Hạ Triều - Cảnh Kỳ Tâm

Chương 29: Nụ hôn đồng bộ



Ánh mắt từ dưới nhìn lên.

Sự chênh lệch chiều cao tương tự như trước đây.

—Tôi cần phải ngẩng đầu lên hoàn toàn mới có thể nhìn thấy khuôn mặt của anh ấy.

Anh ấy lại cao thêm nữa rồi à?

Hay là vì tây trang càng khiến cả người anh thêm đĩnh bạt?

Bộ đồ màu xám khói không nhìn ra nhãn hiệu,chắc là được đặt làm riêng –  chỉ có kích thước đặt làm riêng mới có thể vừa với bờ vai rộng cùng vòng eo săn chắc của anh ấy.

Trước kia tôi đã từng ghé sát vào chiếc áo cộc tay đen đó, trong đầu cũng từng thoáng qua một ý nghĩ:  Cơ thể khỏe mạnh thô ráp này khi mặc vào bộ vest sẽ trông như thế nào đây?

Hiện tại xem ra, nó bắt mắt hơn tôi tưởng tượng.

Vòng eo săn chắc, bờ vai tinh tế, chiếc áo đen buộc ngang cổ ôm lấy thân hình cường tráng một cách tỉ mỉ.

—Nhưng nó không thể chứa được lượng hormone nam tính đang tuôn ra.

Vì vậy, anh là một quý ông nho nhã,  cũng là một tên lưu manh mặc tây trang.

Bàn tay đang đeo đồng hồ được rút ra khỏi túi quần, anh ấy không nhìn tôi mà nhìn thẳng vào quầy thu ngân.

“Sao vậy?”

Cô gái ở quầy thu ngân mở miệng: “À, chỉ là, khách hàng đang trả tiền…”

Càng căng thẳng, giọng nói cô ấy càng kiềm chế, mặt càng đỏ hơn.

“Nhưng mà, ban đầu quản lý nói sẽ miễn hóa đơn…”

—— Tại sao tiểu cô nương nhìn thấy anh ấy đều mặt đỏ tim đập?

Chính là, khuôn mặt cùng dáng người của anh so với ba năm trước chỉ có hơn chứ không kém.

Huống chi, tiền bạc và địa vị là vẻ đẹp tốt nhất dành cho đàn ông.

Lông mi giật giật, tôi chủ động mở miệng: “Thiết bị của chúng tôi có chút vấn đề, hôm nay không chụp được.”

Người đàn ông quay đầu lại, đôi mắt đen láy chậm rãi tập trung vào tôi.

Bốn mắt nhìn nhau, tôi tin tưởng rằng đáy mắt tôi không để lại dấu vết nào.

“Tiến độ bị trì hoãn là lỗi của chúng tôi, chúng tôi phải gánh chịu tổn thất.”

Anh liếc nhìn tôi, không có lên tiếng.

So với trước đây, ánh mắt vô cảm của người đàn ông càng sâu thẳm, khó đoán hơn.

Trong giây lát, anh chuyển ánh mắt gõ vài lần vào máy tính ở quầy lễ tân bằng bàn tay thon dài của mình.

“Tổng cộng là 587.”

Tôi lấy điện thoại ra, bấm vào mã thanh toán rồi đưa vào máy quét.

Có tiếng “bíp” vang lên rõ ràng, tôi lật màn hình lại nhìn thấy con số hiển thị trên đó: 440.

Tôi sững sờ một lúc, ngước nhìn người đàn ông.

“Giảm 25%.” Anh bình tĩnh giải thích.

Đôi mắt dường như tối sầm lại.

“Dành cho khách hàng thường xuyên.”

“……”

Khách hàng thường xuyên.

Tôi ấn xuống nhịp tim đang tăng nhanh của mình, cất điện thoại trở lại túi.

“Cám ơn.”

Xoay người rời đi –—

“Chiếc xe việt dã màu đen ở cửa –” Giọng nói của người đàn ông khiến tôi dừng lại.

“Của cô à?”

Tôi chớp chớp mắt, xoay người.

“Đúng vậy.”

“Chắn xe của người khác.”

“A…” Tôi nhanh chóng lấy chìa khóa xe từ trong túi ra, “Tôi phải đợi trợ lý của mình—–”

Người đàn ông bình tĩnh liếc nhìn ra cửa.

