Hà Tần Hợp Lý

Chương 72



Lúc này đã là trung tuần (*) tháng bảy, thành phố D bước vào những ngày nóng bức oi ả, nhiệt độ cao nhất trong ngày có khi lên đến 38, 39 độ, nóng không thể chịu nổi.

Cơ hội để Tần Lý ra ngoài lại càng trở nên hiếm hoi .

Diệp Huệ Cầm dặn dò không cần trở về Mộ Phương Lý, trong nửa tháng, Tần Lý chỉ mới ra ngoài 2 lần để đến bệnh viện thăm Lương Hi Thần.


(*) trung tuần: khoảng thời gian 10 ngày giữa tháng, thượng tuần là từ ngày 1-10, trung tuần là vào ngày 11-20, những ngày còn lại là hạ tuần. Không biết có sai không, nàng nào biết nhớ hú để ta sửa nhé!

Anh đã từng nói cho cô nghe về ước định giữa anh và Lương Hi Thần, đối với chuyện này Hà Đường thật sự rất tò mò, liền hỏi Tần Lý ước định giữa bọn họ là gì.

Tần Lý nói: “Thằng bé đồng ý sẽ chăm sóc bản thân thật tốt, sau đó đến lúc trưởng thành, anh sẽ đưa nó ra khỏi ngôi nhà đó, bồi dưỡng cho thằng bé một cách tốt nhất.”

Tần Lý ngồi dựa trên giường, Hà Đường nằm vùi trong lòng anh, nghe anh nhẹ giọng nói: “Hi Thần học số học rất tốt, lại thông minh hiểu chuyện, anh muốn để thằng bé học kiến thức về ngành tài vụ và kế toán, tương lai có thể làm ở bộ tài vụ.”

Hà Đường hỏi: “Vậy tại sao không đón cậu bé đi? Nơi cậu bé ở thật sự rất tệ.”

“Anh đã thử qua, nhưng không được.” Tần Lý thở dài một hơi, “Lương Lỗ Sinh sẽ tới công ty làm loạn, thậm chí còn tệ hơn, nói anh hại con trai ông ta phải tàn tật cả đời còn muốn hại bọn họ cốt nhục chia lìa, cứ lặp lại nhiều lần như vậy, đối công ty sẽ bị ảnh hưởng rất lớn. Hơn nữa Hi Thần cũng còn nhỏ, vẫn còn chút dựa dẫm vào ba thằng bé, lập trường cũng không ổn định, cho nên anh hy vọng lúc đủ 18 tuổi thằng bé có thể hiểu rõ đạo lý, có thể biết cách sống độc lập.”

Hà Đường gật gật đầu, biết dụng ý của Tần Lý.


******

Bởi vì đã tiếp xúc với Lương Hi Thần, Hà Đường đột nhiên nhớ đến Hà Hải. Bởi vì Hà Hải cũng giống như Lương Hi Thần, việc học dở dang giữa chừng, cả ngày giam mình trong nhà.

Trước kia Hà Đường còn nhỏ, không thể hiểu được sự quái dị của Hà Hải xuất phát từ đâu, luôn trong trạng thái “tránh còn không kịp”. Hiện tại bước vào xã hội khiến cô trưởng thành hơn rất nhiều, cô hiểu được, trong quá trình Hà Hải trưởng thành cô cũng không dành cho anh quá nhiều sự yêu thương và quan tâm.

Nói về điểm này, cô và Lương Lỗ Sinh giống nhau.

Trong mấy tháng này, Hà Đường có lúc sẽ gọi điện cho Hà Quốc Khánh, cô sẽ hỏi thăm về mẹ và tình hình sức khỏe của Hà Hải, nhưng lại không trực tiếp nói chuyện với họ.

Tần Lý luôn chủ động gởi tiền về nhà mẹ của cô, một tháng gửi 1 vạn, xem như dùng cho tiền thuốc của Hà Hải.

Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm (*).Đối với cuộc hôn nhân của mình và Tần Lý, quả thực Hà Đường không đủ sức lực.

(*) bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm: ăn của người khác thì nói năng, cư xử với người ta mềm mỏng hơn. Hưởng lợi từ người khác, đến lúc cần thì phải mở miệng nói tốt, giúp đỡ người ta.

Có đôi khi, nhìn Ngô Tuệ Nghiêu, rồi nhìn lại bản thân, cô sẽ cảm thấy cuộc hôn nhân mang vẻ ngoài vinh quang hào nhoáng này, trên thực tế có lẽ vô cùng hoang đường.

