Hạ Triều - Cảnh Kỳ Tâm

Chương 4: Nguyện ý cắn câu



Chúng ta lại gặp nhau.

Trước khi tôi kịp tiêu hóa thông tin này, bàn tay đang nắm lấy tay tôi đã giảm lực.

Rất nhanh liền buông ra.

Cánh cửa phòng bao “rầm” một tiếng mở ra, Tiểu Hách mang theo một đống bia quay lại: “Tới tới tới, tiếp tục. Tôi muốn thắng, hôm nay ông chủ Triều mời khách!”

Anh ta khiêu khích nâng cằm nhìn Triều Thịnh: “Như thế nào hả Thịnh ca?”

Người đàn ông buông chai rượu xuống vang lên một tiếng leng keng leng keng trong không trung, giọng người đàn ông trầm trầm lãnh đạm,chẳng hề để ý nói: “Được.”

“Ồ, ông chủ không sợ sao.”

“Đừng để chúng tôi bắt được anh. “

Cả nhóm người huyên náo, hoàn toàn không có ý định kết thúc, hứng thú thậm chí còn cao hơn trước, không chỉ vì được miễn phí rượu  – bên kia ghế sofa, đôi mắt lấp lánh mơ hồ của một số cô gái đã khiến cả phòng bao toát lên bầu không khí mạnh mẽ, ấm áp.

—Tất cả bọn họ đổ xô hướng đến người đàn ông cao lớn bên cạnh tôi.

Anh dường như hoàn toàn không nhận thức được, không tiếp nhận tín hiệu của ai, cũng không nhìn ai, chỉ nhẹ nhàng chạm vào xúc xắc trên bàn: “Chơi gì đây?”

“Tiếp tục chơi giống như vừa rồi đi”. Tiểu Hách nói

Lời đề nghị của anh ta ngay lập tức bị hai cô gái từ chối: “Chúng ta chơi trò đuổi bắt đi”.

“Medusa cũng được.”

——Tất cả đều là những trò chơi liên quan đến tiếp xúc cơ thể.

Tôi cụp mắt xuống

Liếc qua khóe mắt, bàn tay đeo đồng hồ và sợi dây bạc duỗi ra nắm lấy cổ áo, giọng điệu vẫn thờ ơ như cũ: “ Tùy mọi người”.

Anh nắm lấy cổ áo,hơi thô bạo kéo về phía sau, rồi ném áo sơ mi lên ghế sofa.

Bên trong anh mặc là chiếc áo cộc tay giống như lần trước. Bộ ngực dường như rắn chắc hơn dưới lớp vải đen, hai cánh tay cũng càng khỏe hơn – chu vi của cánh tay gần bằng đùi của tôi.

Những đường gân bên trong cánh tay uốn lượn kéo dài về phía mu bàn tay, giống như những cây kim nhô ra, hút hết oxy xung quanh.

Đôi môi vô thức mím lại, tôi đưa tay lấy ly cocktail trên bàn.

Chiếc khăn lụa cũng nhận thấy nhiệt độ tăng vọt, lặng lẽ tuột khỏi eo của tôi.

Tôi nghiêng đầu ngậm ống hút của ly rượu vào miệng.

Chất lỏng màu đỏ trong ống dâng lên, vai và lưng của người đàn ông bên cạnh rũ xuống.

Sau một khắc, thanh âm của anh trầm thấp vang lên: “Của cô sao?”

Tôi xoay người nhìn lại.

Nhìn thấy vật trong tay anh, tôi khoanh tay sờ lên bờ vai trần của mình, muộn màng nhận ra: “À——”

Chiếc khăn lụa được đưa lại gần, chất liệu mỏng mềm mại uốn cong theo hình đốt ngón tay của người đàn ông.

“ Cảm ơn”.

Một lần nữa nhìn vào đôi mắt đen không chút gợn sóng kia, tôi mới phát hiện ra rằng anh ấy có một đôi mắt một mí.

