Hạc Giấy

Chương 3: Có chút quen



Chuông hết tiết vang lên, Ninh Đình Phúc thu dọn sách vở trên bàn, cậu đang tính sẽ đem đống sách này về nhà vì nhà cậu cách rất gần nơi này. Về nhà cất sách sau đó tiện thể ra quán nhà ăn cơm trưa. Mì của bà Mậu làm rất ngon. Đi xe bus chỉ mất khoảng mười phút là tới rồi, không mất nhiều thời gian, hơn nữa ra cổng một cái sẽ có xe bus đón chuyến cậu về nhà ngay, rất tiện lợi.

Ninh Đình Phúc không ở ký túc xá trường, đa phần học sinh đều thích ở kí túc xá trường, như vậy thì ba mẹ sẽ không quản tới bọn họ được. Bọn họ sẽ được tự do, tha hồ quậy phá mà không lo ba mẹ phát hiện. Nhưng cậu thì khác, được xếp vào tòa kí túc Beta cậu sợ bản thân sẽ không ổn lắm.

Tòa Beta thường là tòa được xây dựng lớn nhất, do vậy đôi lúc còn thừa phòng, sẽ có một vài Omega đến ký túc Beta ở. Beta không bị ảnh hưởng bởi tin tức tố quá nhiều nên Omega ở đó nếu đột ngột lâm vào kỳ phát tình mà không có thuốc ức chế thậm chí còn nhớ các Beta cứu cánh được.

Nhưng, cậu không phải Beta, cậu là một Omega, lại còn là Omega cao cấp. Cậu là mãn cấp Omega cấp S, tin tức tố của cậu trong kỳ phát tình có thể kéo hàng chục Omega đồng loạt phát tình theo. Omega chính là như vậy, nếu một Omega bình thường ở cạnh một Omega trong kỳ phát tình sẽ bị chất dẫn dụ của người đó kéo vào kỳ phát tình sớm nếu như không kịp thời dùng thuốc.

Ninh Đình Phúc lo bản thân cậu sẽ gây ảnh hưởng tới người khác.

Ninh Đình Phúc thu dọn đống sách trên bàn mình, bởi vì trên cổ tay cậu đeo chuông hạc giấy bạc cho nên nó phát ra những âm thanh 'ding ding'. Âm thanh này nếu ở một tần số đều đặn nhất định thậm chí còn có tác dụng thôi miên nhưng nếu nó cứ liên tục vang lên không có nhịp điệu thì sẽ khiến người khác thấy rất phiền.

Hạc Nhi đã làm phiền đến Hoàng Viết Lực đang ngủ say, hắn vén mí mắt ngước mặt sang nhìn cậu, hắc khí u ám khi giấc ngủ bị làm phiền bắn ra tứ phía, hắn lạnh giọng:" Ồn ào, muốn ngồi chỗ này thì ném thứ đồ chơi vô dụng đó đi! "

Mọi người trong lớp đồng loạt ngưng động tác, vị họ Hoàng thân phận cao quý này luôn cáu bẳn khi có người làm phiền giấc ngủ của hắn. Đáng sợ như hiện tại vậy đấy.

Diệp Hồng Ngân đang túm tụm cùng mấy nữ sinh ở mấy bàn trên bị thu hút bởi cuối lớp như những người khác, cô nhìn thấy cậu đối diện với luồng hắc khí u ám của hắn thì còn tự giác lo lắng cho cậu.

" Liệu bạn học Ninh có bị đánh không mọi người? "

" Chắc một lúc là đánh thôi. "

Chu Linh nhìn xuống nheo mắt một cái đánh giá.

" Ừ, học sinh mới xui xẻo rồi. "

Mạc Cẩm Tú nói đoạn bỏ một miếng bánh vào miệng nhai phát ra những tiếng động 'rốp rốp' giòn tan.

" Hoàng Viết Lực trước nay đánh người đều không nể nang ai, cậu ta muốn đánh ai căn bản không ai dám cản. Chúng ta nhọc lòng lo lắng cho học sinh mới cũng vô ích. "

Vũ Thụy Thảo hờ hững nói, đây không phải bỏ mặc, đây là sự thật.

Trước đây không phải không có ai muốn ngồi cạnh Hoàng Viết Lực. Nhưng sau đó nữ sinh đều bị dọa chạy, nam sinh cũng chỉ kiên cường được một vài hôm sau đó lại bị đuổi về chỗ cũ. Nam là Alpha thì thôi, nam là Omega thì chỉ nhìn thấy ánh mắt của hắn cũng đủ sợ hãi rồi.

Hoàng Viết Lực là người thừa kế Hoàng Gia, Hoàng Gia là một trong những gia tộc giàu có bạc nhất thế giới. Hắn chính là người thừa kế của dòng họ khủng khiếp này. Hoàng Gia ở thành A đứng đầu và là gia tộc quyền lực nhất, gia tộc này có tuổi đời đến hiện tại đã sắp lên đến hai nghìn năm rồi. Xứng đáng được gọi là cổ tộc thế giới. Nhà tổ của Hoàng Gia được đặt tại chân núi Thiên Lĩnh cách rất xa thành phố A. Những lão gia sau khi trao quyền thừa kế cho con cháu đời sau đều sẽ quay về nhà tổ và sống một cuộc sống an nhàn. Ngoài ra Hoàng Gia cũng có những nhà nhỏ trên khắp nơi trên thế giới. Tài sản và quyền lực của gia tộc này là trải dài vô tận, đứng trong hàng ngũ mười gia tộc quyền lực nhất thế giới.

