Hắc Bạch Thám Tử

Chương 6: Thảm Sát Hai Mươi Mạng Người!



Nghĩ dứt thầm trong lòng, La Toáng mở miệng nói một cách từ từ từng câu chữ, anh nói rạng sáng hôm nay tổ trọng án nhận được cuộc gọi bên cảnh sát Singapore, họ nói muốn hợp tác vì hung thủ đã lẫn trốn ở mảnh đất Hồng Kông này.

Nghe đến đây, cả hai người là Sếp Vu và Ngọc Phụng đều kinh ngạc, bởi vì tưởng vụ án ở nước khác sẽ do nước khác xử lý, nào ngờ trùng hợp lại sự liên kết được đặt lên chiếc vòng tròn. Lúc này Sếp Vu liền hỏi tiếp.

- Thế bên cảnh sát Singapore có cho thông tin gì về vụ án đó không?

La Toáng cố nhớ lại những gì mà sếp Đỗ nói rạng sáng nay sau khi nhận sự hỗ trợ và hợp tác. Có tập họp các đồng nghiệp cấp trên lẫn cấp dưới để nói rõ thông tin mà cảnh bên Singapore đã cung cấp cũng như khám nghiệm tử thi.

- Họ cung cao cấp những gì, cậu nói đại ra đi... Hôm nay cậu sao vậy La Toáng, cứ lòng vòng hoài à!

Thấy sếp Vu mất kiên nhẫn, nên Ngọc Phụng đã đặt tay lên vai của anh và khẽ nói bên tai mong đối phương bình tĩnh lại để cậu ta từ từ mà nói. Bầu không khí cũng giãn dần khi sự căng thẳng trên gương mặt sếp Vu không còn, lúc này La Toáng mới tiếp tục.

- Bên Singapore họ nói, vụ án thảm sát kinh hoàng với hai mươi mạng người xảy ra ở một câu lạc bộ tập nhảy, khi cảnh sát tông vào hiện trường thì thấy cảnh tượng kinh hoàng khó tin tưởng, những cái xác người đàn ông nằm đè lên nhau.

- Có nạn nhân bị đứt vành tai, có người bị đâm đui mắt... Hơn hai tiếng mấy mới di dời được hai mươi thi thể ra bên ngoài và đem về khám nghiệm lần nữa.

- Còn hiện trường có dấu hiệu ẩu đả, đồ vật gãy hết thứ này đến thứ khác, dưới sàn là loang máu chảy dài dường nhuốm đỏ cả nền đất.

- Kiểm tra lại camera thì có bóng người đàn ông rất khả nghi đang tiến vào bên trong, cũng là lúc trận ẩu đả diễn ra, người đàn ông một mình hạ gục hết những người con trai khỏe mạnh trong phòng tập nhảy đó và chạy mất hút rời khỏi hiện trường.

Câu chuyện dừng tới đó, Sếp Vu và Ngọc Phụng đã có nghi điểm chưa hiểu lắm, đó chính là người đàn ông đó che mặt kín mít thì làm sao biết được là ai, mà cho là đã lẫn trốn qua Hồng Kông. Thấy hơi vô lí nhưng khi nghe La Toáng hồi đáp họ liền hoang mang. Bởi vì La Toáng nói rằng hắn cướp trực trăng nhỏ ở sân bay để đào tẩu.

Nghe đến đây, họ bắt đầu khâm phục tên tội phạm nguy hiểm này, hắn có thể làm những điều điên rồ mà tội phạm tầm khó mà làm được như vậy. Nhưng sau nghe xong tất cả mọi chuyện. Ngọc Phụng và sếp Vu đều linh cảm vụ này có liên quan đến người đàn ông bí ẩn và kỳ lạ đó.

Hai người quay qua để xem Thế Thành có ý kiến gì trong vụ thảm sát này hay không, anh cũng đưa ra sự hoài nghi giống họ nhưng không dám chắc một trăm phần trăm.

Lúc này La Toáng thấy sếp Vu và Ngọc Phụng đang nói khẽ bàn luận với ai đó ở đằng sau, nhưng nhìn kỹ thì không thấy ai cả nên La Toáng cậu hỏi me mé trong sự thắc mắc tò mò.

- Hai người đang nói chuyện với ai mà bàn luận dữ dội vậy?



Sếp Vu và Ngọc Phụng liền giật mình nhẹ khi nghe hỏi như vậy, họ cũng xém quên mất sự có mặt của La Toáng ở đây, nên quay qua với cái mỉm cười thật tươi tìm cớ nói đại cũng như đuổi khéo anh về.

- Có gì đâu... Tôi và Ngọc Phụng đang bàn luận thôi mà?

- Bàn Luận?

- Thôi bây giờ tốt nhất, cậu nên trở về sở nếu không sếp Đỗ sẽ nghi ngờ cậu bán thông tin đó.

Vu Chính Long anh vừa nói vừa kéo La Toáng đứng dậy và đẩy ra khỏi cánh cửa, trước khi đóng cửa anh còn nói nếu có thông tin gì mới hãy đến gặp tôi rồi đóng cửa cái sập. Khiến cho La Toáng cậu hoang mang và chưa kịp nói gì.

Lúc này ở bên trong văn phòng, Thế Thành đã hiện thân ra sau khi đuổi được La Toáng. Họ tiếp bàn luận về vụ thảm sát này với gã đàn ông đó, mỗi người đều đưa một ý giả quyết giả sử nhưng đều hợp lý.

- Có khi nào, gã đàn ông đó là tội nguy hiểm từ bên Singapore dùng trực thăng tẩu thoát qua Hồng Kông... Nhưng chẳng lẽ dễ dàng bay qua khỏi trạm cảnh sao?

- Nếu người đàn ông đó là hung thủ, thì không ai ngu đến mức nói ra sự thật mà quả cầu tiên tri đã dự đoán, chẳng khác gì đổ thêm sự ngoài nghi về hắn?

- Thế Thành... anh có nghĩ ra gì không?

Vị thám tử họ Ngô vẫn trầm tư suy nghĩ trong im lặng, mặc kệ tiếng hỏi thăm của sếp Vu bên tai mình. anh bước đi một cách chậm rãi, từng bước một cho tới khi ngồi xuống ghế làm việc xoay nhẹ bên này sang bên kia một hồi rất lâu, mới đưa ra suy luận tạm thời của mình vì không dám chắc đúng hay là không.

- Suy nghĩ từ nãy giờ, tôi mới nhận ra một đều trực trăng sẽ không qua được sự tầm kiểm soát của cảnh, nhưng nếu bay về hướng vào rừng sâu là một đều dễ dàng.

- Theo Ngọc Phụng vừa mới nói... không có hung thủ nào ngu dại đến mức, đi nói mình thấy như vậy như kia, chẳng khác gì đổ thêm sự hoài nghi chính mình.

- Nhưng nếu nghĩ đúng nhưng trái ngược với suy đoán của cô gái thích thám hiểm, gã kỳ lạ đó cố ý như vậy thì sao?

Ngô Thế Thành vừa chấm dứt câu nói đó, ánh mắt kinh ngạc ngỡ ngàng nhìn nhau của sếp Vu và Ngọc Phụng, thèm theo là giai điệu đầy hào hứng rộn ràng từng nhịp tạo thêm sự hồi hộp.