Ngô Tuệ Nghiêu đã đồng ý sự theo đuổiThi Trí Mẫn, hai người chính thức bắt đầu hẹn hò. Công ty Trung Cần cũng không có quy định cấm nhân viên yêu đương kết hôn, cho nên Ngô Tuệ Nghiêu và Thi Trí Mẫn cũng quang mình chính đại yêu nhau.

Quả thực hai người bọn họ rất xứng đôi, Thi Trí Mẫn là bản địa ở thành phố D, là con trai độc nhất trong nhà, cha là nhân viên công vụ, mẹ là xí nghiệp công nhân xí nghiệp đã về hưu, nhờ vào tiền để dành và một khoản tiền vay từ cha mẹ mua được một căn nhà 90 mét vuông, còn có một chiếc xe. Nhà Ngô Tuệ Nghiêu mở xưởng nhỏ, cũng là con gái một, gia cảnh của Ngô Tuệ Nghiêu và Thi Trí Mẫn có thể nói môn đăng hộ đối, mẹ Ngô Tuệ Nghiêu nói nếu như con gái và Thi Trí Mẫn kết hôn, liền cho tiền để trùng tu nhà mới, của hồi môn là một chiếc xe cỡ trung có rèm che.

Hai người hoàn toàn không có gánh nặng về gia đình nhanh chóng bước vào giai đoạn hẹn hò yêu đương cuồng nhiệt.

Buổi trưa cùng nhau đến căn tin ăn cơm, sau khi tan việc nắm tay nhau hẹn hò, xem phim điện ảnh, dạo công viên, đi dạo trung tâm thương mại, ăn cơm uống trà đến quán coffee, ngẫu nhiên còn cùng với bạn bè đồng nghiệp tụ hội, vui đùa một chút rồi đi đến bar uống rượu, cuộc sống trôi qua phong phú mà thoải mái.

Ngô Tuệ Nghiêu còn cho Hà Đường xem hình cô ấy cùng Thi Trí Mẫn cuối tuần lái xe đi công viên khủng long chơi.

Trong hình hai người mặc áo T-shirt tình nhân, quần sort, mang mũ lưỡi trai, hai người kết hợp vô cùng ăn ý, ngẫu nhiên Thi Trí Mẫn cõng Ngô Tuệ Nghiêu trên lưng, hai gương mặt đang tuổi xuân xanh cười vô cùng vui vẻ.

Ngô Tuệ Nghiêu vẻ mặt ngọt ngào nói, nếu như cùng Thi Trí Mẫn hẹn hò thuận lợi, kế hoạch của bọn họ nửa năm sau liền kết hôn.

Hà Đường cảm thấy vui cho Ngô Tuệ Nghiêu, nhưng trong lòng lại sinh ra một loại cảm giác làm cô sợ hãi.

Cô phát hiện mình đang hâm mộ.

Nhưng đến cùng lại không thể nói thành lời được mình đang hâm mộ cái gì.

Hà Đường không hiểu bản thân sao lại tham lam như thế, cuộc hôn nhân này không phải cũng khiến nhiều người hâm mộ hay sao? Ngoại trừ cuộc sống cuộc sống đầy đủ không đề cập tới, Tần Lý còn đối với cô tận tình săn sóc, quan tâm hết mực, đối với người nhà cô vô cùng lo lắng, cô có thể cảm nhận được anh đối với cô là tình yêu nồng nàn không muốn xa rời, có một người chồng như thế, cô còn có cái gì không hài lòng?

Trong nội tâm Hà Đường thở dài, bản thân cô cũng không trả lời được vấn đề này.

Thừa dịp thời gian nhàn rỗi, Hà Đường tranh thủ gọi về nhà.

Người tiếp điện thoại là Hà Quốc Khánh, sau khi Hà Đường trò chuyện với ông vài câu, cô nói muốn trò chuyện với Hà Hải.

Hà Quốc Khánh đặt điện thoại xuống, thời gian qua rất lâu, Hà Đường mới nghe được âm thanh mơ hồ của Hà Quốc Khánh truyền đến: “Em gái muốn nói chuyện với con, con trốn cái gì!”

Sau đó, Hà Đường liền nghe được âm thanh của Hà Hải: “A lô.”

“Anh.” Hà Đường bóp chặt điện thoại, hỏi, “Gần đây anh có khỏe không?”