Đôi mắt một mí hình dáng rất đẹp, không có chút bọng mắt nào, chỉ cần nhẹ nhàng nhìn thoáng qua một cái cũng có thể xuyên thấu trái tim.

Sau khi nhìn nhau một giây, tôi quay đi, không để ý đến ánh mắt còn lưu luyến của anh, quay lại nhìn Tiểu Hách đang giải thích luật chơi: “…Trước đây mọi người đã từng chơi chưa? Chỉ là oẳn tù tì, kéo, búa bao, hai người ra cùng một kiểu thì bắt tay, người còn lại bị phạt rượu.”

“Vừa đủ, chúng ta có chín người.” Trần Gia Dịch gật đầu, “Mỗi vòng có thể bắt được ít nhất một người.”

“Đừng chỉ phạt rượu, người bị bắt cũng có thể chọn hỏi thật lòng.”

“Có thể có thể!”

Mọi người tự động tập trung lại gần. Nhiệt độ cơ thể bên cạnh tôi cũng ấm lên.

Đầu gối được bao phủ bởi quần đen gần chạm vào bên chân tôi, lớp vải của quần dán vào mép váy xẻ tà của tôi.

“Bắt đầu nào, kéo, búa, bao——”

Chín cánh tay cùng lúc vươn ra trên bàn.

Cái bên trái của tôi là cái lớn nhất, khớp xương rõ ràng, phần gốc ngón tay dài và dày.

Sau một hồi lộn xộn, hai bàn tay bị đơn lẻ đối lập rất rõ — làn da màu lúa mì và mu bàn tay trắng lạnh kề nhau, bàn tay rộng lớn dễ dàng bao trọn nắm tay của tôi.

“Này, cậu ngốc à?” Trần Gia Dịch thì thầm bên tai tôi, tay cô bị một cô gái khác bắt, “Tớ vừa định bắt cậu mà cậu không nhận ra à?”

Tay bên cạnh ra kéo hạ xuống, tôi siết chặt lòng bàn tay rồi rút tay về.

“Không phản ứng kịp.”

“Tôi nói này Thịnh ca”.Tiểu Hách đắc ý cười, “Anh cũng có thời điểm lật xe a.”

Anh cầm chai rượu rót vào ly: “ Nếu không thì nói thật đi?”

Chất lỏng có bọt trắng đầy ắp ly bia, cách đổ này có chút như ép buộc người ta phải nói thật.

Triều Thịnh rũ mi mắt nhìn anh ta rót xong, đầu lưỡi chạm lên đỉnh hàm hừ cười một cái, không nói gì cầm lấy chiếc ly lớn trên bàn trực tiếp uống một hơi cạn sạch.

Anh sảng khoái như vậy, Tiểu Hách cũng không còn gì để nói: “Quá quyết liệt rồi.”

Anh ta lại chuyển hướng:  “Hạ tỷ đâu? Chị nói thật à?”.

Nhìn thấy thực tập sinh không muốn, cũng không muốn ép tôi uống rượu, tôi mỉm cười: “Được.”

Ngay khi tôi nói xong, phòng VIP im lặng hiếm có — nhóm người này không quen biết tôi, thật khó để bắt đầu một câu hỏi vượt ranh giới.

Cuối cùng, cô gái bên cạnh Trần Gia Dịch lên tiếng: “Chị, chị làm nghề gì?”

——Đây là vấn đề không đau không ngứa, có thể giải quyết dễ dàng.

Tôi chưa kịp trả lời thì Trần Gia Dịch đã mỉm cười: “Em nghĩ cô ấy làm nghề gì?”

“Nhìn không ra ” Ánh mắt tiểu Hách dừng ở trên mặt tôi hai giây, “Chị làm tài chính à?”

“Tôi thấy chị ấy trông giống bác sĩ, hay luật sư? Dù sao thoạt nhìn thì chị ấy không có vẻ là người bận rộn như chúng ta.”

