Bốn cánh môi gắn bó trong nháy mắt, trái tim tôi chợt thắt lại giống như khi tôi nhận được câu trả lời của anh ấy ở bãi đậu xe. Nó lại run rẩy,phát ra lời thở dài may mắn:
Còn tốt.
Người đàn ông này có tính tình cứng rắn
Lời nói rất cứng rắn.
Toàn thân tất cả đều ngang ngạnh cứng rắn.
Nhưng vẫn còn tốt.
—Môi anh ấy thật mềm mại.
Tôi dùng hết sức lực mà ôm lấy cổ anh, đôi môi bóp nghẹt đôi môi mềm mại của anh, rồi dùng hai tay chạm vào má người đàn ông.
—— Anh ấy thích tôi như vậy.
Khoảnh khắc tiếp theo, cả hai tay đều bị kéo xuống khóa chặt vào nhau.
“Hạ Kiều.” Người đàn ông một tay khống chế hai cổ tay của tôi, dùng lực áp chế.
Giọng anh cũng trầm xuống, từng chữ thốt ra qua kẽ răng:
“ Em, có, bệnh, phải, không?”.
Đôi tay cùng môi tôi bị ép buộc rời khỏi cơ thể anh, tôi liếm đường môi ướt át, thở hổn hển khẽ “ Ừm” một tiếng.
Tôi chính là có bệnh.
Có lẽ rất sớm đã bị bệnh, nhưng tôi vẫn luôn không biết.
Mãi cho đến khi gặp được anh ấy.
Những căn bệnh không tên ập đến như một cơn sóng, tôi bị sốt cao không dứt.
——Lý trí đã bị đốt thành tro bụi, đầu óc cùng cơ thể hoàn toàn mất kiểm soát.
Giống như hiện tại, anh ấy đang nhìn tôi với đôi mắt đỏ ngầu cùng khuôn mặt lạnh lùng, cứng rắn.
Nhưng thể xác và tinh thần của tôi yếu đuối đến rối tinh rối mù…
Tôi không thể thoát khỏi lực mạnh mẽ trên cổ tay mình, tôi duỗi ngón tay ra rồi rút lại, dùng kỹ xảo để giải phóng một tay.
—Nắm lấy một bên của áo cộc tay, tôi đem chính tiến đến gần anh.
Không chạm đến được.
Không chạm tới cái miệng lạnh lùng cứng rắn kia, đôi môi lướt qua chiếc cằm thô ráp rồi đơn giản tiếp tục đi xuống.
—— ngậm lấy hạt châu nhô ra ở hầu kết.
Đầu lưỡi lướt qua hầu kết, khẽ cắn nó.
“Mẹ kiếp——”
Toàn thân người đàn ông run lên giật mình một chút, lập tức buông cổ tay tôi ra.
Cánh tay được giải phóng khỏi xiềng xích tự động ôm lấy vòng eo thon gọn.
Móng vuốt của nó kẹp vào sườn tôi rồi nó cố đẩy tôi ra như trước.
Nhưng lần này tôi nhanh hơn anh ấy.
Nắm chặt tay, tôi bước qua tay vịn vô lăng ngồi vào ghế lái —–
Người đàn ông hít một hơi mạnh, khẽ “rít” lên một tiếng.
Tôi phản ứng như vừa tỉnh dậy từ một giấc mơ, nhanh chóng buông anh ra, ngồi lại vào ghế phụ rồi nhìn vào tay phải của anh.
Vết thương ở bên xương cổ tay một lần nữa nứt ra,rỉ máu.
Đôi mắt cùng trái tim tôi bị dòng máu đỏ kia hung hăng đâm mạnh một cái.
Tôi há miệng không nói được lời nào, lấy cồn khử trùng trên bảng điều khiển trung tâm.
Mở túi lấy ra một chiếc tăm bông. Chiếc điện thoại được lấy ra “ đông” một tiếng mà rớt phịch xuống gầm ghế.
