Hạ Nhi ngồi xuống trước đàn dương cầm, mái tóc nâu dài hơi uốn lượn xuống eo, đôi mắt hổ phách bình thản chớp động, khuôn mặt nhỏ trắng hồng nổi bật lên đôi môi đỏ mọng, sườn mặt thon gọn lả lướt mềm mại, khoé môi nở nụ cười khẽ, nụ cười kia như một luồng gió lạnh từ phía chân trời. Ngón tay Hạ Nhi mềm mại lướt lên phím đàn. Bản nhạc Senbonzakura vang lên, nhẹ nhàng và có chút gì đó man mác buồn dễ dàng đi vào những khoảng lặng của mỗi người, thanh âm như suối chảy, thế giới như chìm trong bóng đêm lạnh giá, tiếng nói cũng chẳng thể cất nổi thành lời nữa. Khương Tình vừa nghe thấy tiếng đàn, ngẩn người nhìn về phía Hạ Nhi. Trong mắt hiện lên bất ngờ, không tự chủ được liền nhìn Hạ Nhi không chớp mắt, đáy mắt có sự tán thưởng rất rõ. Các thực khách nghe thấy một bài nhạc vừa quen thuộc vừa lạ lẫm, trên tay bất giác ngưng động tác, ngẩng đầu lên nhìn, thần trí lập tức theo điệu nhạc mà chìm trong sự tĩnh mịch. Không gian tĩnh lặng chỉ còn lại tiếng đàn, giống như xung quanh cô gái xinh đẹp tựa yêu tinh đang yên tĩnh lướt tay trên phím đàn kia, có hàng nghìn cây hoa anh đào nở phân tán trong màn đêm, đẹp không sao tả xiết, nhưng lại có một nỗi buồn mang mác đau thương vô cùng. Nhưng rồi tiếng đàn bỗng chuyển đổi trở nên nhanh hơn, không còn nỗi buồn sâu lắng, mà trở nên quyết đoán táo bạo, giai điệu vẫn buồn tha thiết, nhưng không còn chậm rãi ưu thương nữa, giống như trăm ngàn bông hoa anh đào vốn dĩ đang nở rộ rực rỡ lại trở nên đột ngột tàn lụi, bị bóng đêm bao phủ lấy không còn sinh cơ, sự thay đổi âm điệu không mang đến cho người nghe cảm giác đứt đoạn mạch cảm xúc, chỉ giống như đang dần dần biến chuyển sang một cảm xúc mạnh mẽ đau thương tột cùng. Cảm giác đau buồn không rõ, cung bậc cảm xúc lúc lên lúc xuống khiến mọi người trong khán lòng lặng ngắt như tờ. Đến khi Hạ Nhi ngưng tay đàn, mở mắt ra thì vẫn là khung cảnh đó, nhưng toàn bộ người trong khán phòng đều như bị đắm chìm không thể thoát ra. Hạ Nhi cất giọng cười khẽ: "Doạ mọi người sao?" Tinh Thần nghe thấy hơi giật mình, lấy lại cảm xúc liền than thở nói: "Thật không tin nổi!" Tiến Minh há hốc mồm gật gật đầu phụ hoạ. Khanh Long lẳng lặng nhìn Hạ Nhi. Xem ra thân thế Hạ Nhi không tầm thường, một tiếng đàn như thế nếu không được tôi luyện và dạy bảo từ các giáo sư kỳ cựu thì không thể đàn lên được âm luật như vậy, quá hoàn mỹ, tuyệt diệu như hút hồn người khác. Không biết là ai đột nhiên vỗ tay, xung quanh liền vang lên tiếng vỗ tay không dứt. Phục vụ bàn cùng các nghệ nhân trong nhà hàng cũng buông công việc xuống mà