Hoàng Viết Lực là người thừa kế, dĩ nhiên hắn rõ ràng là một Alpha cấp S. Vẻ ngoài của hắn hoàn hảo không một vết xước, đường nét tuổi 17 đã lãnh đạm sắc sảo thậm chí có chút lạnh lùng quá mức và hơi u ám. Nét đẹp của hắn vẫn luôn khiến những người biết đến hắn phải cảm thán hay thậm chí có những người trở nên si mê với nhan sắc trời ban của hắn. Đôi mắt của hắn hẹp dài, đồng tử đen sẫm càng nhìn sẽ càng giống như bị thôi miên vậy. Mỗi một chi tiết trên gương mặt hắn từ làn da trắng khỏe mạnh đến sống mũi cao, màu môi nhạt màu đều tạo nên tổng thể một khuôn mặt đúng như từ trong tranh bước ra.

Trong trường các nữ sinh hay các nam sinh là Omega hoặc Beta đều truyền tai nhau về hắn. Chỉ là mỗi khi nhìn thấy Hoàng Viết Lực họ lại không có gan tiếp cận.

Hoàng Viết Lực trong trường là giáo bá nhưng hắn cũng là một học bá. Bằng khen hắn đem về cho trường tỉ lệ thuận với những vụ đánh nhau long trời lở đất của hắn. Điều này thực sự khiến các giáo viên đau đầu không thôi. Nhưng vì nhà họ Hoàng cũng không quản nên họ đành phải chịu vậy, dù sao cũng chưa đánh chết người khác.

Trong lớp quan hệ giao hảo với bạn bè của Hoàng Viết Lực cũng không tệ, chẳng qua hắn không thích có người ngồi cạnh mình, không biết rõ nguyên nhân là gì.

Mọi người đều tập trung dán mắt về nơi cuối lớp.

Ninh Đình Phúc ánh mắt lạnh nhạt như cũ, cho Hoàng Viết Lực nửa con mắt sau đó lại thu xếp sách vở như cũ. Đến khi ôm gọn chồng sách vở trên tay cậu mới cho Hoàng Viết Lực một cái nhìn lạnh lẽo hờ hững đến buốt giá nói.

" Không muốn nghe, thì cút đi. "

Ninh Đình Phúc chán ghét thứ đồ làm bằng bạc này nhưng cậu gọi nó là Hạc Nhi, mỗi ngày đều đem dẻ lau ra lau nó một cách kĩ lưỡng khi đang tập trung suy nghĩ. Cậu chán ghét nó nhưng ở một mặt nào đó, nó lại là thứ vô giá với cậu. Tâm lý của cậu rất mâu thuẫn, cậu biết điều đó, nhưng cậu sẽ không ném nó đi. Hiện tại, nó giống như hiện thân của mẹ vậy, đây là vật tùy thân duy nhất của Dạ Tiêu Hoa còn để lại trên đời này.

Hoàng Viết Lực nhíu mày, nháy mắt cơn buồn ngủ của hắn vơi đi không ít. Cậu không hề bị hắn dọa sợ, trái lại còn cao giọng đáp lại lời hắn.

Mọi người nhỏ giọng trầm trồ.

Ninh Đình Phúc thấy ánh mắt của Hoàng Viết Lực nhìn mình trong thoáng chốc đã thay đổi một chút, cụ thể là từ nhìn con người sang nhìn sinh vật lạ thì cậu cau mày.

Tên này bệnh thần kinh hình như không nhẹ thì phải? Ánh mắt nhìn cậu giống y như nhìn một đồ chơi mới lạ lần đầu được cầm trên tay vậy. Cậu không thích loại ánh mắt này chút nào, nó khiến cậu nổi một tầng da gà dưới lớp áo đồng phục rồi.

Ninh Đình Phúc không cảm xúc đem chồng sách ra ngoài, cậu không muốn nhìn mặt hắn thêm một chút nào. Cậu sợ nếu còn nhìn thấy cậu sẽ ra tay đánh người, Omega cấp S ngoài khả năng thụ thai đến xác suất 99,9% khi cùng một Alpha giao phối ra thì thể lực cũng xuất sắc hơn các Omega khác rất nhiều. Hơn thế còn vì một phần là cậu trước kia chưa phân hóa thể lực cũng đã vượt trội bất thường rồi.

" Hoàng Viết Lực, cái tên này có chút quen... "

Ninh Đình Phúc vừa đi vừa nghĩ, chỉ là vấn đề này bị cậu bỏ qua rất nhanh. Cậu xem đồng hồ trên di động và nhận ra mình đã tốn hẳn ba phút đồng hồ với tên thần kinh này rồi. Cậu không thể muộn chuyến xe về nhà được, để sách ở lớp rất bất tiện, khó nhìn.

Lúc cậu rời đi cả lớp kinh ngạc trầm trồ đến không biết nói gì. Thực sự có người mặt không đổi sắc mắng Hoàng đại thiếu gia " Cút đi ".

Viên Thu Huyền cảm thán:" Chúng ta còn nhìn thấy được ngày này, đúng là không uổng phí mà. "

Mọi người gật đầu đồng tình, thực sự quá mở mang tầm mắt.

Hoàng Viết Lực lúc này sự chú ý của hắn toàn bộ đều rơi vào cậu. Đột nhiên hắn như nhớ ra gì đó mà cau mày suy tư.

" Ninh Đình Phúc, hạc giấy màu bạc... Có chút quen...."