Tôi lặng lẽ mỉm cười, nhưng góc nhìn của tôi lại nghiêng đi một cách vô thức.

Người đàn ông cụp mi xuống,  đối với những chủ đề xung quanh tôi đều không có hứng thú.  Một tay chậm rãi cầm chiếc áo sơ mi, lấy ra một chiếc bật lửa từ trong túi.

“Không ai đoán đúng cả.” Trần Gia Dịch khoác tay lên vai tôi công bố đáp án: “Chị em của tôi là một người làm vườn chăm sóc những bông hoa của tổ quốc.”

Mọi người có mặt đều kinh ngạc: “Lão sư sao?”

Tiểu Hách vỗ đùi: “Nếu ở trường gặp phải một lão sư như vậy, nhất định sẽ tiến cử vào trường đại học A.”

Trần Gia Dịch hất cằm về phía tôi: “Kiều Kiều chính là tốt nghiệp Đại học A.”

“ Oa oa”.

“Thật lợi hại! ”

Răng rắc.

Bên cạnh tôi, bàn tay cầm bật lửa khựng lại một lúc. 

Người đàn ông lấy một điếu thuốc từ bao thuốc, kẹp vào miệng, ngón cái ấn vào bật lửa, một cú kéo nhanh.

Răng rắc.

Vẫn là không bật được.

Anh bỏ điếu thuốc ra khỏi môi, cùng với bật lửa, ném lên bàn.

Mí mắt tôi giật giật, nụ cười quay trở lại: “Cũng là vận khí tốt.”

Tôi chớp mắt một cái, mỉm cười trở lại: “Cũng chỉ là may mắn thôi.”

“Chị quá khiêm tốn rồi. Tốt nghiệp từ đại học A, giờ chị dạy cấp ba à? Dạy môn gì?”

“Chắc là tiếng Anh phải không? ” Tiểu Hách nói tiếp, “Từ nhỏ đến lớn, giáo viên tiếng Anh tôi gặp đều vô cùng xinh đẹp.” 

“Cậu cái này là đang có thành kiến.” Cô gái bên cạnh anh ta nói, nghiêng đầu nhìn tôi, “Tôi lại nghĩ là môn khoa học. Toán? Hóa học?”

Tôi cười mơ hồ: “Cũng gần gần vậy.”

Tôi dạy môn cơ học chất lỏng cho sinh viên năm hai.

Không muốn tiếp tục chủ đề này, tôi chỉ về chai rượu trên bàn: “Rót thêm không?”

Mọi người nhiệt tình hưởng ứng, một lần nữa lại tụ tập quanh bàn.

Người đàn ông bên cạnh tôi cũng ngồi dậy.

Đường may phẳng phia của quần anh lại chạm vào đùi tôi.

Đúng vậy, như thế là đủ.

Chỉ cần tiếp xúc với cơ thể và làn da của tôi.

Những thứ khác không cần thiết và không cần chạm vào.

Vòng chơi thứ hai bắt đầu.

Sau khi tôi và Trần Gia Dịch cùng ra búa bắt được cùng nhau, ánh mắt tôi trôi sang bên trái.

Anh vẫn ra kéo. Lại một lần nữa đơn độc.

Thứ rơi xuống cùng anh, là hai cô gái trước đó liên tiếp tán tỉnh anh.

Họ đồng thời ra “kéo” về phía bàn tay lớn của người đàn ông, rồi dừng lại trong không trung, nhìn nhau.

Những người còn lại xem náo nhiệt không chê to chuyện, lại kêu gào càng to hơn.

Bên môi Triều Thịnh cong lên, tay còn lại tạo thành một vòng cung — tư thế “xin mời”.

Hai cô gái liếc nhìn nhau, không còn sự lựa chọn nào khác,đành phải nắm tay nhau.

Triều Thịnh giống như vòng trước, rất sảng khoái mà tự phạt một bình rượu lớn.