Tôi không để ý đến, bắt đầu luống cuống tay chân mà mở gói nó ra.
Phải mất hai lần mới mở được gói tăm bông ra, mới lấy ra được hai cái, sau gáy đột nhiên bị một lực tàn nhẫn túm chặt.
Tôi giống như một con gà nhỏ bị bắt, trực tiếp bị người đàn ông nhấc thẳng lên ghế lái.
—— ngồi trên đùi anh.
Những miếng bông gòn không được bịt kín kịp thời tràn ra khắp ghế.
“ Tay của anh ——”
Lời nói mơ hồ vừa chạm đến đầu lưỡi, môi đã bị bịt kín.
Anh ấy hôn tôi.
Anh ấy cùng tôi day dưa.
Anh ấy từng chút cắn nuốt lấy tôi.
Mùi rỉ sét lan từ miệng tôi đến chóp mũi, tôi không thể biết đó là vết thương của anh đang chảy máu hay là anh đang ác liệt tạo ra vết thương trong khoang môi của tôi, hòa vào vết thương của anh.
Không đau. Một chút cũng không đau.
Mọi thứ đều đang nóng bỏng.
Trái tim như vậy
Cơ thể cũng vậy.
Đôi mắt tôi cũng là như vậy……
“Hạ Kiều.”
Người đàn ông gọi tôi khi đôi môi cùng cái lưỡi vẫn còn đang lưu luyến chưa buông. Giọng nói hơi khàn của anh bộc lộ sự quyến luyến sâu sắc, cũng có một loại hấp dẫn u ám.
“ Em, mẹ nó…xem anh là cái gì, hả?”.
Anh ngậm chóp tai tôi vào miệng, hung hăng nói.
“ Ông đây là ‘ gậy massage’ của em sao?”.
“……”
Người đàn ông hư hỏng.
Tất nhiên tôi sẽ không nói với anh ấy rằng chỉ cần nghe những lời thô tục này, nước ngầm trong hồ đã bắt đầu dâng cao.
Gen của tôi so với tôi còn thích anh ấy hơn.
Trước mặt người đàn ông này, tôi là kẻ bị giam cầm trong hormone nam tính, cũng bị bản năng của một thợ săn điều khiển.
“ Như vậy không tốt sao?”.
Thắt lưng bị nhéo, mang theo âm thanh cảnh cáo mạnh mẽ.
“Mẹ nó. Đừng khiêu khích anh nữa.”
Anh hừ cười, dừng lại ở túi sau quần jean của tôi, ám chỉ điều gì đó.
“Sao lần nào em cũng làm ngập xe anh vậy?”
“……”
Tên khốn.
Hai bắp chân tôi kẹp chặt đầu gối như sắt kia, tôi ngồi quỳ đứng dậy.
Độ cao của mặt đối mặt, khoảng cách giữa hơi thở đan xen nhau.
—Dễ đối đầu hơn cũng dễ tán tỉnh hơn.
“Chỉ là chiếc xe này thôi sao?” Tôi phà hơi vào cổ anh.
“Em có thể dìm chết anh, có tin hay không?”
Tôi không thể nhìn thấy biểu tình của người đàn ông.
Tĩnh mạch trên trán anh giật giật.
Anh quay mặt lại nhìn chằm chằm vào tôi, đôi mắt sâu thẳm đối diện ánh mắt tôi.
“Em cảm thấy anh sẽ thiếu phụ nữ sao?”
“Dựa vào cái gì, làm em thoải mái?”
“……”
Tôi nhìn anh, bốn mắt chậm rãi gần nhau hơn.
Cho đến khi không còn khoảng cách.
“Bởi vì ——”Đôi môi hé mở sau tai người đàn ông, hết lần này đến lần khác.
“Em cũng có thể làm cho anh thoải mái.”
Thừa nhận đi Triều Thịnh.
Gen phun trào của anh cũng muốn chạy về phía em..
Từ lúc bắt đầu đã là như vậy.