Một người phục vụ cao với đôi chân dài lập tức tiến tới.

“Để tôi giúp cô di chuyển.”

“Được, cảm ơn.”

Đưa chìa khóa cho anh ấy, tôi lại nhìn quầy lễ tân.

Anh tựa người vào mép bàn, mắt tập trung vào màn hình máy tính, không nhìn tôi.

Anh không có ý định nói chuyện.

Tôi cụp mắt, thay đổi tốc độ —-

“Thưa cô, xin hãy theo dõi tài khoản chính thức của chúng tôi!” Cô gái ở quầy lễ tân đột nhiên nói.

Cô ấy ngừng lắp bắp,  nói nhanh và trôi chảy: “Chúng tôi đưa ra thông tin về sản phẩm mới và giảm giá hàng ngày. Ngoài ra còn có rất nhiều hình ảnh và video trong các bài viết trước đây của chúng tôi. Cô có thể tham khảo khi làm quảng cáo.”

Tôi quay lại quầy lễ tân  lại lấy điện thoại ra.

“Được.”

Khoảnh khắc tôi nhấp vào WeChat, đầu ngón tay của tôi hơi cong lên.

Có cảm giác chột dạ vì ba năm trước một chiều xóa bỏ bạn bè.

Tôi liếc nhìn người đàn ông bên cạnh –

mí mắt một mí của anh đang cụp xuống hướng về phía điện thoại di động của tôi.

Khung quét đã căn chỉnh theo mã QR trên quầy thu ngân, đồng thời với tiếng bíp vang lên, trên màn hình hiện lên một cuộc gọi.

Còn có tên người gọi: Chu Tụng

“…”

Khóe mắt người đàn ông nhìn đi chỗ khác, mặt không biểu tình.

Tôi nhắm mắt lại, quay người đi vài bước rồi nhấn nút trả lời.

“ Alo”

“ Ai da” Chu Tụng lên tiếng, giọng điệu có chút ghét bỏ nói: “Em còn chưa dậy sao? sớm thế này mà đã tức giận.”

“Anh mới buổi trưa còn chưa dậy đấy.”  Tôi tức giận, nhưng không phải tức giận vì chưa rời giường, thuần túy là nhắm vào anh – tại sao người này luôn lỗi thời như vậy?

Lần trước ở quán bar cũng vậy, lần điện thoại này cũng vậy.

“Anh có việc gì sao?” Tôi hỏi tiếp.

Chu Tụng nói “A” một tiếng:  “Món đồ quảng cáo hương liệu trong video trước của em, em có thể giúp anh hỏi nhãn hiệu, dòng Orange Blossom, còn hàng không? Zhiwei không thể mua trực tuyến ở bất cứ đâu.

” Orange Blossom phải không?” Tôi nghĩ ngợi rồi nói: “Hãng vừa gửi cho em cái này trước lễ tết Âm Lịch, về nhà sẽ cho người đưa qua cho anh.”

Chu Tụng cười: “ Vậy tốt quá. Để anh chuyển tiền cho em”.

“Không cần. Vốn dĩ đó là quà của nhãn hàng đưa tới.” Tôi tự nhiên nói, “Coi như quà cưới em tặng hai người đi.”

” Vậy anh không khách sáo với em nữa —— ai, đến lúc đó tới hôn lễ, tiền mừng em cũng phải mang tới đấy!”  

Tôi chặc lưỡi, theo Chu Tụng vui đùa nói:”Làm sao một người có tấm lòng nhân hậu như bác sĩ lại có thể bị ám ảnh bởi tiền bạc như vậy?”

Chu Tụng cười lớn. lại: “Em vẫn ở nhà phải không?”

“ Ừm”

“ Vậy tốt quá—– anh còn tưởng em không về kịp hôn lễ của bọn anh.—— em định ngây ngốc như vậy đến bao giờ?”.

Tôi im lặng hai giây.

“Em cũng không biết.”

“Còn sẽ ngốc rất lâu.”

Chu Tụng khẽ nói: “ Vậy em nói cho anh biết xem.Anh và Chí Vi đều mong em có thể đến dự hôn lễ.”

Sau khi cúp điện thoại, tôi quay đầu nhìn lại. 

—–Người đàn ông ở quầy thu ngân đã biến mất.

Lòng tôi trống rỗng, tôi cúi đầu xuống.