không ngớt lời ca ngợi. Cao Vỹ Quang nhìn Hạ Nhi đang thản nhiên bước trở về chỗ bên cạnh An Tranh, trong ánh mắt hiện lên sự nóng bỏng cùng không buông tha. An Tranh nhìn Hạ Nhi cười cười, cô biết Hạ Nhi đàn rất hay, một cô bé năm tuổi chỉ tuỳ tiện nhìn một cuốn nhạc phổ liền đàn được trọn vẹn tuyệt mỹ khiến giao sư dạy đàn phải kinh hãi đi tìm ông Hạ muốn cô trở thành nghệ sĩ dương cầm. Tất nhiên tiếng đàn sẽ rất tuyệt diễm. Bối Lạc cũng tràn ngập khiếp sợ. Nếu nói cô là thiên tài dương cầm vậy Hạ Nhi là gì chứ? Cô biết dù bản thân có khổ luyện thêm năm năm nữa cũng không thể đàn ra một bản nhạc hoàn mỹ kinh hãi như thế. Sự không cam tâm cùng phẫn nộ hiện rõ lên mặt. Bối Lạc cười lạnh nói: "Đàn tuyệt lắm, chắc hẳn cậu cũng rất khổ công học dương cầm." Hạ Nhi cười khẽ, ưu nhã ngồi xuống ghế, tay chống cằm, tay còn lại nhặt con dao trên bàn lên chơi đùa, giọng không chút để ý lười biếng nói: "Tôi không khổ công học cái gì gọi là dương cầm, âm thanh của nó rất ồn. Vô cùng phiền phức. Tôi chỉ tuỳ tiện đàn cho vui thôi." Bối Lạc nghe thấy liền đứng phắt dậy, chỉ tay vào Hạ Nhi đầy phẫn nộ nói: "Cô... cô đừng có lên mặt! Nếu cô chê dương cầm ồn ào tại sao lại đàn hoàn mỹ như vậy được?" Hương Vũ vội nắm tay áo Bối Lạc giữ lại, nhỏ giọng nói: "Bối Lạc! Đừng kích động!" Hạ Nhi liếc Bối Lạc rồi cúi đầu thấp giọng cười trào phúng, thanh âm mang theo tức chết không đền mạng nói: "Cảm ơn lời khen của cô. Tôi học đàn vì ông nội tôi thích nghe, lâu lâu ông nội muốn nghe bài nào thì tuỳ tiện cầm cuốn nhạc phổ tới cho tôi đàn thôi, chưa từng phải luyện, chỉ cần biết sơ sơ miếng da lông là đã đàn được như cô thấy rồi." Bối Lạc nghe liền kinh hãi, khuôn mặt tái nhợt, tay run run nắm chặt. An Tranh cười khẽ nói: "Đúng vậy! Hạ Nhi chỉ học đàn hồi nhỏ thôi, lớn lên thì hay đàn cho ông Hạ nghe. Tôi cũng biết từ lúc mười tuổi cô ấy chưa từng học đàn nữa." Hạ Nhi liếc mắt nhìn An Tranh, khẽ hừ một tiếng lạnh lùng. Khương Tình nhìn An Tranh đang cười cười nhìn mình đầy khiêu khích thì khẽ đứng dậy, trong lúc mọi người đang không hiểu chuyện gì xảy ra, Khương Tình liền vươn tay cầm lấy con dao nhỏ trong tay Hạ Nhi, nói: "Đừng nghịch nó nữa! Rất sắc bén." Thanh âm Khương Tình ôn nhuận dịu dàng mang chút cưng chiều. Khương Tình xoay con dao trong tay, đặt ngay ngắn bên cạnh chiếc nĩa trước mặt mình. Hạ Nhi liếc mắt, khoé môi cong lên ý cười nhạt. An Tranh nhìn thấy liền cúi đầu cầm dao nĩa, tao nhã chậm rãi cắt nhỏ phần thịt bò bít tết trước mặt, vươn tay lấy khăn dưới bàn lau lau rồi cầm đĩa thức ăn vừa