Hạc Giấy

Chương 33: Đồng phục.



Sáng hôm sau, Ninh Đình Phúc tỉnh dậy, cậu mơ màng tỉnh dậy. Cậu hơi cựa một chút thì nhận ra bản thân đang bị người nào đó ôm kẹt cứng.

Nhìn thấy gương mặt đẹp khiến người khác nín thở đang được phóng to ngay trước mắt mình Ninh Đình Phúc đột nhiên hơi ngẩn ngơ. Gương mặt này của Hoàng Viết Lực đúng là ăn tiền, đẹp từ mọi góc cạnh, đường nét trên gương mặt cũng sắc sảo vô cùng.

Ninh Đình Phúc đưa mắt nhìn vào đôi mắt đang nhắm nghiền của Hoàng Viết Lực, cậu đột nhiên không thể kiềm lòng lại được mà đưa tay chạm lên mi mắt của hắn.

Đột nhiên Hoàng Viết Lực động mắt, cậu giật mình lập tức rụt tay lại.

Hoàng Viết Lực mở mắt, hắn mỉm cười: "Sao em lại nhìn tôi như vậy chứ? Lỡ tôi không nhịn được thì sao?"

Ninh Đình Phúc cau mày: "Điên à, buông tôi ra."

Hoàng Viết Lực thản nhiên đáp: "Không, có ngu mới buông em ra."

Ninh Đình Phúc vươn tay đẩy Hoàng Viết Lực ra bằng cả cơ thể: "Tên điên này, buông ra!"

Cái tên này đúng là đẹp thì đẹp khiến người khác không thể kiềm lòng nổi, cơ mà chỉ đẹp lúc chưa mở mồm thôi.

Hoàng Viết Lực là một người co được duỗi được, hơn nữa hắn thừa kiên nhẫn để nước ấm nấu ếch với cậu. Làm người ta tức giận quá thì sẽ khó dỗ lắm.

"Được rồi, tôi buông em ra được chưa "

Khi Hoàng Viết Lực vừa mới buông lỏng bàn tay ra thì Ninh Đình Phúc lập tức ngồi dậy và xuống giường.

Thấy cậu toan bước đi thì Hoàng Viết Lực nói: "Em đừng mặc lại đồng phục nữa, tôi cho em mượn."

Ninh Đình Phúc: "Cậu là Alpha, tôi là Omega."

Ý tứ chính là, đồ biến thái.

Hoàng Viết Lực nhịn cười: "Rồi rồi tôi biết rồi, bộ đồng phục này là đồ mới tôi chưa mặc lần nào đâu cho nên em đừng lo."

Nói xong hắn xuống giường đi tới tủ quần áo lấy một bộ đồng phục ra đưa đến tay cậu. Ninh Đình Phúc do dự giây lát, lại nhìn bộ đồng phục đã mặc cả ngày của mình. Cuối cùng cậu cũng lựa chọn đồ mới, cậu nhận đồng phục từ tay hắn xong thì bước nhanh vào nhà tắm.

Đến lúc quay ra thì Hoàng Viết Lực cũng đã thay xong đồng phục đứng cạnh bàn đợi cậu.

Ninh Đình Phúc nhìn đồng hồ, thời gian để cậu về nhà nhìn một chút có lẽ vẫn có: "Tôi về nhà đây."

Hoàng Viết Lực: "Tôi đưa em về."

Ninh Đình Phúc không từ chối: "Ừ."

Bạch Mục lái xe đưa cậu và Hoàng Viết Lực về nhà cậu. Đến khu D Ninh Đình Phúc định xuống xe thì bị một bàn tay níu lại.

"Lại làm sao?"

Ninh Đình Phúc cau mày khó chịu ra mặt nhưng cậu không có ý định cố gắng thoát khỏi bàn tay hắn.

Hoàng Viết Lực: "Tôi đợi em."

Ninh Đình Phúc không nói gì mà giật tay ra đi vào bên trong khu nhà.

Cậu vừa nhấn chuông thì cánh cửa lập tức bật mở, Liễu Như Phương cả khuôn mặt đều tràn ngập lo lắng lập tức cảnh giác xem trên người cậu có tin tức tố hay không. Không cảm nhận được một tia tin tức tố nồng đậm nào cô mới vội chạy đến cạnh cậu.