“ Thịnh ca, anh không thể thế được.” tiểu Hách lên tiếng chế giễu, “Bị bắt hai vòng liên tiếp rồi, lần sau nếu bị bắt lại, phải gấp đôi số rượu!”

Tôi nhíu mày, đột nhiên cảm thấy việc chơi với người này có chút phiền phức. Người ta thắng thì sốt ruột, thua nhiều thì lại thấy không thỏa mãn.

Người đàn ông bên cạnh không tỏ ý kiến chỉ cười một cái, đường nét sắc sảo trên gương mặt tuấn tú cũng không có cảm xúc rõ ràng.

“Tiếp tục đi ——” Vòng ba bắt đầu.

“Kéo búa bao ——”

Âm thanh còn chưa kịp rơi xuống đất, liền đột nhiên im bặt.

Tất cả mọi người, kể cả tôi, đều ngạc nhiên nhìn vào tay của tôi.

Bàn tay đột ngột bị nắm lấy.

Không biết là không phản ứng kịp hay khó tin, tôi ngơ ngác quay đầu nhìn người đang nắm tay tôi.

— Anh chỉ cho tôi một khuôn mặt nghiêng rõ nét. Làm sao có thể có người thân mật nắm tay tôi mà ánh mắt vẫn xa lạ như vậy?

Đôi mắt một mí chậm rãi mở ra, không biểu lộ cảm xúc, quét qua những ánh nhìn xung quanh chúng tôi.

Anh vẫn giữ vẻ mặt bình thường, chỉ có môi hơi nhếch lên một chút.

— Nụ cười giống như có như không, ý nghĩa không rõ ràng.

“Thịnh ca, anh như vậy là phạm quy a~.” Nhìn bàn tay tôi và người đàn ông đang nắm chặt, vẻ mặt Tiểu Hách có chút kỳ quái, “Người còn chưa có ra đâu, anh bắt cái gì”.

“ Ra rồi”.

Giọng điệu của anh hết sức tự nhiên và chắc chắn, còn những người khác lại bắt đầu nghi ngờ chính mình. Ánh mắt cả phòng lại tập trung vào tay chúng tôi.

Tôi mất một lúc để lấy lại tinh thần — hiếm có người đàn ông nào nắm tay tôi chặt chẽ như vậy, hoặc nói cách khác, ít người có thể bao trọn toàn bộ tay không nhỏ của tôi như anh.

Bàn tay của anh bao quanh tay tôi, kích thước, lực, nhiệt độ hoàn toàn vừa vặn, làn da màu lúa mì của anh ấn lên mu bàn tay trắng nõn của tôi.

Cũng ấn lên từng dây thần kinh nhạy cảm của tôi.

“Hạ tỷ, chị ra thật à?”.Tiểu Hách quay sang hỏi tôi. Những người khác không nói gì, nhưng ánh mắt đều mang cùng một nghi ngờ.

Lông mi của tôi run lên, còn chưa kịp mở miệng, tôi cảm thấy một cảm giác kỳ lạ xẹt qua lòng bàn tay – một tia nhỏ tê dại cùng ngứa ngáy.

Không phải ảo giác tâm lý, mà là xúc cảm thực sự—— đầu ngón tay người đàn ông và vết chai trên đó xẹt qua lòng bàn tay tôi.

Đầu ngón tay của tôi vô thức cuộn tròn, tầm nhìn khóe mắt nghiêng đi, chậm chạp ngước mắt lên.

—Anh ấy cũng đang cụp mắt xuống.

Ánh mắt chúng tôi gặp nhau, ánh mắt sâu thẳm kia nhìn thẳng vào tôi thoáng qua một tia dò xét.

Đối diện một giây, vẫn là tôi quay mặt đi trước.

“ Ra rồi”.

“Không tin.” Tiểu Hách lập tức nói, “Chị ra cái gì?”