“Rất tốt.” Âm thanh Hà Hải trầm thấp, anh đột nhiên hỏi, “Lần trước, trên lưng em có bị thương không?”

Hà Đường ngẩn ngơ, nhớ tới lần trước anh giội nước nóng, cười một cái, nói: “Không có, cách một lớp quần áo mà, em không sao.”

“Anh…” Hà Hải ngập ngừng , “Anh không muốn làm em bị thương.”

Hà Đường thở dài: “Chẳng lẽ anh muốn làm cho Tần Lý bị thương sao?”

“Cũng không phải là…” Hà Hải không biết nên nói như thế nào, “Chính là không muốn em gả cho cậu ta, thân thể cậu ta không tốt, sống không lâu.”

Hà Đường giận: “Anh hai, anh đừng nói bậy! Anh cứ như thế này lần sau em cùng Tần Lý sao có thể về nhà! Thân thể anh ấy rất tốt, anh đừng nói những điều mê sảng như vậy nữa.”

Hà Hải không lên tiếng, Hà Đường vừa định nhắc nhở anh mùa hè phải chú ý đề phòng trúng gió, liền nghe anh thấp giọng hỏi: “Cậu ta đối với em tốt không?”

Nội tâm Hà Đường chợt mềm nhũn, trả lời: “Rất tốt, anh ấy luôn chăm sóc cho em.”

“Vậy em vui vẻ không?” Hà Hải nói, “Tiểu Đường, em và cậu ta ở bên nhau có vui không?”

Hà Đường cúi đầu, thế nhưng không thể nhanh chóng trả lời vấn đề này.

Hà Hải cảm nhận được sự trầm mặc của cô, nói: “Nếu như em không vui, nhất định phải nói cho anh biết.”

“Em không có không vui.” Hà Đường nói, “Anh hai, anh yên tâm, em cùng Tần Lý thực sự rất tốt.”

******


Tần Lý thương lượng với Hà Đường, bắt đầu chuẩn bị hôn lễ vào tháng Mười.

Hà Đường là cô gái trẻ, đối với hôn lễ đương nhiên sẽ có ước mơ của riêng mình, nhưng điều cô mong đợi vô cùng bình thường, đơn giản giống như những nàng dâu khác, mặc áo cưới, bày tiệc rượu, vô cùng đơn giản vô cùng náo nhiệt là được.

Tần Lý không thuận theo.

Tiệc mừng ở trấn Trạch Thổ bởi vì Hà Hải quấy rối mà trở nên hết sức khó xử, Hà Đường thậm chí cũng không mặc hỉ phục, trong lòng Tần Lý vẫn luôn ghi nhớ điều này, anh nói muốn tặng cho Hà Đường một hôn lễ khắc cốt ghi tâm. Cho nên, trong lòng Hà Đường có mong ước gì chỉ cần nói ra, anh sẽ dốc tận lực để thỏa mãn cô.

Hà Đường thật đúng là nói không nên lời, nói hết thảy để Tần Lý làm chủ.

Tần Lý không có biện pháp, chỉ có thể tìm một công ty PR quen biết giúp anh chuẩn bị hôn lễ.

Về phương diện khác, phương án thiết kế công trình trường trung học Thành Nam đã xác định, đang chờ phê duyệt, trong quá trình sự tính, Tần Lý cùng Tần Miễn đã xác định để Lục gia cùng tham gia gói thầu, còn dành rất nhiều vốn để các công ty nhỏ có tham muốn cố ý chen chân vào phải bỏ đi ý niệm ấy. Đương nhiên, đó chính là đưa ra một chút tiền và thiếu đi một chút tình người.

Cố vấn đại diện ban quản lý dự án là công ty xây dựng Thành Bang, mà cụ thể người phụ trách là một người đàn ông trung niên tên Phí Lăng Tiêu. Tần Lý và Phí Lăng Tiêu có chút quan hệ cá nhân, giao tình với tổng giám đốc công ty cố vấn cũng rất tốt. Bởi vì điều này, đối với ngưỡng cửa báo danh đã đặt ra, anh có một phần nắm chắc.

Đồ Bảo Lương đã rất thân với Lưu Phúc Dũng, Tần Miễn và Kiều Thắng Vinh cũng đã vượt qua giai đoạn thử đối phương. Kiều Thắng Vinh vô cùng kinh ngạc về mối quan hệ của con gái và Tần Miễn, dù sao Phi Phi cũng mới 18 tuổi, bất quá nghĩ đến các phương diện của Tần Miễn thì đối với mối quan hệ không trong sáng này, trong nội tâm ông ta là rất hài lòng. Chỉ là, đến cùng ông vẫn cũng chỉ là một người cha, đối với động cơ của Tần Miễn, ông ta vẫn có sự hoài nghi nhất định.

