Hắc Ám Nữ Đế

Chương 31: Hồi ức về quá khứ



Tại một ngôi làng nhỏ, Hạ Diệp Ân lúc này mới 9 tuổi,cô bé là đứa trẻ không có người thân. Có những lời đồn rằng cô bé là con của quỷ ai tiếp xúc với Hạ Diệp Ân sẽ gặp tai họa nên không bất kỳ ai dám tiếp xúc với cô bé.

Bỗng nhiên có một bé gái tầm 5 tuổi với đôi mắt to sáng long lanh, vóc dáng nhỏ nhắn đi đến gần Hạ Diệp Ân.

Hạ Diệp Ân nhíu mày hỏi:“có chuyện gì à?”

Bé gái đó run rẩy đưa cho Hạ Diệp Ân một mẩu bánh mì nhỏ nói:“muội có một mẩu bánh mì nhỏ tặng cho tỷ ạ”

Hạ Diệp Ân ngạc nhiên hỏi:“muội không sợ tỷ sao?”

Bé gái đó cười thân thiện nói:“không ạ, phụ thân muội nói phải biết giúp đỡ những người gặp khó khăn, hoạn nạn nên muội chỉ thấy vui khi giúp được tỷ thôi”

Hạ Diệp Ân ngạc nhiên hỏi:“muội tên gì?”

Bé gái kia đáp:“dạ là Lê Huyết Linh, còn tỷ thì sao?”

Hạ Diệp Ân không đáp.

Bé gái Lê Huyết Linh đưa mẩu bánh cho cô bé nói:“tỷ cầm lấy mẩu bánh này đi”

Cô bé rụt rè nhận lấy mẩu bánh mỳ nhỏ đó, Hạ Diệp Ân mới cắn một miếng bánh thì có một nhóm người hung hăng cầm gậy gộc đuổi đến, còn có người tàn nhẫn ném viên đá bay vào trán của Hạ Diệp Ân khiến cho trán của cô bé bị nhuốm đỏ bởi dòng máu tươi, mẩu bánh mì cũng rơi xuống đất. Hạ Diệp Ân đau đớn ôm lấy trán của mình, bé gái Lê Huyết Linh thấy vậy thì đứng chắn bảo vệ Hạ Diệp Ân.

Người dân thấy vậy phẫn nộ quát lên:“con bé kia, mau tránh ra. Để con nhóc sao chổi kia còn tồn tại trong làng này sẽ gây ra tai họa thảm sát cả ngôi làng đấy”

Bé gái Lê Huyết Linh tức giận nói:“mọi người không được động vào tỷ ấy”

Bỗng nhiên Lê Huyết Linh bị một cái tát giáng xuống làm cho bé gái ngã xuống mặt đất, người vừa đánh Lê Huyết Linh không ai khác chính là Lê Doanh phụ thân của bé gái Lê Huyết Linh.

Lê Doanh hét lên:“con nít thì biết cái gì? về nhà nhanh lên đi”

Bé gái Lê Huyết Linh gượng dậy kiên quyết nói:“phụ thân…không phải người nói phải giúp những ai gặp khó khăn à? con chỉ làm theo việc mà người đã dạy thôi cũng là sai à?”



Lê Doanh vung tay định đánh Lê Huyết Linh thì bị dân làng giữ lại, Hạ Diệp Ân ôm trán đứng dậy đầy phẫn nộ nhặt đá lên ném vào những người dân đó. Đám người đó thấy Hạ Diệp Ân không dễ bắt nạt thì liền rời đi, Lê Huyết Linh cũng bị kéo đi. Ánh mắt của cô bé vẫn không rời khỏi Hạ Diệp Ân.

Trong làng, mọi người dân đều tôn thờ thần linh mà người thầy pháp duy nhất trong làng lại tụ họp tất cả mọi người dân trong làng đến.

Thầy pháp nói:“hôm nay là ngày âm thịnh dương suy ngũ hành rối loạn nên ma quỷ sẽ làm loạn nhân gian gây thảm án cho nhân loại chúng ta. Muốn sống sót thì phải hiến tế một bé gái cho thần linh để ngài bảo vệ cho chúng ta”

Lê Doanh lo lắng hỏi:“thưa tiên nhân, chúng tôi đã tìm được đứa bé để hiến tế rồi ạ nhưng đứa bé đó chống trả quyết liệt nên chúng tôi không thể tiếp cận được”

Thầy pháp nói:“vào đêm hôm nay, không có vật hiến tế thì ngôi làng này sẽ gặp đại họa diệt vong”

Mọi người nghe vậy, sợ hãi chạy đi truy lùng Hạ Diệp Ân khắp cả làng nhưng lại không ai thấy cô bé ở đâu.

