Yết hầu của người đàn ông cùng lời nói của tôi nặng nề rơi xuống.
Như rơi vào khoảng không.
Âm thanh nuốt xuống rất rõ ràng.
Có lẽ, còn có âm thanh kích động của máu huyết dâng trào.
Quai hàm của người đàn ông nghiến chặt, tạo thành một đường cong sắc bén.
Cơ mặt hơi phồng lên, hơi thở gấp gáp của anh đều có dấu hiệu của sự kiềm chế.
Tất cả đều cực kỳ gợi cảm……
“Đúng vậy.” Giọng anh vẫn khàn khàn và hỗn loạn, “Hạ lão sư học thật nhanh”
Anh vừa nói, tầm mắt vừa nhìn xuống tay tôi đang cầm khóa thắt lưng.
Quần áo đều là màu đen, thắt lưng cũng vậy—khiến bàn tay tôi trông đặc biệt trắng.
Những chiếc móng tay trong suốt ép vào chiếc khóa bạc cứng cáp, sáng bóng và ẩm ướt.
Anh cụp mắt xuống, nhìn chằm chằm: “Biết cài không?”
Không rõ là do giọng nói trầm ấm hay do ngữ điệu mờ ám, ba chữ nhẹ bẫng này như một chiếc thắt lưng, quấn chặt lấy tâm trí tôi.
Hàng mi run rẩy khép lại, tôi đặt tay còn lại lên, nắm lấy đầu kia của khóa thắt lưng.
Nhanh chóng kéo mạnh một cái——
“Rít——”
Người đàn ông khẽ rít lên, từ cổ họng phát ra một âm thanh trầm đục: “Chặt quá.”
“……”
Tiếng rên rỉ trầm thấp này khiến mặt tôi nóng bừng.
Lưng tôi cũng trở nên mềm nhũn.
Trong đầu bỗng nảy ra một ý nghĩ mơ hồ: Người đàn ông này dù không cần lộ mặt hay nhìn vào thân hình, chỉ cần giọng nói cũng đủ khiến một đám người bị mê hoặc……
Đầu ngón tay tôi cử động, tôi đang định ấn vào khóa thắt lưng thì đột nhiên có một chuyển động phía trước.
Người đàn ông nâng hai cánh tay vạm vỡ của mình lên, nắm lấy hai tay tôi.
Tôi sững lại, nhìn chằm chằm vào đôi bàn tay to lớn ấy từ từ bao bọc lấy tay tôi, những ngón tay với khớp xương rõ ràng hơi dùng sức.
Một loạt động tác hoàn thành mà không hề có động tác dư thừa nào.
Nhưng chỉ có tôi mới biết——
Nhiệt độ từ lòng bàn tay khô ráo dày rộng của người đàn ông truyền đến gần như nóng bỏng.
Khi hai lớp da chạm khít vào nhau, những vết chai cứng trên tay anh ấy đang âm thầm trêu chọc tôi…
Phía sau đột nhiên có chuyển động nhẹ. Cả hai chúng tôi cùng quay đầu.
Chiếc quần jean cũ rơi khỏi móc treo, rơi xuống ghế trong phòng thử đồ.
Tôi chớp chớp mắt, rút tay mình về.
“Anh mặc bộ này đi ra hay thay ra?”
Người đàn ông buông cánh tay xuống.
“ Thay”.
Tôi không nói thêm gì, quay người lướt qua vai anh ấy, bước ra khỏi phòng thử đồ.
Cánh cửa gỗ khép lại sau lưng tôi, tôi thở ra một hơi dài, vô thức nắm chặt đầu ngón tay.
Trên mu bàn tay vẫn còn độ ấm chưa tiêu tan, vẫn như cũ là một mảnh tê tê dại dại.
*****
Tích ——
Người đàn ông cất điện thoại di động đã thanh toán rồi ném biên lai vào túi mua sắm.