Chu Vãn Lỵ đối với sự việc này thì không còn gì để nói, bà ta nói: “Anh sợ Tần Miễn lừa gạt Phi Phi? Làm ơn đi, em thấy rõ ràng là do Phi Phi cứ quấn quít lấy Tần Miễn không rời đó chứ!”

Tần Lý và Phí Lăng Tiêu đã trao đổi với nhau, gói thầu trường trung học Thành Nam đương nhiên sẽ có rất nhiều đơn vị báo danh nhưng nếu thông qua tuyển chọn tư cách, cuối cùng số công ty được vào chung kết đại khái cũng chỉ có 12,13 công ty mà thôi.


Phí Lăng Tiêu bí mật nói với Tần Lý: “Nếu cậu muốn trúng thầu, nhất định phải tìm công ty có tư chất đấu thầu tốt, lúc này đây điều kiện của hội định ra vô cùng nghiêm khắc, rất nhiều thứ phải điều tra ra thực hư rõ ràng, cuối cùng tối thiểu chỉ có 7,8 công ty mới có thể nắm chắc cơ hội trúng thầu.”

Tần Lý gật đầu: “Tôi hiểu.”

Hôm nay là thứ năm, thời tiết đặc biệt nóng bức. Buổi chiều Hà Đường đi ra ngoài làm việc, sau khi làm xong nhìn thời gian thấy vẫn còn sớm, thuận đường nên cô đến bệnh viện thăm Lương Hi Thần.

Lương Hi Thần thân thể khôi phục cũng không thuận lợi, trên mông hoại tử mặc dù có chuyển biến tốt đẹp, lại bởi vì bị nhiễm trùng mà làm cho viêm phổi tái phát. Tâm trạng của cậu bé ngược lại không tệ lắm, Hà Đường nói chuyện với cậu hơn một tiếng đồng hồ, cho đến khi Lương Hi Thần phải đi chụp ảnh X-quang, nàng mới tạm biệt rồi rời đi.

Lúc che ô đi qua công viên nhỏ lầu dưới, Hà Đường tinh mắt, thấy được một người phía trước. Đó là một bác gái đầu tóc hơi điểm bạc, bà ấy ngồi ở dưới bóng cây đại thụ, ngửa đầu uống một hớp nước, sau đó cầm lấy cây quạt bắt đầu quạt.

Hà Đường nhận ra bác gái quần áo đơn giản này, bà ấy là mẹ Vương Vũ Lâm.

“Dì!” Hà Đường đi đến trước mặt mẹ Vương, thấy bà mồ hôi đầu đầy, vội hỏi, “Sao dì lại ngồi ở đây, sao lại không lên lầu ngồi ạ, chỗ đó có máy điều hoà đó dì.”

Mẹ Vương ngẩng đầu đánh giá Hà Đương một chút, cuối cùng nhớ ra liền nói: “Ôi chao, cháu là em khoá dưới của Vũ Lâm đúng không?”

Hà Đường gật đầu, mẹ Vương cười cười nói: “Dì ở đây đợi Vũ Lâm đến đón, chỗ này đỗ xe lâu phải trả phí, nên dì đứng chỗ này cho thằng bé dễ tìm một chút.”

Hà Đường cau mày ngồi xuống bên cạnh mẹ Vương, nói: “Như thời tiết nóng như vậy, dì ngồi đây rất dễ bị say nắng.”

“Không sao đâu, ta quen rồi, buổi tối ngủ cũng không cần mở máy điều hoà.” Mẹ Vương mỉm cười, “Hà Đường, lâu rồi sao cháu không đến nhà dì chơi, ta còn hay hỏi Vũ Lâm về cháu.”

Hà Đường ngẩn ra, chưa kịp trả lời thì điện thoại của mẹ Vương đổ chuông, bà lấy điện thoại ra nhưng loay hoay nửa ngày vẫn chưa nghe được, là Hà Đương giúp bà ấn nút nghe máy.

Là Vương Vũ Lâm gọi tới, anh ta nói mình bận công việc phải một giờ nữa mới đến bệnh viện được.

