc Dần quỳ xuống ba tầng nệm êm mà Hoắc phu nhân đặc biệt chuẩn bị, bái lạy trời xanh.

Trong đám người xem náo nhiệt đó, không thiếu người lắm mồm, chỉ vào bầu trời nói: “Mây đen này giăng đầy sẽ có mưa xuống ngay thôi, ta xem Hoàng Lịch cũng không phải là ngày tốt gì, ngày như vậy có thể thành thân sao?”

Người còn lại nói: “Huynh biết cái gì chứ? Hoắc đại nhân này muốn thành thân với Hà Bá đấy!”

Những người bên cạnh nhỏ giọng cười: “Tuy hắn đã giải quyết họa lớn cho Ngô Châu, nhưng đầu óc vẫn còn tốt chứ? Chúng ta thường ngày thắp chút nhang thì cũng thôi đi, thế gian này có thần tiên ư?”

“Đúng đấy, mê tín!”

Mấy câu nói nhảm, sau khi Hoắc Dần khấu đầu bầu trời ngẩng đầu lên, lập tức thổi lên một trận gió, vốn giăng đầy mây đen chậm rãi thổi tan ra chút tầng mây xanh, cũng không nhiều, đúng lúc có ánh mặt trời đủ chiếu đến cả vùng đất, rơi vào trên người mấy người Hoắc gia.

Mọi người nhất thời ngậm miệng lại, nghĩ thầm chuyện này thật khủng khiếp, sợ là thật sự có thần tiên rồi!

Hoắc Dần thấy trời xanh mở ra, vì vậy hỏi thần Thổ Địa: “Như thế là được rồi?”

Thần Thổ Địa cau mày, quả thật không ngờ Hoắc Dần này dễ dàng được cho phép như thế, vì vậy gật đầu, mấy bước đi tới trước mặt hắn, nói với hắn: “Miếu Thổ  Địa lâu đời nhất Ngô Châu đang ở bên sông Hoàn Thành, miếu tảng đá cũng được, ngươi cung kính dập đầu về phía đó cho ta.”

Hoắc Dần cười cười: “Có gì không thể chứ?”

Thần Thổ Địa vốn định xoi mói tật xấu của hắn, lại không nghĩ rằng hắn lại không có tư thế ngạo mạn nào, ngược lại thật thành quỳ xuống kính lạy, nhất thời thần Thổ Địa không biết như thế nào cho phải, chỉ có thể vuốt râu nói: “Được rồi được rồi, đứng lên đi.”

Khi Hoắc Dần ngẩng đầu lên, mặt mày đều là nụ cười, mở miệng nói: “Đa tạ đã chăm sóc Thẩm Miểu tốt như vậy.”

Thần Thổ Địa hừ một tiếng, chỉ vào sông Hoàn Thành nói: “Ba lạy nàng, yên tâm ngươi sẽ không thua thiệt, nàng ở trong nước cũng phải lạy, chờ sau khi lạy xong các ngươi sớm rời đi đi.”

“Ông không tới trong phủ ta uống rượu?” Hoắc Dần hỏi.

Thần Thổ Địa nói: “Còn có chút chuyện, sẽ tới trễ.”

Hoắc Dần khom lưng bái láy với sông Hoàn Thành, từ từ đứng dậy, ở trong nước sông, cô gái mặc trang phục trùm khăn phượng được Hoắc phu nhân tự mình chọn lựa lơ lửng ở trên mặt nước mà không thấm ướt áo bào.

Dân chúng đi theo tới rối rít hô to: “Thần tiên!”

Hàng thứ nhất đầu tiên là quỳ xuống, phía sau từng dãy cũng quỳ theo.

Hoắc Dần nhìn bóng dáng mảnh mai mang khăn trùm đầu đỏ đầu kia, đỡ tế đàn từ từ đứng lên.

Hoắc Dần đứng lên, Hoắc phu nhân và Hoắc lão gia lại không chịu nổi, không ngờ con trai của mình thật sự cưới thần tiên, nhìn một phen lại hôn mê bất tỉnh lần nữa.

“A Giáp, A Ất.” Hoắc Dần mở miệng.

“Có thuộc hạ!”

“Nâng lão gia và phu nhân vào nhuyễn kiệu chuẩn bị phía sau đưa trở về trước.”

“Dạ!”

“A Bính, A Đinh.”

“Có thuộc hạ!”

“Đại phu đã tới lần trước đang ở hàng người thứ nhất, để ông ấy đi theo nhanh trị liệu, các ngươi làm bọn họ rút lui cho ra, ta phải trở về thành thành thân.”

“Dạ!”

Quản gia bố trí tế đài há miệng run rẩy hỏi Hoắc Dần: “Ta. . . . . . Ta có thể làm gì? Thiếu gia?”

Hoắc Dần liếc ông ấy: “Ông không cần làm gì cả, đứng là được.”

Quản gia chỉ vào Thẩm Miểu vẫn còn ở trên mặt sông: “vậy thiếu phu nhân thì làm sao?”

Hoắc Dần xách theo vạt áo, từ từ đi tới Thẩm Miểu, khóe miệng mang nét cười: “Thiếu phu nhân tự bản thiếu gia ôm về.”