cắt đổi lấy phần thịt chưa được thái nhỏ trước mặt Hạ Nhi, cười dịu dàng nói: "Tối giờ em chưa ăn gì cả. Tôi đã cắt nhỏ ra rồi. Em dùng đi." Hạ Nhi nhíu mày, lạnh lùng nói: "Tôi không đói!" Một bàn tay thon thả xinh đẹp liền đưa ra, cầm lấy phần ăn trước mặt Hạ Nhi, đưa phần ăn đó để trước mặt An Tranh, giọng Khương Tình mang chút ý lạnh ôn nhuận nói: "Việc chăm sóc bạn gái tôi. Không đến lượt của cậu." An Tranh cười khẽ, nhìn Khương Tình châm chọc nói: "Vậy cậu không chăm sóc cô nàng kế bên của cậu à?" Khương Tình nghe thấy liền nhíu mày, ánh mắt nâu sẫm hiện lên chút nguy hiểm không rõ. Bối Vy cúi thấp đầu, bộ dạng đáng thương lại yếu ớt. Hạ Nhi trông thấy Bối Vy giả vờ tội nghiệp liền thấy bực bội, đưa tay lên muốn chạm vào ly rượu vang, cô rất táy máy tay chân, cầm dao thì Khương Tình không cho phép, đĩa thức ăn cũng bị An Tranh mang đi, nên muốn đùa nghịch ly rượu trước mặt, ngón tay tinh xảo chưa kịp chạm vào. "Hạ Nhi!" "Hạ Nhi!!" Giọng Khương Tình và An Tranh cùng vang lên. Ly rượu ngay lập tức bị Khương Tình cướp mất, ánh mắt Khương Tình hiện lên chút tức giận. An Tranh nhíu mày nhìn Hạ Nhi. Hạ Nhi trợn tròn mắt, nghiêng đầu nhìn Khương Tình và An Tranh cười khẽ nói: "Tôi cũng đâu có ý định uống rượu. Hai người nhìn tôi như vậy là có ý gì?" An Tranh thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nhìn Khương Tình trầm giọng nói: "Tôi sẽ dẫn Hạ Nhi đi đến nhà hàng khác, cậu và mọi người cứ tuỳ tiện dùng bữa đi." Hạ Nhi ngẩng đầu nhìn An Tranh, nghĩ lại thì cũng đúng. Ở đây không thể nói chuyện về mẹ của cô được, vì thế Hạ Nhi im lặng không phản bác. Cô cũng không muốn ở đây nhìn hai bộ mặt giả dối của Bối Vy và Bối Lạc. An Tranh nói xong liền đứng dậy, không quan tâm Hạ Nhi có đồng ý hay không. Kéo tay Hạ Nhi đứng lên rồi vòng ra sau bàn tiệc hướng tới cửa. Khương Tình nhìn thấy An Tranh nắm lấy tay Hạ Nhi, ánh mắt nâu sẫm tối sầm lại, khoé môi cong lên nụ cười âm hàn rét lạnh, không kiềm chế sự tức giận nữa. Ngay lập tức đạp mạnh cái ghế trống kế bên đứng dậy, chiếc ghế văng ra đập mạnh vào tường trong sự ngỡ ngàng của mọi người, Khương Tình bình tĩnh bước nhanh về phía An Tranh và Hạ Nhi, một đấm không báo trước liền rơi lên mặt An Tranh. Sức lực vô cùng mạnh mẽ lại nhanh gọn. An Tranh bất ngờ bị đánh ngã. Tinh Thần và Tiến Minh thần sắc khiếp đảm vội vàng lao ra đỡ lấy. Khương Tình ánh mắt lạnh thấu xương vươn tay kéo Hạ Nhi lại, trong lúc Hạ Nhi mở to mắt hoảng hốt muốn giật tay tránh thoát, liền cúi người vác Hạ Nhi lên vai, một đường tao nhã mạnh mẽ ra khỏi cửa.