Người bán hàng dẫn chúng tôi đến cửa và mỉm cười chào tạm biệt.
Đi đến gần cầu thang cuốn, Triều Thịnh dừng bước, nhẹ nhàng quan sát bảng chỉ dẫn tầng lầu——tầng trên là thương hiệu thể thao, hai tầng nữa là khu ẩm thực.
Anh quay đầu hỏi tôi: “Lên đó ăn chút gì không?”
Tôi lấy điện thoại ra xem giờ——mới hơn bốn giờ một chút.
“Bây giờ ăn thì hơi sớm.”
Người đàn ông khẽ “À” một tiếng rồi dừng lại hai giây để nhìn tôi lần nữa, đôi mắt đen dưới mí mắt nhìn thẳng.
“Vậy tìm lý do kéo dài thời gian thôi.”
“……”
“……” Triều Thịnh chắc chắn là một người ít nói, lạnh lùng. Trên gương mặt góc cạnh hiếm khi biểu lộ cảm xúc.
Nhưng chính là một người đàn ông như vậy, mỗi lần anh ấy bất ngờ thẳng thắn bày tỏ, đều đánh đến trái tim tôi không ngừng đập thật mạnh.
Khóe miệng tôi cong lên cũng nhìn vào tấm biển chỉ dẫn tầng.
“Tầng một có cửa hàng bán đồ dùng cho thú cưng. Tôi muốn mua kem dưỡng lông cho Thất Thất.”
“Đi thôi.”
Thang cuốn vòng hai vòng, vừa xuống khỏi tầng tiếp theo, điện thoại di động của Triều Thịnh vang lên.
Chưa nói được hai câu, người đàn ông đã cau mày.
“Chiếc ô tô cạnh bãi đậu xe lao ra khỏi gara đâm vào xe tôi”, anh cúp điện thoại nói với tôi.
Tôi giật mình: “Hả? Có nghiêm trọng không?”
Anh lắc đầu: “Tôi đi xem một chút. Cô cứ đi cửa hàng thú cưng trước, lát nữa tôi đến tìm cô.”
Do dự một chút, tôi gật đầu: “Được.”
Người đàn ông tiếp tục đi xuống cầu thang, tôi quay người bước về phía trung tâm.
Tầng một của trung tâm thương mại chủ yếu là các thương hiệu mỹ phẩm lớn, khi đi ngang qua quầy trang điểm mà lần trước tôi thử, tôi liếc nhìn——vẫn là chàng trai bán hàng cao ráo và miệng ngọt ngào đó.
Anh ấy cũng nhìn thấy tôi và liền chào: “Aizzz tỷ – hôm nay có thời gian đi dạo phố a!”
Tôi mỉm cười nói: “Tùy tiện xem một chút”.
Chắc là người bán hàng là một người đẹp trai và nhiệt tình, xung quanh anh ấy có vô số thương hiệu nhưng quầy của anh ấy có nhiều khách hàng nhất. Một nhân viên bán hàng khác đang giúp mọi người tìm hàng, các cô gái mới đến thử trang điểm với anh chàng bán hàng kia.
Anh ta nhìn tôi, mặt lộ vẻ khó xử.
Tôi xua xua tay: “ Anh cứ bận việc của mình đi. Tôi chỉ thuận đường ghé qua thôi”.
“Xin lỗi tỷ a~.” Anh nhỏ giọng,một bên nhanh nhẹn rót cho tôi một cốc nước, lại lấy qua cho tôi vài cái chai: “Nước hoa mới của chúng tôi, chị cứ xem nhé. Từ từ chọn, có việc gì cứ gọi tôi”.
“Được.”
Tôi cầm nước lên uống một ngụm, nhìn vào chiếc chai lọ trên quầy.
Do tính chất công việc nên tôi không có thói quen dùng nước hoa, cũng không biết nhiều về những thứ này.
Tôi ngẫu nhiên nhặt một chai hồng phấn tròn tròn mập mạp lên rồi ấn đầu bơm.