Thẩm Miểu cách khăn voan đỏ, nhìn thấy bên ngoài rối một nùi, còn tưởng rằng mình không về thành thân được, mắt thấy sẽ khóc lên, trong lòng rất khó chịu.

Khi nàng đang muốn kéo khăn voan lên, Hoắc Dần đã từ từ đi về phía nàng.

Hắn mặc hỉ phục đỏ, đi tới bờ sông vẫy vẫy tay với Thẩm Miểu, Thẩm Miểu nâng làn váy đứng lên, từ từ đi tới Hoắc Dần.

Đặt tay của mình vào tay đối phương, nhỏ giọng hỏi một câu: “Xảy ra chuyện gì rồi hả?”

“Cha mẹ ta hôn mê.”

“Hả?!”

Hoắc Dần cười cười: “Không có chuyện gì đâu, có đại phu ở đó.”

“À.”

Hoắc Dần đột nhiên dừng bước, sửa khăn voan hơi lệch của Thẩm Miểu, khi ngón tay dài rời khỏi khăn voan đỏ, nhẹ nhàng xẹt qua đôi môi Thẩm Miểu.

Rõ ràng không nhìn rõ, không biết vì sao, thế nhưng lúc này Thẩm Miểu có thể nhận ra ánh mắt của đối phương, tim của nàng đập rất nhanh, hai tay giữ ở trong tay áo, ánh mắt này nàng đã thấy rất nhiều lần, cho đến hôm nay mới biết ý nghĩa trong đó.

Thẩm Miểu nhỏ giọng hỏi hắn một câu: “Có phải chàng muốn hôn tay không?”

Mặt mày Hoắc Dần cong cong: “Muốn.”

Thẩm Miểu hạ đầu xuống một chút, sau đó nghe hắn nói: “Cho nên, chúng ta mau mau trở về đi thôi, phu nhân.”

Một tiếng phu nhân này rất khác với ngày bình thường, Thẩm Miểu nhìn tay Hoắc Dần, chậm rãi nắm chặt, coi như là đáp lại lời hắn nói.

Xong.

Ông lão mặc y phục đỏ vội vã chạy tới bờ sông, nhìn bờ sông không có ai, chỉ một tế đàn, còn có một vị quản gia bị Hoắc Dần nói ông đứng là được gia, lập tức vỗ bắp đùi của mình.

Ông cúi đầu kêu lên: “Thổ Địa!”

Thần Thổ Địa đang vui vẻ cầm đùi gà ăn, nói không rõ ràng lắm: “Chuyện gì?”

“Vì sao không nói với ta trước? Ta đã bỏ lỡ cảnh hắn muốn bái tế cả vùng đất? Ta là người làm mai! Muốn thu lễ đấy!”

Thần Thổ Địa sờ râu: “Trên sổ ghi chép nhân duyên của ông viết sai thời gian, còn muốn thu lễ?”

Nguyệt Lão có chút không vui: “Dù sao sớm muộn gì hai người này cũng thành thân, sớm thành thân hay muộn thành thân, có quan hệ gì?”

Thần Thổ Địa ném xương gà trong tay: “Vậy cũng phải chờ tiểu tử Hoắc gia kia kiếp này chết đi, kiếp sau làm Sơn Thần Ngô Châu như ta mới được! Ông nói ta bởi vì ông viết sai thời gian, gánh vác bao nhiêu phiền toái của bọn họ hay không?”

Nguyệt Lão á khẩu không trả lời được.

Thần Thổ Địa chép chép miệng: “Được rồi, canh giờ cũng không sai biệt lắm, ta phải đi ăn cưới rồi.”

Nguyệt Lão xách theo áo đỏ: “Ta cũng đi.”

“Không cho ông đi!”

“Ta cứ đi!”

Hai người một cao gầy, một mập mạp nhỏ bé, mắng nhau cả một đường đi.

Còn quản gia đứng ở tế đài lau mồ hôi tren trán, nóng quá, khi nào ông có thể về nhà đây?

Sau đó có người truyền, Tri phủ Ngô Châu là một nhân vật khó lường, thế nhưng có thể lấy Hà Bá làm vợ, lúc ấy rất nhiều dân chúng đều thấy được, trên mặt nước có một thiếu nữ dịu dàng mặc đồ cưới, ngay cả trên trời mở sương mù cho Tri phủ.

Rồi sau đó cũng có người truyền, Tri phủ Ngô Châu này vốn không phải nhân vật đơn giản gì, nghe nói có người nhìn thấy Thổ Địa và Nguyệt Lão, Hoắc thiếu gia kia mệnh mang tiên duyên, kiếp sau sẽ làm Sơn Thần Ngô Châu, cùng với Hà Bá vốn là một đôi đấy!

Truyền tới truyền lui, cách nói nào cũng có cả, tóm lại tất cả đều có câu chuyện riêng của mình, nhưng đều có kết cục tốt đẹp, cũng coi là một đoạn giai thoại của Ngô Châu. 

―――――――――――――( hết )―――――――――――――