Mẹ Vương vội nói: “Không cần tới, mẹ tự ngồi xe buýt về là được rồi. Lát nữa con cứ về thẳng nhà luôn đi.”

Không để Vương Vũ Lâm kịp trả lời bà đã cúp máy.

Bà áy náy quay sang nói với Hà Đường: “Già rồi, những thứ này ta xài không quen.” Vừa nói bà vừa đứng lên sửa sang lại giỏ xách, chuẩn bị đi ra cửa lớn của bệnh viện.

Hà Đường kéo tay bà: “Dì à, dì định di xe buýt về thật sao?”

“Đúng vậy, ngồi ba chuyến là tới nhà rồi.” Mẹ Vương trả lời.

Hà Đường nhớ nhà Vương Vũ Lâm ở ngoại thành phía tây, cô ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời chói chang, nói: “Để cháu đưa dì về, xe buýt không thể đưa dì đến tận nhà được, thời tiết quá nóng để dì đi như vậy cháu không yên tâm.”

Mẹ Vương từ chối một lát nhưng không làm Hà Đường thay đổi quyết định, đành theo cô ngồi vào taxi.

Trên xe Hà Đương biết mẹ Vương đến bệnh viện làm kiểm tra nhưng không biết là bị bệnh gì, bà cũng không nói rõ chỉ nói gan của mình không tốt.

Một tiếng sau xe chạy đến tiểu khu nhà của Vương Vũ Lâm, Hà Đương muốn về nhưng mẹ Vương không cho, bảo cô lên nhà uống chén trà.

Hà Đường theo mẹ Vương lên lầu, vừa vào cửa liền ngạc nhiên, hơn nửa năm trước cô đến nhà cửa rất sạch sẽ chỉnh tề nhưng bây giờ lại bừa bộn và bẩn hơn nhiều.

Mẹ Vương có chút ngượng ngùng, lúc này mới nói cho Hà Đường biết thật ra hai tháng trước bà phải nhập viện, mới xuất viện không lâu, hôm nay đến bệnh viện kiểm tra là vì Vương Vũ Lâm muốn bà đi, sức khoẻ của bà không tốt Vương Vũ Lâm không để bà làm việc nhà nên nhà cửa mới bừa bộn như vậy.

Vừa nói bà vừa lấy khăn lau lau, Hà Đường vội vàng ngăn lại, cô để mẹ Vương ngồi trên ghế sofa rồi bật máy điều hoà, cô suy nghĩ một chút liền quyết định giúp Vương Vũ Lâm dọn dẹp nhà cửa một chút.

Khi Vương Vũ Lâm đầu đầy mồ hôi trở về thì Hà Đường đang lau dụng cụ nấu ăn.

Quần áo bẩn trên ghế sofa cô đều ném hết vào máy giặt, tập chí cũng được sắp xếp chỉnh tề đặt dưới bàn trà, phòng bếp cũng được cô lau cẩn thận, chén bát cũng đã rửa sạch, chỉ còn sàn nhà là chưa lau.

Vương Vũ Lâm nhìn mẹ ngồi trên ghế sofa cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, anh nổi giận nói: “Mẹ, con định nói mẹ hãy ở bệnh viện đợi con đến đón sao mẹ lại ngắt máy! Mẹ có biết con vội vàng đến bệnh viện tìm mẹ không? Gọi điện mẹ lại không nghe máy!”

Mẹ Vương thả lỏng vẻ mặt, nói: “Mẹ không muốn làm trễ nãi công việc của con, dù sao cũng có Hà Đương đưa mẹ về, tiền xe hết 70 tệ đấy con mau lấy tiền đưa trả cho cô ấy đi.”

Hà Đường vội nói: “Không cần không cần ạ.”

Vương Vũ Lâm nhìn Hà Đương một cái, nói: “Một lát con sẽ đưa cho cô ấy, mẹ, bác sĩ nói mẹ phải nghĩ ngơi thật nhiều, mẹ về phòng đi để con làm bữa tối.”

Mẹ Vương giống như đứa trẻ tần ngần một hồi đến khi Vương Vũ Lâm nghiêm mặt bà mới bất đắc dĩ trở về phòng.

Hà Đường lúc này mới nhìn kĩ Vương Vũ Lâm, anh tiền tuỵ đi rất nhiều.