Một mùi hương hoa quả lan tỏa, hương thơm rất đậm, quá mức ngọt ngào.
Hai chai phía sau theo giới thiệu cũng đều là mùi hương hoa quả. Tôi không thử xịt thêm nữa, trực tiếp cầm chai cuối cùng lên.
——Thiết kế chai đơn giản hình vuông trong suốt, trông giống nước hoa unisex.
Xoay chai lại, tôi thấy mấy dòng chữ nhỏ:
“Đốt cháy sự lãng mạn, đánh thức thuốc mê dành riêng cho bạn.”
Hương đầu: gỗ sồi, nho đen
Hương giữa: long diên hương, hoa hồng Grasse
Hương cuối: rêu, cỏ vetiver
Tôi nhướng mày, nhấn xuống đầu bơm.
Một mùi thơm rất nhẹ từ từ lan tỏa trong không khí, phảng phất như thể một cơn gió đêm đang thổi tới, trộn lẫn với hương đất ẩm ướt.
Rất nhanh chóng, một mùi hương mạnh mẽ hơn chiếm lấy không gian——Hoa hồng cháy rực, nhưng tỏa ra một mùi hương gỗ kỳ lạ.
Không hiểu sao, trong đầu tôi bỗng hiện ra vài hình ảnh: con hẻm nhỏ tối tăm và ẩm ướt, ánh đèn neon xanh trong đêm.
Rượu cocktail màu đỏ nhỏ giọt, nhiệt độ cơ thể nóng bỏng của người đàn ông làm cho hormone vô hình dần thiêu đốt, từng chút một rút cạn oxy xung quanh tôi…
“Thơm không?”
Hô hấp tôi cứng lại.
Quay lại nhìn Triều Thịnh, không hiểu sao, tôi lại có cảm giác chột dạ như bị bắt quả tang tại trận.
Hàng mi khẽ chớp, tôi đặt chai nước hoa trong tay xuống.
“Xe của anh thế nào rồi?”
“Không sao.” Anh nhẹ nhàng nói, một tay chậm rãi đặt lên quầy kính, rồi hỏi lại lần nữa, “Thơm không?”
“Tạm được.” Tôi ậm ừ trả lời.
Người đàn ông liếc qua chai nước hoa bên cạnh tôi: “Nước hoa không phải là thứ cần thử trên da sao?”
Tôi khó hiểu: “Cái gì?”
Anh không nói gì, trực tiếp cầm lấy chai nước hoa tôi vừa đặt xuống.
Bàn tay còn lại nắm lấy cổ tay tôi.
Bàn tay xoay ngược lại, đầu xịt hướng vào bên trong cổ tay, “xịt” một tiếng——
Một cảm giác lạnh lẽo rơi xuống làn da tôi, các ngón tay vì kích thích mà co rúm lại.
Người đàn ông buông tay: “Ngửi lại xem.”
Tôi liếc nhìn anh một cái, rồi chậm rãi đưa cổ tay đã xịt nước hoa lại gần mũi.
Lạ thật.
Thật kỳ lạ.
Vẫn là mùi hương khi nãy.
Lại có gì đó không giống như trước.
Cảm giác không thể nói thành lời——giống như mùi hương và ký ức về anh càng trở nên rõ ràng hơn.
Nó áp vào da tôi từng chút một, thấm sâu vào cơ thể tôi…
“Thế nào?” Người đàn ông đặt nước hoa xuống, chai pha lê chạm vào mặt kính phát ra một âm thanh nhẹ nhàng.
Môi tôi mấp máy nhưng không phát ra âm thanh nào. Cổ tay và tai tôi càng lúc càng nóng—–Tại nơi xịt nước hoa,cũng ở trên cổ tay bị anh ấy nắm giữ…
Triều Thịnh liếc nhìn tôi, nhìn tôi, trong mắt đầy vẻ nghi hoặc, rồi lại kéo tay tôi.