Trang trong tay nhảy vào tài khoản công khai vừa được thêm vào.

Tôi đã xem qua các bài viết trước đây hai lần: về cơ bản chúng được cập nhật hàng ngày, ngoài thông tin giảm giá, còn có văn hóa doanh nghiệp, những thứ liên quan đến món nướng và một số điều thú vị trong cửa hàng.

Cách viết không hề nhàm chán, những câu chuyện cười giống nhau, bám sát các meme hot trên mạng.

–Bên dưới đều có các bộ phận điều hành rất chuyên nghiệp.

Đã có những nhân viên tự truyền thông chuyên nghiệp như vậy thì tại sao lại cần tìm người quảng bá nó?



Quay trở lại trang chủ của tài khoản chính thức, ánh mắt tôi ngay lập tức bị thu hút bởi dòng chữ tóm tắt trong phần giới thiệu:

[Johao, cụ thể là Jo&Chao Yanbian Barbecue, trực thuộc Jilin Erfentian Cát Lâm Management Co.Ltd. Johao tập trung vào việc tạo ra một loại hình phục vụ và giải trí mới tích hợp thịt nướng, cắm trại và uống rượu ở quán bar…]

Tôi ngửa đầu lúng ta lúng túng nhìn dòng chữ trên tường:

Johao

Là JoChao

Cũng là,

Kiều cùng Triều.

Phía sau lưng tê rần, tim đập đều có chút tê mỏi.

Tôi thong thả thở ra một hơi, xoay người đi đến trước quầy thu ngân.

“Triều tổng đâu rồi?”

Nữ nhân viên quay đầu nhìn nhìn.

“Mới vừa đi rồi.”

“Anh ấy đi đâu vậy?”

Cô gái cười: ” Nhân viên chúng tôi làm sao biết được ông chủ đi đâu.”

Tôi lại hỏi: “Anh ấy ngày thường…… Có phải rất ít tới quán hay không?”

Cô gái gật đầu thật mạnh: “Rất ít rất ít! Tổng công ty của chúng tôi ở Đông Bắc, bên này vẫn luôn là cửa hàng trưởng phụ trách. Tôi hôm nay cũng là lần đầu nhìn thấy ông chủ……”

Hơi rũ mi mắt, tôi cứng đờ mà cười một cái.

“Cảm ơn.”

“Không có gì. Chị đi thong thả.”

Nhấc túi lớn nhỏ bước ra khỏi cửa, anh chàng vừa giúp tôi đỗ xe tiến tới.

“Tôi đậu xe của cô ở bãi đậu xe ngầm đối diện. Chỗ đậu xe miễn phí cho khách của nhà hàng.”

Biết anh ấy đang nói đến bãi đậu xe nào, tôi gật đầu: “Xin lỗi đã làm phiền anh.”

“Chị Hạ!” Em đã nói chuyện với quản lý cửa hàng rồi!” “Cô ấy nói chúng ta có thể quay lại bất cứ lúc nào trong tháng này,  báo trước cho cô ấy hai ngày, cô ấy sẽ giữ chỗ cho chúng ta.”

Dễ thương lượng, phí quảng cáo hào phóng, cao hơn gấp đôi so với những lần ghé thăm cửa hàng khác …

Tôi thở dài trong lòng khẽ gật đầu: “Được rồi. Làm càng sớm càng tốt.”

Người trợ lý lấy túi máy ảnh từ tay tôi: “ Em hiểu rồi. Chúng ta trở về đi!”

Sau một lúc do dự, tôi nhìn cô ấy: “Nhiên Nhiên, chị còn việc khác phải làm. EM có thể bắt taxi về được không? Chi phí chị sẽ chi trả”.

“Được rồi, vậy em đi trước, tạm biệt chị!”

Người trợ lý băng qua đường và nhanh chóng chặn một chiếc taxi. Tôi lại lấy điện thoại ra bấm vào WeChat.

Danh sách bạn bè sắp đạt đến giới hạn 2.000.

Số người mới tôi có thêm trong ba năm qua nhiều hơn tổng số bạn bè tôi có thêm trong ba mươi năm.

Nhưng tôi không biết tại sao, lần nào, hầu như lần nào, sau khi thêm một người bạn vào trang, hình ảnh hồ sơ màu xanh đen lại hiện lên trước mắt tôi…

Cuối cùng, tôi liếc nhìn nhà hàng thịt nướng, cất đồ điện thoại, đi về hướng bãi đổ xe ngầm.