Chúng ta làcon mồi của nhau, cũng là đối thủ ăn ý của nhau.
Chúng ta đã có ý định hòa hợp như vậy.
Chỉ cần, trầm luân.
Cho nên, anh muốn hay không cùng em trầm luân?
Chúng ta có thể hay không, chỉ cần biết đến hiện tại?
Muốn hay không?
“Muốn hay không ——” Tôi ở bên tai anh khẩn thiết mê hoặc.
Cảm giác hổ thẹn làm tôi im lặng, chỉ có thể thở ra thật nhẹ hai chữ.
—Đó là một yêu cầu mà không người đàn ông nào có thể từ chối.
Khi những nụ hôn của anh tràn về phía tôi, tôi biết mình sẽ đạt được điều mình muốn.
Tấm dán kính ô tô mới giúp chúng ta tránh khỏi những ánh mắt tò mò bên ngoài.
Là anh vô tình cắm liễu, hay là đã sớm có chuẩn bị?
Không quan trọng.
Quần jean bó sát nhưng áo phông ngắn tay lại rộng thùng thình.
Ba hàng khóa ren ở mặt sau dễ dàng bị tháo ra.
Tôi thích anh ấy ngựa quen đường cũ.
Tôi nhắm mắt vươn cổ, phó thác tâm trí cho con thú ngày càng hung hãn…
Tiếng chuông điện thoại di động đột nhiên làm xáo trộn khung cảnh.
—Là cái tôi vừa làm rơi xuống gầm ghế.
Tôi cắn môi, lặng lẽ ôm mái tóc đen ngắn trong tay. Anh cũng đã ngầm thỏa thuận bỏ qua tiếng ồn.
Nhạc chuông cuối cùng cũng dừng lại.
Nhưng ngay sau đó nó lại vang lên.
Người đàn ông bất mãn rên rỉ, duỗi cánh tay dài ra nhặt thứ làm rối loạn tâm trí kia lên.
Tôi vô thức liếc nhìn sang bên.
Ngay khi tôi nhìn thấy ID người gọi trên màn hình, mọi suy nghĩ trong đầu tôi đều ngay lập tức tiêu tán.
Tôi cầm lấy, ấn vào nút kết nối, giọng tôi hơi run: “Alo? Mẹ?”
Chỗ bị gặm cắn trên xương quai xanh chợt dừng lại.
Người đàn ông nhướng đôi mắt một mí lên lặng lẽ nhìn tôi.
“Aiya, Kiều Kiều?” Âm thanh trong điện thoại truyền tới rất rõ ràng: “Con ở Hải Thành đúng không?”
Tôi xoa dịu bộ ngực đang không ngừng phập phồng của mình.
“Vâng. Làm sao vậy?”
“Không có việc gì không có việc gì.” chỉ huy Kiều trả lời mang theo ý cười, “Mẹ vừa đến nhà, cùng con nói một tiếng.”
Tôi sửng sốt một lúc: “Sao hôm nay mẹ lại về? Không phải tuần sau sao?”
Giọng nói trong điện thoại dừng lại: “Mẹ xong việc nên về sớm một chút.”
” Nghe bố con nói ngày mai con sẽ trở về sao?”
Bàn tay to lớn đặt trên eo tôi đã phản ứng trước tôi—— căng thẳng, lại cứng đờ.
Tôi hạ mi xuống lảng tránh ánh nhìn trực tiếp về phía trước.
“Vâng.”
“Được rồi, mẹ cũng đã lâu không gặp con, muốn ăn gì thì nói với bố con đi. Ngày mai ông ấy sẽ làm đồ ăn ngon cho chúng ta— -”
Giọng giáo sư Hạ cắt ngang: “Nào, nói với bố đi —- Hạ Kiều?”
Vạt áo bị vén lên được kéo xuống, nhìn người đàn ông rút tay về, cổ họng tôi khẩn trương hơn.
“ Vâng, bố”.
“Ngày mai cố gắng về sớm một chút? Bố mẹ Chu Tụng cũng đến. Hai nhà chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm.”