Hạ Diệp Ân thì ở trong một ngôi miếu bỏ hoang đang băng bó lại vết thương trên trán.

Vào đúng nửa đêm, mọi người ai cũng sợ hãi nên đến gặp thầy pháp.

Lê Doanh cung kính nói:“thưa tiên nhân, chúng tôi không thể tìm được con nhóc kia mong ngài cho chúng tôi một ít thời gian nữa để truy lùng đứa bé kia”

Thầy pháp kiên quyết nói:“không được, phải bây giờ thì mới có hiệu lực với thần linh nếu không tìm được đứa bé gái sao chổi kia thì tìm một bé gái khác thay thế cũng được”

Mọi người lo lắng hỏi:“vậy bé gái nào có thể thay thế được ạ?”

Thầy pháp suy nghĩ một lúc rồi nói:“hình như Lê Doanh có một đứa bé gái khá xinh xắn nhỉ? tuổi của con bé khá thích hợp để hiến tế cho thần linh đó”

Lê Doanh hoảng hốt nói:“con bé còn nhỏ không được đâu ạ”

Thầy pháp nhíu mày hỏi:“ngươi muốn mọi người trong làng gặp tai họa à?”

Lê Doanh sợ hãi đáp:“không ạ, tôi sẽ đưa con bé cho ngài ngay. Mong tiên nhân, giúp người dân chúng tôi bình an”

Lê Doanh bắt Lê Huyết Linh đưa cho thầy pháp.



Thầy pháp nói:“lúc ta đọc thần chú thì mọi người phải nhắm mắt, chỉ cần một người mở mắt thì sẽ không còn hiệu lực nữa đâu”

Người dân trói Lê Huyết Linh vào cột giữa làng rồi thầy pháp bắt đầu đọc thần chú, toàn bộ mọi người trong làng đều nhắm mắt chẳng ai dám mở mắt ra nên ông thầy pháp đó đã cho thuộc hạ cởi trói cho bé gái Lê Huyết Linh và sau đó nhanh chóng thay thế vào cột là một hình nộm. Ông thầy pháp châm lửa đốt cháy hình nộm, sau khi hình nộm cháy hết rồi thì mọi người trong làng đều mở mắt thì đã thấy chỉ còn lại nắm tro tàn của cô bé nên cảm thấy rất vui vì họ đã thoát được khỏi một đại họa lớn.

Thầy pháp sau khi làm phép xong thì bước vào nhà.

Thực ra ông ta chẳng biết phép thuật gì cả, mà ông ta chính là một tên buôn trẻ em nên lợi dụng sự mê tín của người dân trong làng để công khai bắt trẻ con mà không bị người dân nghi ngờ.

Ở trong nhà ông ta có rất nhiều người cao to khỏe mạnh, tất cả họ đều là lũ buôn người.

Hạ Diệp Ân nghe mọi người trong làng bàn tán về một đứa bé tên Lê Huyết Linh bị hiến tế để mang hạnh phúc cho ngôi làng.

Cô bé lo lắng chạy đến nhà thầy pháp, Hạ Diệp Ân đốt nhà lão thầy pháp khiến cả lũ buôn người hốt hoảng chạy đi. Thầy pháp thì đem Lê Huyết Linh rời khỏi nhà.

Hạ Diệp Ân nhặt viên đá to gần đó ném vào mắt lão thầy pháp, ông ta đau đớn ôm mặt. Lợi dụng thời cơ này, Hạ Diệp Ân kéo tay Lê Huyết Linh chạy đi.

Cả hai không quay về làng để nói sự thật, mà bọn họ đi khỏi ngôi làng đầy sự tàn nhẫn này.

Mười năm sau, Hạ Diệp Ân trở thành nữ đế thống lĩnh Tuyệt Thần Giới. Từ lúc, Lê Huyết Linh đi theo Hạ Diệp Ân thì cùng cô hưởng những đắng cay ngọt bùi.

Hạ Diệp Ân nhớ lại những kỷ niệm về Lê Huyết Linh thì lại càng đau lòng hơn nữa.

Cô cười trong đau đớn nói:“muội ấy…tại sao lại ngốc đến vậy?”

Huyền Vũ thấy cô khóc vậy thì quan tâm hỏi:“có chuyện gì à?”

Hạ Diệp Ân buồn bã nói:“tôi cảm nhận được người muội muội lớn lên cùng với tôi đã gặp chuyện rồi…vậy mà tôi lại không thể giúp được muội ấy”

Huyền Vũ thở dài nói:“cảm giác mất đi người thân có lẽ rất đau khổ nhỉ? tiếc là tôi không thể trải nghiệm nỗi đau ấy”

Hạ Diệp Ân phẫn nộ nói:“Thiên Tuyết, tôi nhất định sẽ không tha thứ cho cô đâu”