——Lực mạnh hơn một chút so với lúc trước, có chút kéo mạnh.
Cả người tôi lảo đảo bước nửa bước, mặt nghiêng gần sát vào ngực anh.
Người đàn ông nâng tay tôi lên cao, cúi đầu thấp xuống, ngửi mùi hương trên cổ tay tôi.
Chiếc mũi cao gần như chạm vào mạch máu xanh tím, đôi mắt anh có chút dao động thất thần.
Đôi mắt đen đột nhiên sâu thẳm hơn.
Trong lòng tôi đột nhiên nhảy lên một chút, theo bản năng rút tay về.
Lực nắm ở cổ tay không những không giảm mà còn tăng.
Mi mắt của người đàn ông khẽ động, rồi ngước lên nhìn tôi.
“Rất thơm.”
“…”
Lực tay nới lỏng, tôi rút tay về.
Nửa thân người đều mềm nhũn.
“Đi thôi.”Tôi nhỏ giọng nói.
Triều Thịnh hất cằm về phía nước hoa: “Không cần sao?”
Tôi liếc nhìn chai vuông lắc đầu: “Nơi làm việc không cho phép xịt.”
Người đàn ông không nói gì thêm, bàn tay to lớn của anh khẽ ôm lưng tôi, đưa tôi rời khỏi quầy hàng.
Cửa hàng đồ dùng cho thú cưng nằm ở góc đông nam tầng một, gần như phải đi hết cả nửa trung tâm thương mại, chúng tôi mới tìm thấy.
May mắn thay, có rất nhiều thứ, rất đầy đủ. Sau khi mua kem tẩy lông thường dùng của Thất Thất, chọn một ít đồ ăn nhẹ, điện thoại di động của người đàn ông lại reo lên.
Âm thanh thông báo WeChat.
Anh nhìn vào màn hình không trả lời. Đầu lưỡi di chuyển một vòng quanh vòm miệng, nhẹ chặc ra tiếng.
Tôi đem hết phản ứng của anh thu vào mắt.
“Làm sao vậy?”
Người đàn ông ấn màn hình điện thoại xuống, nhẹ nhàng nói: “Có mấy người quen cũ tới quán bar.”
“Ồ.” Tôi không nhìn anh ta, đưa tay lấy một cái lon đồ hộp trên kệ. ” Vậy anh đi qua đó đi.”
Anh không trả lời, nhìn chằm chằm tôi một lát.
“Chúng ta đi cùng nhau nhé? Vừa lúc đi ăn chút gì đó?”
Tôi cười nhẹ, không mặn không nhạt nói: “ Không cần.”
Người đàn ông đứng yên nói: “Vậy tôi đưa cô về trước.”
“Không cần.” Tôi lắc đầu, “Bên này như vậy gần, tôi mua xong liền trực tiếp trở về.”
Anh hạ mí mắt, cất điện thoại lại vào túi.
“Được. Vậy tôi đi trước.”
“Được.”
Người đàn ông nhanh chóng rời khỏi cửa hàng thú cưng, tôi xách giỏ hàng tiến đến quầy thu ngân.
Cũng chẳng có gì to tát, đúng không?
Tôi tự nhủ.
Nếu Trần Gia Dịch gọi cho tôi, tôi cũng sẽ bỏ rơi anh ấy và rời đi.
Dù sao một người tình thoáng qua chắc chắn không thể so với chị em tốt của mình.
Bất quá ——
Đưa mã thanh toán cho nhân viên thu ngân với vẻ mặt trống rỗng, tôi cầm lấy túi mua hàng.
—Tôi nên bịa ra một lý do thuyết phục hơn, chẳng hạn như ở trường đột nhiên xảy ra chuyện gì đó…
Khi quay về trước cổng khu chung cư, lại là giờ ăn tối.
Cũng giống như ngày hôm qua.