Đã qua giờ cơm, xe trong bãi đỗ xe không nhiều lắm.

Tôi quên hỏi tiểu ca đã đậu xe ở đâu, đành phải đi vào trong tìm kiếm một vòng.

Nửa ngày cũng chưa tìm thấy chiếc xe việt dã màu đen. Không biết là còn chưa tới vị trí, hay là do tôi vẫn luôn thất thần.

Chính tôi là người đã xóa anh ấy trước.

Một chiều, không báo trước.

Chính tôi là người đã bỏ đi mà không nói một lời.

Kéo quần lên liền chạy mất…

Là cô buông ra trước, Hạ Kiều.

Tôi tự nói với chính mình.

Tôi không có gì để oán giận.

Mặc dù hiện tại đối mặt với loại tình huống không quen biết này.

Mặc dù, trong mắt anh ấy chỉ còn xa cách cùng lạnh nhạt……

Hít một hơi thật sâu, tôi dừng bước.

Cưỡng chế nội tâm ngừng đấu tranh.

Tôi lấy điện thoại ra, mở ứng dụng nhấn chức năng tìm kiếm ô tô.

Đèn cùng còi xe phản ứng đồng thời, ngay phía sau tôi.

Tôi bước tới chiếc xe Việt dã, mở cửa, đặt trang bị vào ghế sau trước.

Vừa quay người mở cửa tài xế, một âm thanh chói tai đột nhiên vang lên từ phía sau ———hình như là tiếng gầm yếu ớt của động cơ.

Tựa hồ là động cơ hữu khí vô lực mà gào rống, lại giống như sàn xe bất lực mà nặng nề phát ra tiếng vang.

Nhìn về nguồn gốc của tiếng ồn, tôi dừng lại.

Tại sao vừa rồi tôi không để ý tới nó?

—Một chiếc xe rất dễ thấy.

Cùng người ngồi trên xe.

Người đàn ông mặc vest ngồi vào ghế lái, vặn chìa khóa xe một cách thuần thục.

Thân xe màu xám bạc rung chuyển dữ dội, rồi một tiếng bang vang lên—–nó chết máy.

Lông mày anh nhíu lại, từ từ nâng mí mắt lên.

–-Qua cửa sổ xe. Bốn mắt nhìn nhau 

Một âm thanh nhẹ nhàng vang lên, cửa xe bên cạnh người đàn ông mở ra.

Tôi cũng đi tới cùng lúc đó.

“Xe của anh bị sao vậy?”

“Không nổ máy được.” Anh nói, không mặn không nhạt.

Những mảnh ký ức tương tự lóe lên trong tâm trí tôi. Ánh mắt tôi có chút dao động, vẫn im lặng không nói.

Người đàn ông không nói gì, chậm rãi dựa vào cửa xe.

Đôi mắt đen của anh thản nhiên liếc nhìn mặt số đồng hồ trên cổ tay.

“…”

Mí mắt tôi giật giật, chủ động mở miệng: “Anh đang vội đi đâu à?”

“Vậy… tôi chở anh một đoạn nhé?”

“ Lâm Ngọc Đường”. Anh chăm chú nhìn tôi.

“Cô tiện đường sao?”

Tôi hạ khóe môi cong xuống chậm rãi gật đầu.

“ Có thể tiện đường”.

Người đàn ông nhướng mày rất nhẹ rồi đi về phía xe của tôi.

“Cảm ơn.”

Tôi lặng lẽ cong môi rồi mở cửa xe.

Liếc nhìn chiếc xe anh bỏ lại – cùng nhãn hiệu với chiếc Cooper tôi đã lái trước đó.

Nhưng dòng X đắt hơn gấp chục lần.

Quay lại nhìn chiếc xe việt dã màu đen của mình, đầu óc tôi càng thêm hoảng hốt.

–Anh ấy cùng tôi dường như vẫn là người của ba năm trước…

Người đàn ông ngồi ở ghế phụ thắt dây an toàn.

Tôi định thần lại, ngồi vào ghế lái bật hệ thống định vị.

Lâm Ngọc Đường hóa ra là một tòa nhà mới ở phía nam Bình Thành.

