An Nhiên lúc này đã bất tỉnh nhân sự, còn Nguỵ Đông Phong thì đang đun nước nóng. Rồi nhúng chiếc khăn vào chậu nước ấm, nhẹ nhàng đi đến chỗ cô. Anh ngồi xuống bên cạnh cô, nhẹ tay lau đi khuôn mặt lấm lem của cô, sau đó thì lau tay cho cô. Đôi bàn tay bị xước đến tứa cả máu, cùng với cái lạnh thì đỏ ửng lên đến đáng thương, anh nhìn vào mà xót xa không thôi. Nhẹ nhàng lau tay cho cô, sau đó thì bôi thuốc. An Nhiên đang say giấc nhưng vẫn cảm nhận được hơi ấm dần xuất hiện trên người mình, nhưng vì quá mệt mỏi nên cô đã không thể chống lại cơn buồn ngủ mà tỉnh dậy.
Nguỵ Đông Phong sau khi bôi thuốc xong cho cô thì nhẹ nhàng đặt xuống nụ hôn trên trán cô, giọng nói dịu dàng cất lên.
“ Nhiên Nhiên, ngủ ngon “
Anh không thể bên cạnh cô lúc này, vì ngoài kia vẫn còn nhiều việc cần phải giải quyết. Ngụy Đông Phong rời khỏi lều đi đến khu lều dã chiến. Các công nhân được băng bó và nằm trên chiếc nệm, anh đi vào bên trong rồi hỏi tình hình với A Vĩ.
Nguỵ Đông Phong_: “ Sao rồi, thống kê số người bị thương chưa “
A Vĩ_: “ Lão đại, tổng cộng có 30 người bị mắc kẹt. 24 người bị thương nhẹ, 2 người nguy kịch đang cấp cứu và...4 người đã tử vong “.
Nguỵ Đông Phong bình tĩnh gật đầu, tính mạng của 4 người công nhân này anh sẽ gánh hết trách nhiệm. Nói với A Vĩ
“ Chuẩn bị hậu sự cùng với một khoản tiền lớn bồi thường cho người nhà nạn nhân, còn có những người bị thương nữa cũng bồi thường đi “
“ Cho người tìm hiểu nguyên nhân của việc sập mỏ lần này “
A Vĩ ngay lập tức gật đầu đi làm nhiệm vụ, việc sập mỏ lần này đã khiến cho cảnh sát phải vào điều tra. Dù cho thế lực của Nguỵ Đông Phong có lớn như thế nào đi chăng nữa, thì chiệc sập mỏ lần này thực sự nghiêm trọng nên không thể nào làm ngơ được. Những người vô tội đã bỏ mạng của mình nơi khắc nghiệt này, anh cũng không muốn chối bỏ trách nhiệm. Vì mạng của họ thực sự rất đáng quý đối với anh, vì anh biết rằng những công nhân bỏ mạng nơi này thực sự rất đáng thương. Họ rời bỏ quê hương của mình để đến nơi này làm việc cho anh, nên trách nhiệm bảo vệ họ là của anh. Nhưng họ đã mất mạng nơi hẻo lánh này nên anh cũng phải chịu trách nhiệm cho mạng sống của họ.
Cuộc sống này vốn rất khắc nghiệt, anh biết điều đấy từ khi mình còn rất trẻ. Và biết rằng mạng sống của những người đáng sống rất đáng quý, một người giết người không nghê tay là anh nơi băng đảng xã hội đen vậy mà lại thực sự quý trọng mạng sống của những người công nhân thấp cổ bé họng nơi này. Vì từ bé anh đã thấy được sự vất vả của những người làm công, và thấy được nhân cách đáng ghê tởm của những người giàu có. Anh đã thề rằng mình sẽ phải thực sự trở nên quyền lực mới có thể bảo vệ được người của mình, nhưng anh không muốn mình trở thành những bọn giàu có với nhân cách cầm thú.
Các công nhân nơi này rất quý anh, làm cho anh không những phúc lợi rất nhiều mà còn rất quan tâm đến họ, khi thấy ông chủ của mình ra sức cứu người thì trong lòng ai nấy đều đã có một sự tôn trọng vô bờ dành cho anh. Nếu như là các nhà tư bản khác đã ngay lập tức thoái thác trách nhiệm và ôm tiền bỏ chạy rồi vậy mà anh lại chẳng có chút để tâm đến tiền đồ của mình mà chỉ chăm chăm vào những công nhân đang bị thương nơi này. Các thiết bị y tế tiên tiến nhất được chuyển tới nơi hẻo lánh này để chữa trị cho các nạn nhân bị thương. Anh không tiếc một khoảng tiền khổng lồ để chữa trị cho những công nhân của mình, điều đó càng khiến cho người làm công nơi này cảm thấy ấm lòng không thôi.
Đến khi mọi chuyện tạm thời được giải quyết xong thì lúc này đã gần sáng rồi, anh mệt mỏi về lại lều của mình. Vừa thấy thân hình nhỏ bé đang nằm cuộn mình trong chăn thì cơ mặt của anh đã dãn ra không ít, anh nhẹ nhàng đi đến nằm bên cạnh cô, ôm cô vào lòng mình. Lúc này anh thực sự đã gạt bỏ hết mọi sự mệt mỏi mà ôm cô vào lòng, từ khi thấy cô ra sức đào đất cứu người thì anh đã nghĩ rằng thật may mắn khi cô đến với cuộc đời của mình. Anh đã thầm tạ ơn trời đất đã để anh gặp được cô, và thầm thừa nhận tình yêu mình dành cho cô.
Từ trước đến nay, anh chưa từng gặp người phụ nữ nào như cô cả, một người sẵn sàng đối mặt với nguy hiểm mà không chút nao núng. Luôn cùng anh đi đến những nơi nguy hiểm, kề vai sát cánh với anh. Nhưng Nguỵ Đông Phong cũng cảm thấy rằng mình thực sự có lỗi với cô, vì luôn để cô chịu khổ với mình. Nghĩ đến đây thì anh lại càng ôm chặt thân hình nhỏ bé của cô hơn, rồi nhỏ giọng nói vào tai cô.
“ Anh xin lỗi nhé “
Sau đó thì anh dần dần chìm vào giấc ngủ, căn lều ấm áp có hai thân hình một lớn một nhỏ ôm nhau ngủ. Một ngày đầy căng thẳng cùng mệt mỏi cuối cùng cũng trôi qua, những người cứu hộ cũng đã hoàn thành nhiệm vụ của mình, những đàn em của anh cũng đã dần chìm vào giấc ngủ. Những con người nơi hẻo lánh này khi vừa trải qua chuyện này thì đã càng ngày càng quý trọng mạng sống của mình hơn nữa, và thầm tạ ơn những người đã cứu vớt mình.