— Có vẻ như tôi và anh ấy không có duyên ngồi chung bàn ăn.
Giám đốc Trần lại tiếp tục làm thêm giờ. Tôi cho mèo ăn rồi lấy cơm thừa từ tủ lạnh ra.
Lò vi sóng vừa kêu, bên phía trường học thật sự có việc cần làm.
Ăn qua loa vài miếng, tôi mở máy tính ra.
Công việc giết thời gian. Đến khi gập lại máy tính, bên ngoài trời đã tối đen.
Tôi giơ tay xoa bóp cơ vai đau nhức, cầm lấy chiếc điện thoại đã để chế độ im lặng.
Nửa tiếng trước, anh đã gửi tin nhắn WeChat cho tôi.
ChaoS: 【 ăn cơm rồi sao? 】
Jo. Kiều: 【 Ừm 】
Trả lời xong, tôi gõ thêm vài chữ vào khung tin nhắn: Anh xong việc chưa?
Ngón tay dừng lại trước khi bấm gửi, tôi từ từ chớp mắt, rồi xóa sạch những gì đã viết.
Một lúc lâu sau, tin nhắn thứ hai đến từ phía bên kia.
ChaoS: 【 Nhạc phủ hoa đình, cô ở tòa nhà nào? 】
Tôi sửng sốt một chút, trong đầu cũng có suy đoán, nhưng trước tiên vẫn gửi một dấu chấm hỏi qua.
Jo. Kiều: 【? 】
【 làm gì 】
ChaoS: 【 bên này có bán đồ ăn khuya rất ngon, Có muốn một phần mang về không?】
Jo. Kiều: 【Không cần đâu, tôi ăn tối no rồi】
Người đàn ông mãi không trả lời lại.
Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình đen một lúc, rồi đặt tay lên bụng.
Thực ra, tôi có chút đói.
Đứng dậy đi vào phòng khách, tôi lấy phần cơm thừa chưa ăn hết ra.
Dầu mỡ đã đông cứng trên từng hạt cơm, trông chẳng còn chút hấp dẫn nào.
Tôi đậy nắp hộp lại rồi ném vào thùng rác.
Trong tủ lạnh không còn gì cả, tôi mở ứng dụng đặt đồ ăn.
Khi tôi chuẩn bị gọi món, cửa khóa điện tử vang lên âm thanh mở cửa.
Trần Gia Dịch đã về.
Vừa vào cửa nhìn thấy tôi trên ghế sofa, cô ấy im lặng bất thường, biểu tình cũng có chút cổ quái.
Cô ấy đứng ở tiền sảnh do dự vài giây trước khi giơ tay lên duỗi về phía tôi.
—— xách theo hộp cơm cùng một cái túi giấy.
Tôi vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, vội vàng đứng dậy nhận lấy, “Sao cậu biết tớ đói vậy?”
Cô ấy cúi xuống thay giày, không vui nói, “Tớ làm sao biết được.”
“Mình gặp ông chủ Triều ở cổng tiểu khu”
Bàn tay mở hộp cơm của tôi dừng lại một lúc.
“…… Hả?”
Trần Gia Dịch hừ nhẹ: “Bạn bè tốt, buổi tối còn đến đây mang cho cậu đồ ăn —— đây là điều cậu nói trong lòng cậu hiểu rõ?”
Tôi nhìn chằm chằm vào nắp hộp bị phủ sương mờ, không nói gì.
“Anh ấy làm sao biết cậu đói bụng?” Trần Gia Dịch đổi dép lê đi tới, “Cậu không ăn cơm chiều hay là —— Ôi!”
Thấy hộp cơm trước mặt tôi, cô ấy trừng lớn mắt: “Gà bibimbap, đây không phải là món ăn Hàn Quốc ở trường chúng ta sao, ông chủ Triều hôm nay lại đến đó?”