Khu biệt thự mặt phố.

Anh ấy định cư ở Bình Thành sao?

Chiếc xe bắt đầu di chuyển theo âm thanh định vị, chiếc xe việt dã êm ái lái ra khỏi bãi đậu xe dưới tầng hầm.

Trong xe thật yên tĩnh.

Tôi lại không giống như trước xấu hổ không được tự nhiên.

Anh ấy ở đây.

Ngay bên cạnh tôi.

Cảm giác này tựa như đã trải qua mấy đời, ngay cả sự im lặng cũng có vẻ đặc biệt.

Hoặc có lẽ là bởi vì, không biết từ khi nào, tôi đã quen với tính tình của anh…

Đèn giao thông chuyển sang màu đỏ, xe dừng lại bên đường.

Tôi hắng giọng rất nhẹ nhàng.

“Em gái anh—–”

Ánh mắt của người đàn ông ngay lập tức nghiêng về phía tôi.

“Có khỏe không?” Tôi hỏi tiếp, ánh mắt không nhìn anh, chỉ chặt chẽ nhìn chằm chằm đèn đỏ trước mặt.

“Cô bé năm nay chắc đã tám tuổi phải không?”

Người đàn ông quay mặt đi, thấp giọng nói: “Ừm,” “Ở Cát Lâm đi học”.

” Mẹ anh cũng ở Cát Lâm phải không?” Tôi hỏi lại.

—— cũng không am hiểu nói về việc nhà, tôi có chút cứng đờ mà nắm chặt tay lái. 

May mắn thay, đèn đỏ nhấp nháy chuyển xanh, tôi nhấn chân ga.

“Mấy năm nay chắc hẳn dì đã làm việc rất vất vả. Sức khỏe của dì ấy thế nào rồi?”

“Rất tốt.” Người đàn ông lặng lẽ đáp: “Bà ấy ở gần bệnh viện nên rất thuận tiện để đi chữa bệnh.” 

“Bất quá ——”

Đôi mắt anh hướng về phía tôi, rực cháy lại sắc bén.

“Nhà cô trong nhà có bác sĩ, chắc là thuận tiện hơn.”

Tôi quay vô lăng nửa vòng rồi mỉm cười nhẹ.

“Ừm, trước đây mẹ tôi đến bệnh viện kiểm tra, Chu Tụng thực sự đã giúp đỡ rất nhiều.”

“……”

Người đàn ông vô cảm quay mặt đi, cơ bắp trên má nhất thời phồng lên.

“Sau đó anh ấy đến Châu Phi làm tình nguyện viên, nhờ sư muội của anh ấy chăm sóc mẹ tôi.” Tôi tùy ý nói: “Cũng thật khéo, sau này cô gái đó lại trở thành bạn gái của anh ấy. Hai người tháng sau sẽ kết hôn.”

Bàn tay đang nắm lại của anh có chút cứng ngắc.

Những ngón tay mở ra ngay lập tức, cơ thể anh cũng vậy.

—Đôi chân dài quấn trong chiếc quần xám duỗi thẳng ra.

Khuỷu tay của anh lười biếng tựa vào cửa sổ xe, người đàn ông dùng ngón tay gõ nhẹ vào thành xe.

Một chút, lại một chút.

“ Bà con xa không bằng láng giềng gần. Có một người bạn như vậy lo cho gia đình cũng rất tốt”.

— Đây là câu nói dài nhất anh ấy nói kể từ khi chúng tôi gặp nhau.

Tôi theo lời anh tiếp tục nói: “Đúng vậy.”

“Bất quá,” tôi dừng lại, cố tình nhấn mạnh cách xưng hô mà tôi cảm thấy không thoải mái, “Triều tổng ——”

“Tìm người chăm sóc gia đình không khó đâu.”

” …”

Người đàn ông liếc nhìn tôi một cái, đầu lưỡi khẽ lướt qua vòm miệng. “Tôi muốn tìm người cùng tôi hưởng phúc, không phải vứt trong nhà hầu hạ mẹ chồng”.

Tôi cười nhẹ: “Thật sao? Vậy thì cô ấy thật may mắn.”

Người đàn ông trầm giọng hừ lạnh một cái, giống như khinh thường.

“Có người còn không muốn may mắn này.”

“……”

Tôi mím môi, nhấn đèn xi nhan, chuyển sang làn đường bên trái.