Mẹ Vương nói, khi bà nằm viện ban ngày Vương Vũ Lâm thuê hộ lí chăm sóc bà còn ban đêm anh tự mình đến ngủ lại. Vóc dáng anh cao như vậy mà chỉ ngủ trên ghế bệnh viện, buổi tối không ngủ ngon ban ngày còn phải đi làm, anh cứ như vậy gắng gượng qua hai tháng, ước chừng đã sụt mất 15 cân (*)

(*) 1 cân Trung Quốc (市斤, jin) = 10 lượng = 500 g ~> 15 cân = 7,5 kí

Là một người vốn có vóc dáng cân đối nhưng bây giờ Vương Vũ Lâm bây giờ gầy đi rất nhiều, trên mặt thậm chí còn xuất hiện xương gò má nhàn nhạt, vẻ mặt có chút mệt mỏi. Áo sơ mi anh mặc hơi nhăn, quần tây cũng không đủ phẳng, hoàn toàn không có vẻ tiêu sái như trước kia.

Anh lúng túng nhìn Hà Đường cười cười, nói: “Tiểu hoà thượng, nửa năm rồi không gặp em vẫn tốt chứ?”

*********

Gần tới chạng vạng, Hà Đường muốn về nhà nhưng mẹ Vương lại muốn cô ở lại ăn tối.

Thật ra Vương Vũ Lâm nấu ăn không giỏi lắm nhưng mẹ Vương lại cứng rắn muốn Hà Đường lưu lại khiến anh rất khó xử.

Sau khi nghỉ việc ở công ty Hà Đường gọi điện cho Vương Vũ Lâm nói muốn trả anh ba vạn tệ, sau cuộc gọi đó hai người không nói chuyện nữa, về sau cũng không có liên lạc. Thỉnh thoảng Hà Đường có nhớ đến anh nhưng ép mình đè xuống.

Thật ra dạo này trong lòng Hà Đường cảm thấy không vui nên cũng muốn tìm một chỗ giải sầu, để bản thân suy nghĩ kĩ càng một chút. Mẹ Vương giữ cô lại ăn cơm đây là một cơ hội tốt, vì vậy cô lặng lẽ vào nhà bếp gọi điện cho Tần Lý, nói mình sẽ không về nhà ăn cơm.

Đây là lần đầu tiên sau khi kết hôn mà cô và Tần Lý không cùng nhau ăn cơm tối. Tần Lý hỏi: ” Vậy em ăn cơm ở đâu?”

Hà Đường nói: “Hôm nay em ra ngoài làm việc thì gặp đồng nghiệp, anh ấy mời em đi ăn cơm.”

Ở đầu bên kia Tần Lý im lặng một lát, nói: “Được rồi, ăn xong có muốn anh đến đón em không?”

“Không cần đâu.” Hà Đường nói, “Em tự thuê xe về được rồi.”

“Ừm.” Anh thấp giọng đáp, “Vậy em về sớm một chút, anh đợi em.”

“Được.” Hà Đường cúp điện thoại, ngẩng đầu nhìn thấy Vương Vũ Lâm đang dựa người vào cửa bếp, ánh mắt mang theo ý tứ sâu xa nhìn cô.

Khoé miệng cô cười cười, Vương Vũ Lâm cũng cười một tiếng, nói: “Chà, Tần Lý quản lí nghiêm ngặt thật.”

“Không phải, chẳng qua là trước giờ em luôn ăn tối cùng anh ấy.” Hà Đường có chút chột dạ.

Vương Vũ Lâm gật đầu một cái, đột nhiên nhìn một lượt phòng bếp rồi vuốt vuốt tóc: “Tiểu hoà thượng, không giấu gì em, mặc dù mẹ anh giữ em lại ăn cơm nhưng trong nhà cũng không còn gì ăn, chợ lại cách chỗ này rất xa, đây không phải là khiến tôi rất khó xử sao.”

Vẻ mặt anh có chút ảo não nhưng lại vô cùng thẳng thắn, giống như khi ở trước mặt Hà Đường tinh thần anh hoàn toàn buông lỏng. Cô che miệng cười, mở cửa tủ lạnh nói: “Anh nhìn này, lúc nãy em dọn tủ lạnh đã xem qua, trong tủ còn trứng gà và súp lơ, ngăn đá thì còn thịt heo và cánh gà, đủ để nấu một bữa cho ba người.”

Vương Vũ Lâm nhíu mi nhìn cô, hỏi.”Ý của em là…”

Hà Đường đeo tạp dề lên, cười híp mắt nói: “Ý của em là để em làm cơm tối cho.”