“……”
Tôi lườm Trần Gia Dịch một cái rồi đưa đôi đũa gỗ cho cô ấy: “Cậu ăn trước đi, nhớ để lại cho tớ ít cháo bí đỏ.”
Nói xong tôi lấy qua một cái túi giấy khác: “Đây cũng là của anh ấy à?”
” Ừm, anh ấy cũng đưa nó cho tôi.”Ăn ké chột dạ, Trần Gia Dịch ngữ khí hòa hoãn đôi chút, “Đó là gì vậy?”
Tôi cầm chiếc túi mở nó ra trong khi đi vào phòng ngủ.
Bên trong túi giấy còn có một túi khác. Nhìn thấy logo, tôi lập tức biết bên trong là gì.
Mở ra, chai nước hoa trong suốt trông đơn giản mà tinh tế, nắp chai được cắt giống như viên đá quý, chạm vào thấy hơi mát.
Lật mặt sau của chai, tôi lẩm bẩm đọc vài chữ không thành tiếng:
Mê dược ái tình.
Cổ tay trái theo phản xạ nhẹ nhàng xoay chuyển, cảm giác nóng lên bắt đầu xuất hiện ở mạch đập.
Dường như có mùi hương hòa với sự mát lạnh lan tỏa trên da, rồi thấm qua lỗ chân lông, như dòng điện lan truyền khắp cơ thể tôi.
Quả thật là, một loại mê hương vừa chạm là bùng cháy…
Thở ra một hơi, tôi cầm lấy điện thoại.
Jo. Kiều: 【 rất thơm 】
Nhấn gửi xong, tôi cắn môi, tiếp tục gõ:
[Cháo bí đỏ, nước hoa cũng vậy]
Anh ấy gần như ngay lập tức đã trả lời.
ChaoS: [Thích là được rồi】
Nhìn bốn chữ này, đầu óc tôi có chút dao động.
Trước đây, khi tôi nhận một thứ gì đó từ một người đàn ông, bất luận là giá trị như thế nào, tôi đều sẽ nhanh chóng gửi lại một món quà với mức giá tương ứng.
Nhưng lần này, tôi cũng không giống như thực sự nóng lòng muốn đáp lễ.
—— cũng không sốt ruột vạch ra ranh giới, kéo ra khoảng cách.
Vì tôi biết rằng, tôi sẽ trao cho anh một thứ khác.
Một sự dây dưa mập mờ, không ranh giới.
Và một chút tình cảm mơ hồ, không rõ ràng…
Đầu ngón tay tôi chậm rãi vuốt ve thân chai tinh xảo, những ngón tay trắng ngần nắm nghiêng chai nước hoa — giống như cách anh ấy đã nhiều lần nắm chặt tay tôi hôm nay.
Chụp một bức ảnh như vậy cùng với chai nước hoa, tôi quyết định gửi đi.
Jo. Kiều: 【 Anh có thích mùi hương này không? 】
Anh ấy vẫn trả lời rất nhanh.
ShaoS: 【 thích. 】
【 tôi còn có thể ngửi lại nó không? 】
Khóe môi tôi khẽ cong lên, tôi chọn cách không trả lời câu hỏi này.
Jo. Kiều: 【 tôi càng muốn biết, nó ở trên người của anh sẽ là mùi hương gì?】
Mở nắp chai, tôi dùng ngón trỏ nhẹ nhàng nhấn vào vòi xịt.
Xì——
Hương thơm không tiếng động nhẹ nhàng khuếch tán trong không khí. Tôi nhắm mắt lại và hít một hơi thật sâu.
Tôi cũng muốn biết “Mê dược ái tình” là hương vị gì.
Muốn biết điều gì sẽ khiến anh bùng cháy…
Câu trả lời của người đàn ông đến khi mùi thơm trở nên nồng nàn hơn.
ChaoS: 【 Vậy lần sau hãy xịt cho thật tốt】
【 Tôi sẽ có biện pháp để nó lưu lại trên người tôi.】