Hắc Bạch Thám Tử

Chương 14: Đàn Bà Nham Hiểm!



Cơn mưa đổ xuống thật lớn giữa đêm khuya, che khuất cả mặt trăng sáng trên vùng trời, những hạt mưa thi nhau rơi xuống làm trắng xóa cả thành phố lẫn con đường đi.

Các tòa nhà, chung cư đều chìm trong bóng tối, người dân họ phải thắp ánh lửa lung linh mập mờ trên ngọn nến thơm, lâu lâu có luồng gió thổi tạt qua làm run chuyển ánh lửa đỏ.

Vài đợt tia sấm nổ lên rầm rầm làm vang động cả đất trời, khiến người say giấc cũng phải giật mình tỉnh giấc. Nhưng có số người mưa hay không mưa đều bị đánh thức một cách kỳ lạ.

Trời mưa kéo dài dai dẳng tới 3 giờ sáng vẫn chưa tạnh, tại một gian phòng thu hẹp của căn chung cư, xung quanh chỉ duy nhất màu bóng tối đầy u ám.

Ánh sáng mập mờ lung linh của cây nến hắt lên hình dáng sau lưng của người phụ nữ, mái tóc ngắn chút ánh đỏ, phong cách ăn mặc xộc xệch cá tính, bên vai trần lộ ra dây áo trong màu trắng tinh thiết ngây ngô.

Người phụ nữ một tay cầm chiếc búa, một tay cầm đinh rất dài và to, đi chậm rãi từng bước xung quanh tảng tượng sắp hoàn thành để tạm trên chiếc bàn. Mỗi lần điêu khắc là tiếng búa lẫn đinh va vào nhau tạo thành những âm thanh cộp cộp... Tăng Tăng vô cùng đáng sợ.

Một hồi rất lâu, cuối cùng tảng tượng đã thành hình xong, đó là một cô gái đang đưa lòng bàn tay đón nhận gì đó, đường nét điêu khắc rõ rệt từ cái mỉm cười cho đến đôi mắt hướng nhìn lên trời như đợi chờ ai đó.

Về phần người phụ nữ, cô ta rất hài lòng trước sản phẩm tuyệt vời vừa nhào nặn xong, cô ta ngắm nghía rồi đưa tay chạm vào lòng bàn tay của bức tượng rồi sờ lấy gương mặt vô hồn vô giác. Tự nhiên một nụ cười khó hiểu hiện lên khóe môi cùng lời nói khe khẽ thều thào như gió nhẹ thổi thoảng qua.

- Đẹp lắm... Một sản phẩm tuyệt vời không chỗ nào chê.

- Dù là người hay tượng... gương mặt của em lúc nào cũng khiến cho chị đắm đuối say mê, khó thể quên được...

- Em đừng rời xa chị nữa, hãy ở bên cạnh chị mãi mãi em nha.

Sau những câu nói kỳ lạ khó hiểu đó, là tiếng cười khúc khích khẽ nhỏ đến lớn dần làm cho bầu không khí trở nên âm u tăm tối, bên ngoài mưa càng ngày nặng hạt hòa lẫn tia sấm đánh rầm rầm. Tia sáng hiện lên chớp nhoáng thấy rõ gương mặt của người phụ nữ bí ẩn này.

Rạng sáng ngày hôm sau, cơn mưa đã dần dần tạnh và để lại khí trời se lạnh hòa tan giữa ánh nắng ấm, tia nắng chiếu xuyên qua ngay khung cửa sổ văn phòng thám tử Thành Phụng Long.

Sếp Vu gác hai chân lên bàn, một tay cầm tờ báo để xem tình hình nước nhà, tay còn lại cầm tách cà phê nóng hổi cùng mùi hương thơm bốc tỏa. Giai Điệu vui tươi từ đĩa nhạc phát lên làm cho bầu không khí của gian phòng thêm sinh động và tràn trề năng lượng

Nhưng sinh động và nghiêm trang chưa đầy năm phút, lại xảy ra tình huống dở khóc dở cười đó là sếp Vu anh uống phải cà phê còn nóng bừng bừng mà phun văng ra tứ tung, suýt làm rơi luôn tách cà phê trên tay.

- Trời gì xui dữ vậy, uống cà phê buổi sáng thôi cũng không yên.

- Do mình bất cẩn mà đổ thừa cho xui, tôi nghĩ anh đổi họ là vừa...