Trước khi tôi kịp trả lời, giáo sư Hạ đã hạ giọng. Lại nói, “Mẹ con lần trước ở đơn vị bị bệnh, là nhờ có ba Chu Tụng bên kia giúp đỡ?”
Tôi sửng sốt: “A? Khi nào? Sao con lại không biết?”
Chỉ huy Kiều ở xa bất mãn xen vào: “ Ông nói chuyện này với con bé làm gì?”
“Mẹ con trước giờ làm việc vất vả, con không phải không biết.” Giáo sư Hạ nhỏ giọng tiếp tục giải thích, “Lần này trước tiên trở về cũng coi như nghỉ bệnh, qua hai ngày nữa còn phải đi bệnh viện kiểm tra cho tốt.”
Tôi thở ra một hơi, “Được, con sẽ đi cùng bà ấy”
“Được rồi, đơn vị vừa sắp xếp cho bà ấy đến bệnh viện của Chu Tụng, hai con đưa bà ấy đi, chúng ta đều yên tâm.
” …Vâng”
Microphone im lặng một lúc, giáo sư Hạ tiếp tục hỏi: “Bố nghe nói, con hôm nay cùng Chu Tụng ăn sinh nhật?”
Bàn tay to lớn đầy máu trước mặt chậm rãi dùng sức nắm chặt.
Rắc rắc…
Các đốt ngón tay của người đàn ông vang lên như bị gãy.
Mắt tôi cụp xuống.
“Đúng vậy, chúng con tình cờ gặp nhau.”
“Được rồi, thật tốt.” Giáo sư Hạ vui mừng khôn xiết, “Vừa lúc ngày mai hai con sẽ cùng nhau trở về, hai nhà chúng ta có thể vui vẻ tụ họp!”
“…. Được”.
Cúp điện thoại, tôi cùng lúc đó cơ thể tôi bay lên không trung, bị đẩy trở lại ghế phụ.
Dòng chảy yêu thương nồng nàn giữa chúng tôi đã biến mất.
Rơi vào im lặng.
Đầu lưỡi của người đàn ông lướt qua má anh, răng anh va vào nhau.
“Ngày mai rời đi?”
Tôi nuốt khan.
“Ừm.”
Anh bình tĩnh nói tiếp: “Người họ Chu thường đến nhà em sao?”
Tôi cau mày, không muốn nói ra điều này.
Đặc biệt là với anh ấy.
“Bố mẹ anh ấy và bố mẹ em là bạn học đại học.”
Người đàn ông nhìn tôi chằm chằm hai giây rồi thấp giọng cười khẽ.
Không nói gì, anh từ tốn lại mạnh mẽ vỗ tay từng chút một.
Bang, bang, bang ——
Tiếng vỗ tay vang vọng nặng nề trong cabin khiến tim tôi co rúm lại, mắt tôi sưng húp.
“Ban ngày tổ chức sinh nhật cho anh ta, ban đêm lên giường với anh, ngày mai cùng anh ta về gặp bố mẹ anh ta phải không?”
Nụ cười nhanh chóng tắt đi, người đàn ông nhìn tôi với ánh mắt rực lửa.
“Bố mẹ em có biết em thế này không?”
“…”
Trái tim tôi kịch liệt mà co thắt lại.
Sau đó, tôi dường như không còn cảm nhận được gì nữa.
Hít một hơi, tôi ngước mắt lên nhìn vào đôi mắt đầy khiêu khích kia.
“Muốn bọn họ biết sao?”
Người đàn ông hơi giật mình.
Đôi mắt của anh thoáng dao động.
Tôi cười: “Được, vậy ngày mai anh cùng em về nhà.”
“Anh nghĩ bố mẹ em sẽ phản ứng thế nào khi nhìn thấy anh?”
“…”
Nhìn đôi mắt một mí đang nhìn chằm chằm vào tôi chậm rãi cụp xuống, dần dần một cảm giác trả thù vừa vui vừa buồn chợt trỗi dậy trong lòng tôi.