“ Aiiii… đừng nói trước”.Cô gái bên cạnh Trần Gia Dịch trách móc, nhìn Triều Thịnh và tôi vẫn đang đan tay nhau, “Như thế này, tôi đếm đến ba, hai người cùng nhau ra.”

“3,2,1——”

Nhiệt độ và trọng lượng trên mu bàn tay biến mất.

Hai tay nắm chặt tách ra, trở thành hai cái kéo với kích thước và màu da tương phản rõ rệt.

“Chết tiệt!” Tiểu Hách ngửa mặt lên trời thét lớn, lại oán hận hướng về phía Triều Thịnh nói, “Xem như anh gặp may mắn!”

Anh cũng nhanh chóng liếc nhìn tôi, ánh mắt mang theo sự khám phá và hơi có chút tinh tế.

Trần Gia Dịch lấy lý do anh đoán sai, tranh thủ yêu cầu anh phạt rượu. Những người xung quanh cùng hùa theo.

Trong tiếng ồn ào, giọng nói của anh chỉ có tôi mới nghe rõ: “Cảm ơn.”

Tôi quay đầu lại.

Ánh sáng trong phòng VIP vừa vặn chiếu qua đầu người đàn ông, ánh sáng và bóng tối làm nổi bật khuôn mặt đặc trưng của anh, khiến người ta khó phân biệt được ánh mắt của anh.

Tôi thu ánh mắt lại: “Không có gì.”

Anh vẫn đang nhìn tôi: “Làm sao biết tôi sẽ ra kéo?”

“Hai vòng trước anh đều ra kéo”.

Tôi ngay lập tức buột miệng liền thốt ra, có chút giật mình, ngay sau đó lại có chút ảo não mà cắn khóe môi dưới.

Triều Thịnh không nói gì, ánh mắt vẫn như cũ cố định trên người tôi. Nhìn chằm chằm ba giây, anh đột nhiên nghiêng người đến gần tôi—— so với khoảng cách chơi trò chơi  vừa rồi còn muốn gần hơn.

“Vậy trước đó cô ra cái gì?”.

Tôi đè nặng lông mi không nhìn anh, giơ tay lấy quả dây tây trên mâm trái cây.

“Quên rồi”.

Ánh mắt anh kéo dài thêm hai giây nữa trước khi anh rời đi. Khoảng cách người bên cạnh cũng được mở rộng.

Người đàn ông ngồi thẳng dậy không nói gì thêm, trong không khí vang lên một ý cười khe khẽ.

Cuộc trò chuyện giữa chúng tôi kết thúc, cuộc náo loạn trong phòng VIP cũng kết thúc.

Người phục vụ tóc đỏ bước vào, Tiểu Hách sẵn sàng nhận thua, lấy điện thoại di động ra trả tiền. Sau khi quét mã, âm thanh thông báo WeChat của anh vang lên.

Mở ra, anh ngạc nhiên nhìn về phía Triều Thịnh.

Người đàn ông vẫy vẫy điện thoại, màn hình hiện lên trang nhận tiền.

“Chúc mừng sinh nhật.”

“Anh ——” Tiểu Hách chạy đến giơ tay khoác lên vai anh, “Anh đúng là người tốt”.

Triều Thịnh duỗi tay cầm lấy áo sơ mi trên ghế sofa, còn chưa kịp cho điện thoại vào túi, đã bị các cô gái chặn lại.

Nói trắng ra là muốn thêm Wechat.

Có cái thứ nhất liền có cái thứ hai, cái thứ ba.

Anh đều đưa mã QR ra, ai đến cũng không cự tuyệt.

Tôi thu dọn túi xách và nhặt điện thoại trên bàn.

Ở cửa, ông chủ quán bar cũng mặc lại áo sơ mi, che đi cơ thể vạm vỡ của mình, nhưng không thể che lấp sự hấp dẫn bản năng —hầu hết các cô gái trẻ trong phòng bao đều đã thêm WeChat của anh.