Giọng nói quen thuộc đó chính là của Ngô Thế Thành, nói xong linh hồn anh hiện ra với cái lắc đầu nhẹ cùng tiếng thở hê lên đầy chán nản. Sếp Vu sau khi nghe như vậy liền hồi âm phản biện những gì mà Thế Thành nói lúc nãy.

- Anh nói gì vậy? Tự nhiên kêu tôi đổi họ Đỗ, do xui thiệt mà!

Thế Thành không biết phải nói lại như thế nào, vì quá quen hình ảnh bê bối hậu đậu của sếp Vu, vị thám tử họ Ngô luôn luôn thắc mắc thầm trong lòng là không biết phải cảnh sát giả bộ không, kiểu thanh tra ở dơ hậu đậu vậy ai chịu nổi.

Đang thầm nói xấu trong lòng nên không để ý gì cả, cho tới sếp Vu gọi tên liên hồi anh mới thoát ra sự tập trung cùng gương mặt ơ a ngơ ngác. Còn Sếp Vu thấy vẻ mặt này liền nhíu mày nói.



- Này này anh đang nghĩ xấu gì tôi phải không?

Vị thám tử họ Ngô có vẻ không hề lộ ra diệu bộ lúng túng sau khi nói xấu người khác xong, gương mặt vẫn lạnh tanh như không có nói gì, thay vào là sự hồi âm có chút dọa nhẹ.

- Nói xấu anh để tôi sống lại được là nói liền, sếp Vu lo mà lau chùi những vết cà phê nãy phun ra đi, kẻo Ngọc Phụng tới thấy là hát bài lèm bèm tự nghe nha.

Sếp Vu gãi đầu nhìn bãi chiến trường tự mình bất cẩn tạo ra mà lười ngang không muốn dọn, nhìn một hồi tự nhiên sếp Vu anh quay qua nhìn Thế Thành mà cười hề hề đầy gian manh.

- Thế Thành! Dù gì cũng là anh em kết nghĩa, có thể giúp tôi dọn được không...

- Với lại hôm qua cúp điện... Nóng quá nên không ngủ được.

Nghe mấy lời của sếp Vu giải thích mà chỉ biết khoanh tay thở dài, nhưng khi Thế Thành nghe đến câu hôm qua không ngủ được, liền hồi âm lại ngay bằng chất giọng trầm khẽ chút khịa nhẹ.

- Cúp điện? Nóng quá ngủ không được?

Sếp Vu anh gật đầu lia lịa trước những gì mà vị thám tử họ Ngô nhắc lại, nhưng anh nào ngờ sắp bị phanh thui sự thật tối hôm qua khi cả thành phố Hồng Kông tạm thời ngưng phát điện, do cơn mưa kéo dài có thể gây ảnh hưởng.

- Tôi nhớ đêm qua có người nào á, nóng quá ngủ không được nên xuống xe mở lạnh phà phà rồi ngáy khò khò mà?

- Tôi tưởng sáng hôm sau anh làm ma giống tôi rồi chứ?

Thế Thành nói tới mức này, sếp Vu chỉ biết cười ngượng và hiểu mình làm gì đi đâu, linh hồn vị thám tử họ Ngô điều biết hết, chẳng qua không hiện cho thấy mà thôi. Trong lúc đó Ngọc Phụng vừa mới lên tới và đẩy cửa ra liền thấy hình ảnh chiến trường bế bối này.

Gương mặt sếp Vu dần dần biến sắc, nhưng cũng lấy hết can đảm lên tiếng trước khi, cô gái thích thám hiểm bắt đầu mở bài lèm bèm suốt một tiếng mới chịu thôi, anh vừa lấy giấy ra lau vừa nói trong sự vui vẻ.

- Tới rồi à, cô xuống bếp ăn sáng rồi lên làm việc nha!

- Nãy tôi sơ ý phun cà phê ra, không sao đâu tôi dọn một lúc là sạch chứ gì, thôi đi ăn đi!

Đến bây giờ Ngọc Phụng cô mới cất tiếng nói khẽ nhẹ cùng thái độ khác hẳn như mọi ngày, khiến cho sếp Vu lẫn linh hồn thám tử họ Ngô bất ngờ và kinh ngạc.

- Không sao đâu, sếp để tôi dọn cho... ngồi yên đọc báo đi...

- À mà sếp ăn sáng chưa? Tôi có đi chợ rồi đây, để xuống bếp nấu một bữa sáng thật là sang trọng và ngon bổ cho sếp!