Giống như cách anh vén tấm vải đen che mắt tôi lên một cách nhẹ nhàng không thương tiếc ngày hôm đó.
Tôi rốt cuộc cũng lột trần anh ra.
Chúng tôi rốt cuộc, mặt đối mặt mà, nhìn thẳng vào vết máu chảy đầm đìa của nhau.
Khóe môi tôi nhếch lên, nụ cười của tôi giống hệt nụ cười của anh vừa rồi.
“Sau đó thì sao? Anh nghĩ em nên làm gì?”
“Cùng với bố mẹ náo loạn một trận à?”
“Cùng người nhà cắt đứt quan hệ, mặc cho bọn họ không đồng ý —— mặc dù toàn thế giới đều ngăn trở, em cũng muốn kiên trì cùng anh ở bên nhau, phải không?”
Chớp đôi mắt trong nước mắt, tôi khẽ cười:
“Triều Thịnh, em đã qua tuổi đó lâu rồi, em cũng không phải là cô gái nhỏ chỉ cần uống nước cho no bụng”.
Trong mắt anh bỗng nhiên lóe lên, cười nhạt.
“Biết.”
“Anh đã sớm biết em ——”
“Đã sớm biết em là một người theo chủ nghĩa philistine, phải không?”. Tôi cắt đứt lời anh nói, “Đúng vậy, em chính là thực tế như vậy, ích kỷ như vậy!”
Tôi nhìn vào đôi mắt anh,nói lớn: “Em thật thật tại tại có được hết thảy mọi thứ, anh dựa vào cái gì yêu cầu em từ bỏ ——”
“Chỉ để được cùng anh ở bên nhau sao?”
Chưa kịp nói xong bả vai tôi đã bị nắm lấy.
Mang theo sức lực thật lớn kéo tôi đến trước mặt anh.
Khuôn mặt của người đàn ông đột nhiên vặn vẹo phóng đại, tôi chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của anh:
“Nếu cảm thấy anh không xứng, cảm thấy anh như vậy không đáng giá ——”
“Tại sao vừa rồi còn cầu anh ‘ yêu’ em? Hửm?!”
Tôi sửng sốt, dùng hết sức đẩy anh ra.
“Là em đê tiện, được rồi chứ?! Em chính là đê tiện như vậy!”
“…”
Tôi không biết hơi thở của ai gấp gáp hơn vì xúc động. Trong xe im lặng một lúc, tôi nhẹ nhàng nói: “Anh nói đúng, lẽ ra em không nên trêu chọc anh.”
“Từ lúc bắt đầu, đã là không nên.”
Tôi vuốt lại mái tóc rối bù của mình rồi cài lại dây áo, mở cửa bước xuống xe mà không quay đầu lại nhìn anh.
Chân tôi còn chưa kịp chạm đất thì một lực mạnh từ phía sau đã kéo tôi lại.
——Lưng tôi đập mạnh vào ghế phụ, cửa xe bị khóa.
Dây an toàn quấn quanh người tôi như một cái cùm.
Liền mạch lưu loát mà vây lấy.
Động cơ nổ máy, thân xe pickup rung lắc dữ dội.
Tôi quay lại nhìn người đàn ông sắc mặt nặng nề, trong lòng lộp bộp chợt nhói lên
— -xung quanh anh là một cỗ khí tức lạnh lẽo và nguy hiểm, giống như một con thú hung ác.
“Anh, anh muốn đi đâu?” Tôi hỏi.
Anh liếc mắt nhìn tôi một cái, sắc mặt lãnh đạm, đôi mắt đen rất tối.
“Không phải muốn anh □ ‘yêu’ em sao?.”
“……”
“Ngày mai muốn đi đúng không?”
Anh cười khẽ, giọng điệu mang theo sự chua xót đau đớn.
“Ông đây muốn khiến em cả đời này đều không thể quên được anh.”