Cất điện thoại di động, người đàn ông lặng lẽ nói lời tạm biệt,đôi mắt đen láy lướt qua từng người trong phòng — vô tình dừng lại trên mặt tôi một chút.

Khi ánh mắt chúng tôi giao nhau, ngón tay tôi nắm điện thoại thắt chặt, nhưng ánh nhìn lại lơ đãng di chuyển.

Tránh ánh mắt của anh.

Ánh mắt cùng vạt áo của anh rất nhanh biến mất.

Nhìn chằm chằm vào bàn rượu chứa đầy những chai rỗng, đầu ngón tay tôi thả lỏng một chút, khóe môi trễ xuống.

“Cậu ngây người cái gì?” Trần Gia Dịch ở bên cạnh tôi nói: “Đi chưa?”

Tôi lắc đầu: “Đi thôi.”

Đã rất muộn, nhưng đêm cuối tuần ở quán bar chỉ mới bắt đầu.

Khắc chế sự xúc động nhìn vào quầy bar, tôi bước ra khỏi cửa chính mà không ngoảnh lại.

Đi một đoạn đến chỗ đậu xe chật hẹp. Mở cửa xe phụ, Trần Gia Dịch thốt lên: “Cậu nhặt được tiền à? Mua nhiều vậy.”

Cô ấy lục lọi đống túi xách hàng hiệu: “Đều là quần áo và mỹ phẩm. Đúng vậy, cậu nên mua thêm những thứ này, tớ cảm giác từ sau khi cậu đi làm liền không quan tâm đến trang điểm nữa”.

Tôi đột nhiên cảm thấy việc trang điểm này không còn ý nghĩa gì nữa.

Liền rất không thú vị.

“Cậu xem có thích không? Thích thì lấy đi”. Tôi nói với Trần Gia Dịch rồi bật màn hình điện thoại di động lên: “ Tớ gọi tài xế đến lái thay”.

“Tớ gọi cho. Tớ có phiếu giảm giá”.

Tôi cũng không khách sáo với cô ấy, lướt qua tin nhắn WeChat rồi ném lại điện thoại vào túi.

Miệng túi còn chưa đóng lại, động tác cùng ánh mắt của tôi nhất thời dán chặt vào bên trong túi.

Một sợi dây Cuba gắn trên dây đeo túi, đầu dây lấp lánh ánh bạc.

——— Một kiểu dáng bình thường, quấn quanh cổ tay người đàn ông, làm nổi rõ những gân xanh trên mu bàn tay anh……

“Gọi xe xong rồi.”Giọng nói của Trần Gia Dịch vang lên, “Bên này người lái thay còn rất nhiều.”

“ À” tôi bình tĩnh đáp, ánh mắt vẫn dán vào túi xách.

Tầm nhìn bị mờ, sợi dây trên túi lấp lánh ánh bạc. Hình ảnh mờ ảo bỗng dưng biến thành con rắn độc trong Vườn Địa Đàng, dụ dỗ Eva.

Mê hoặc.

Nguy hiểm.

Tội lỗi….

“Tớ quay lại quán bar một chuyến…”Tôi nói

Trần Gia Dịch kinh ngạc: “Hả?”

“Chìa khóa hình như rơi mất”. Tôi vừa nói, bước chân đã tự động quay lại hướng cũ, “Tớ đi xem thử.”

“Ồ….” Trần Gia Dịch ở sau lưng tôi nói: “ Vậy cậu đi nhanh lên, người lái thay sắp tới rồi”.

Tôi ậm ừ, bước đi nhanh hơn, vừa tháo sợi dây Cuba trên túi ra, cuộn lại trong tay. Cảm giác hơi lạnh.

Ấn vào lòng bàn tay, còn có chút đau.

Giống như thật sự bị rắn cắn vậy.

Phải chăng cảm giác trúng độc cũng sẽ làm người ta hưng phấn như vậy sao?

Ngưỡng phấn khích đạt đến đỉnh điểm khi tôi quay trở lại quán bar, rồi ngã xuống nặng nề ngay khi tôi nhìn vào quán bar.