Dứt câu, Ngọc Phụng từ từ bước xuống bếp với hai túi đồ ăn rất to và nặng, lại còn hát ca yêu đời. Còn sếp Vu và Thế Thành chỉ nhin nhau ngơ ngác vì không hiểu chuyện gì xảy ra với cô ấy. Trong lòng cả hai thầm nói xấu.

“Ai vậy, có phải cô gái thích thám hiểm của tôi không, hôm nay hiền dữ vậy?”



“Chắc ả ta có âm mưu tính làm gì mình, hay qua sét đánh nên thay đổi từ bà chằn thành cô tiên...”

Họ nghĩ xấu Ngọc Phụng trong lòng như vậy, nên ở dưới bếp cô sơ suất làm rớt cái chảo liền giật mình bắn người. Nửa tiếng trôi qua, mọi việc tự tay cô dọn dẹp văn phòng, đến bữa sáng đầy thịnh soạn.

Sếp Vu lướt mắt nhìn bữa sáng mà no tới chiều, nào là bít tết bò, ốp la hai trứng, pate gan và bánh mì ăn kèm, từ nhỏ tới lớn chưa thấy bữa ăn sang trọng như thế này. Có chút hoài nghi trong đôi mắt anh nhìn Ngọc Phụng.

- Sếp Vu ăn thử xem, tôi nấu được không?

Chính Long nghe nói như vậy, nể tình đã mất công sức nếu nên ăn thử một miếng cho đối phương vui, đầu tiên anh xé bánh mì, lấy miếng thịt bò, miếng trứng và pate chung lượt vào miệng. Chỉ mới vừa nhai miếng đầu anh cảm nhận mọi thứ hòa quyện vào nhau tạo thành hương vị rất là ngon.

Về phần Ngọc Phụng, thấy sếp Vu ăn miếng đầu mà đứng hình không nói gì, tưởng mình nấu không hợp khẩu vị nên lần lật lấy nước cho sếp Vu. Sau khi tráng miệng xong anh cúi mặt xuống ngập ngừng điều gì đó, làm cho Ngọc Phụng hỏi trong sự hồi hộp.

- Bộ tôi nấu dở lắm sao, mà anh có vẻ suy tư vậy...

- Xin lỗi nha... Tôi tôi bỏ nấu ăn lâu rồi, nên khi nấu lại chắc lụt nghề.

Ngọc Phụng cố gắng lựa lời xin lỗi anh, nhưng sếp Vu không nói lấy câu nào cứ bất động, cho tới khi khoảng lặng kéo dài hơn một phút mới lên tiếng hồi âm lại bằng chất giọng trầm nghiêm.

- Ai nói cô lụt nghề? Ai nói cô nấu dở...

- Phải nói là...

- Quá lên tay và nấu rất ngon!

Cô gái thích thám hiểm nghe như vậy, mà thở phào nhẹ nhõm và một chút vui trong lòng vì lời khen hơi quá của anh. Nhưng bầu không khí giãn chưa bao lâu lại bị căng ra khi ánh mắt chìm trong hạnh phúc bởi món ăn ngon của sếp Vu hóa thành sắt thép lạnh tanh nhìn cô.

- Cảm ơn cô bữa sáng ngon miệng này và chính tay cô nấu...

- Có phải cô làm những việc này, muốn tôi giúp gì đúng không?

- Cô cần gì cứ nói, tôi sẽ giúp cô hết khả năng!

Ngọc Phụng cô có vẻ hơi e ngại ngập ngừng chưa chịu nói ra, nên sếp Vu anh mới vừa lên tiếng hù cô bằng câu nếu không nói tôi đổi ý, tự nhiên Ngọc Phụng cô nói một mạch không vấp chữ nào.

- Thật ra tôi muốn anh tối nay đi chung với tôi tới kho tàng tượng bỏ hoang này để khám phá, hy vọng anh sẽ giữ lời hứa nói lúc nãy nha sếp Vu!

Nghe tới đây, sếp Vu chỉ biết cười nấc trong sự bất ngờ đến đứng hình, miệng giần giật vì phải đồng hành với cô gái thích thám hiểm này đến kho tàng bỏ hoang để khám phá. Dường như anh muốn ngất đi để không biết chuyện gì xảy ra, nhưng sau đó Ngọc Phụng lại năn nỉ nên anh liều một phen mà đồng ý.

Ngọc Phụng rất vui vì có người đồng hành với cô, còn Chính Long thở dài trong sự việc không ngờ tới, ánh mắt nhìn chằm chằm đối phương. Nhưng trong lòng đang rủa thầm cô rằng.

“Quả là Người Đàn Bà Nham Hiểm!