Trong xe cũng im lặng.

Sau khi lái xe một lúc, hơn một nửa chặng đường trên hệ thống định vị đã đi qua.

Bên cạnh đột nhiên có tiếng sột soạt, tôi liếc mắt nhìn, nhận ra người đàn ông đó đã cởi áo vest ra.

Bàn tay gần tôi từ từ nâng lên cởi khuy áo sơ mi dưới hầu kết của anh.

—Hành động tái hiện hoàn toàn cảnh chúng tôi thử quần áo trước đó.

Không nhận ra, hormone đang vèo vèo thoát ra ngoài.

Âm thanh từ tính hạ xuống, có chút khàn khàn.

“ Có chút ngột ngạt”.

Không biết tại sao, cổ họng tôi cũng có chút nóng.

“Anh có muốn mở cửa sổ không?” tôi hỏi, đem cửa sổ xe bên kia của anh hạ xuống hơn một nửa.

Ánh mắt tôi vô thức nhìn qua.

Bỗng chốc dừng lại.

Chiếc gương chiếu hậu nhỏ phản chiếu bộ ngực hơi hé mở của người đàn ông.

—— dưới áo sơmi, còn có quần áo.

Một cái áo cộc tay màu đen.

Như biết được tôi đang nhìn trộm, ánh mắt người đàn ông chợt quay lại –

đối diện với tôi trong gương.

Tôi lập tức quay đầu lại.

Thái dương của tôi nhảy lên hai lần.

“…”

Anh ấy vừa mới, rất nhẹ mà cười đúng không?

Mím chặt môi, tôi lại bẻ lái – sau khúc cua này, đích đến đã ở ngay trước mặt.

Sau mười lăm phút đi đường, lòng bàn tay tôi thực sự đã ướt đẫm.

Những nơi khác cũng vậy.

Nhẹ nhàng thở ra một hơi, tôi xoa xoa đầu gối.

Người đàn ông đem tây trang ném ra ghế sau, cũng đưa mắt nhìn theo.

“ Xe này của cô không gian rất lớn. Lúc đi đường dài cũng có thể qua đêm”.

Tôi khẽ “ Ừm” một tiếng. “Xe việt dã chạy đường dài đúng là rất thuận tiện. Bất quá, tôi không qua đêm ở trên xe, vẫn cảm thấy không an toàn.”

“Đã nhìn ra.”

Anh dừng lại hai giây, sau đó ngước mắt nhìn vào trong xe: “Không có dán kính một chiều.”

Tôi hít một hơi.

Một chiếc ô tô dán kính một chiều đã hiện lên trong đầu tôi.

—Một chiếc pickup cũ màu đen dán kính đen.

Với tầm nhìn bên ngoài bị chặn, nam nữ trên xe có thể lớn mật làm bậy.

Cùng với những nụ hôn vang lên tiếng nước, chiếc xe ướt sũng nóng dần lên…

Chiếc xe việt dã đột ngột dừng lại.

Tôi nhả phanh thở ra một hơi dài chậm rãi.

Đôi chân nối lại với nhau lặng lẽ cọ xát với nhau, tôi cắn môi dưới.

Ngước mắt nhìn về phía ghế phụ

Anh cũng đang nhìn tôi.

Ánh mắt chúng tôi chạm nhau, tôi chắc chắn vậy.

Tôi chắc chắn rằng những kỷ niệm đọng lại trong tâm trí chúng tôi vừa rồi giống hệt nhau —–

“ Đến rồi” Tôi nhẹ giọng.

Anh khẽ “Ừm” một tiếng, giọng có chút khàn khàn.

Cánh tay dài  vươn ra ghế sau lấy chiếc áo khoác vest, ống tay áo dài ở bên chân tôi mà kéo qua.

Anh nhìn tôi thật sâu.

“Tạm biệt.”

Tôi kiên định nhìn anh ấy, mím chặt môi

“Tạm biệt.”

Ngay sau đó, người đàn ông đột nhiên bỏ áo khoác xuống.

Bàn tay to lớn của anh ấy nắm mạnh vào gáy tôi..

—Gần như cùng lúc đó, tôi quàng tay qua cổ anh ấy.

Nụ hôn đồng thời rơi xuống.

Môi răng đồng thời gắn bó.

Cuộn chặt triền miên cùng nhau.