—— Anh ấy không ở đó.

Anh hình như không có ở quán bar.

Tôi ngẩng đầu nhìn xung quanh, tìm kiếm hình dáng vốn nên rất dễ thấy trong không gian xa hoa và trụy lạc.

“Đang tìm ai vậy?”

Một giọng nam quen thuộc đột nhiên vang lên bên cạnh, tim tôi như ngừng đập, có chút hốt hoảng mà xoay người.

Cánh tay đụng phải cảm xúc nóng bỏng và mạnh mẽ, chính là xương cốt và đường nét chắc khỏe của người đàn ông.

Theo bản năng muốn lui lại phía sau, đai áo sau vai đột nhiên bị ôm lấy.

Sự tiếp xúc da thịt gần gũi đưa tôi trở lại giấc mơ hoang đường và kiều diễm vào buổi chiều.

—Người thật của anh ấy có hơi ấm, được bao quanh bởi mùi thuốc lá và rượu thoang thoảng.

Cũng cao hơn.

Chóp mũi của tôi đối diện lồng ngực anh, bờ vai rộng và tấm lưng rộng trước mặt hoàn toàn bao bọc lấy tôi.

Trước mặt người đàn ông này hay ở trong tay anh, tôi luôn có cảm giác nhỏ bé khó có được với người khác.

Triều Thịnh buông cánh tay: “Cẩn thận.”

Tôi lui về sau nửa bước, cầm sợi dây trong tay lên: “Là của anh à?”

Anh cúi đầu liếc nhìn bàn tay vừa nắm lấy tay tôi: “Ồ. “

“Sao lại ở chỗ cô?”

Tôi ngước mắt lên.

Lần đầu tiên, tôi nhìn thấy cảm xúc trong đôi mắt này – một loại cảm xúc biết rõ còn cố hỏi, một sự thấu hiểu ngầm.

Còn có chút ái muội không rõ ràng.

Tôi nhìn chằm chằm anh hai giây rồi mỉm cười.

“Đúng vậy, sao nó lại ở chỗ tôi?”

Anh không trả lời, chỉ nhẹ nhàng nhướn mày: “Cảm ơn.”

Bàn tay anh từ trong túi quần chậm rãi nâng lên, tay tôi và anh được nối liền bằng một sợi dây xích bạc.

Tôi buông ra, đầu ngón tay hơi buông lỏng, ngón tay xuyên qua sợi dây bạc xẹt qua lòng bàn tay người đàn ông, như thể đang trêu chọc hai sợi dây thô ráp trên tay anh.

Động tác của anh dừng lại, mí mắt từ từ nâng lên.

Tôi liếc nhìn anh rồi mỉm cười.

“Tạm biệt.”

Quay lưng rời đi, tôi không dừng lại cũng không cần phải làm vậy.

Trò chơi của người trưởng thành không nằm ở việc truy đuổi.

Mà là câu.

Câu dẫn.

Một bước.

Hai bước.

“Này.”

Âm thanh từ phía sau không lớn, nhưng trầm ấm.

Tôi dừng bước, giấu nụ cười trong mắt rồi quay người lại.

Người đàn ông bước từng bước nhàn nhã đi về phía tôi, khuôn mặt ẩn trong ánh sáng mờ ảo.

Màn hình của chiếc điện thoại di động sáng sủa được đưa đến trước mặt tôi,  có mã QR hiển thị trên đó.

“Thêm WeChat nhé?”

Tôi ngước nhìn anh, để nụ cười trong mắt lại dâng lên.

“Được”.

Tôi mở chiếc túi bên cạnh để lấy điện thoại, không cẩn thận cũng đem chiếc khăn lụa kéo ra—— phảng phất như kéo ra một dải dây câu thật dài.

Rà quét một đường xẹt qua màn hình, tích ——

Mồi câu cho ai nguyện ý cắn câu.