"Tiểu.tiểu thiếu gia, cậu không sao chứ? "

Ninh Đình Phúc mỉm cười lắc đầu: "Em không sao đâu, chị nhìn xem, chẳng mất miếng thịt nào cả."

Liễu Như Phương lo lắng nhìn một vòng, xác nhận trên người cậu không có gì bất thường xong mới thở phào.

Ninh Đình Phúc nhìn đồng hồ, nếu còn không đi thì cậu sẽ muộn học mất.



"Chị Phương, bà Mậu đâu rồi ạ?"

"Bà Mậu đã khỏe lại nên bà ra quán rồi, cậu đừng lo lắng."

Ninh Đình Phúc hỏi thăm thêm một chút sau đó chạy vội khỏi khu nhà đi về chiếc Rolls-Royce của Hoàng Viết

Lực.

Đợi cậu ngồi an ổn xong chiếc xe mới bắt đầu lăn bánh.

Đến khi hai người đến trường thì vừa hay kịp lúc đánh trống, Ninh Đình Phúc thở phào một hơi đầy nhẹ nhõm.

Hoàng Viết Lực ngồi cạnh mỉm cười: "Em lo lắng vậy làm gì chứ? Đi học muộn một chút thì có sao đâu."

Cậu cho tên ngồi cạnh một ánh mắt khinh bỉ, ngồi bên cạnh cậu là một kẻ thậm chí trước kia còn chả thèm lên lớp

nนีล ma.

Hai người sóng vai nhau bước vào trường

Ngồi bên trong ban ba, Diệp Hồng Ngân vô tình nhìn ra thì bắt gặp cảnh hai người đang đi vào từ sân trường.

" Ô hố! Lớp trưởng với Tiểu Ninh đến rồi kìa!"

Nghe cô nàng nói thế các chị em lập tức chạy tới ngó qua cửa sổ tầng hai nhìn xuống.

Hạ Phương Thanh cảm thán: "Ôi thiên địa quỷ thần ơi, sao trên đời này lại có hai người đẹp đôi như thế cơ chứ?"

Viên Thu Huyền đứng bên cạnh bỏ điện thoại ra gõ choanh choách choanh choách, Đặng Minh Nguyệt ngó vào.

"Cậu đang làm gì thế?"

Viên Thu Huyền vừa gõ vừa đáp: "Dĩ nhiên là thông tin cho hội chị em rồi, người ở dưới chắc chắn sẽ chụp được quả ảnh đẹp lắm cho coi. Bắt trọn khoảnh khắc để còn thay avatar fandom nhà mình chứ. Để mỗi ảnh Tiểu bạch thỏ thôi thì đâu có được, phải có cả Ma thần nữa chứ. "

Không đến một phút điện thoại của Viên Thu Huyền liên tục nhận được tin nhắn gửi đến. Nhìn đống ảnh ảnh nào cũng đẹp như tranh vẽ Viên Thu Huyền đã sớm cười đến không khép được miệng.

Đặng Minh Nguyệt - lớp phó học tập bình thường ngoan ngoãn chăm chú vào học hành hôm nay cũng bí mật bỏ điện thoại ra, nói nhỏ: "Gửi cho mình một tấm với."

Diệp Hồng Ngân cầm điện thoại sán tới: "Gửi đây mí."

Mạc Cẩm Tú, Vũ Thụy Thảo, Chu Linh, Điền Tịch Linh cũng ngó vô xin ảnh.

Các cô nàng xinh đẹp tụ tập ở một chỗ thì làm sao có thể thiếu mặt Nguyễn Như Sỹ được chớ? Đều là chị em tốt, đã thể còn đu chung một cp nữa chứ.

Đến lúc cậu và Hoàng Viết Lực đi đến lớp thì mọi người đã ổn định đâu vào đấy hết rồi, chỉ nhìn hai người bằng một đôi mắt đầy ý tứ thôi.

Ninh Đình Phúc biết được bao nhiêu tin đồn nhảm nhí của cậu và Hoàng Viết Lực sớm đã lan rộng khắp trường.

Cậu cũng không buồn giải thích, giải thích chính là biện minh mà biện minh thì chính là sự thật.

Hoàng Viết Lực không hứng thú đi học, hắn đến trường chỉ vì ngắm mèo nhỏ yếu đuối của hắn thôi.

Dư Tiên Vũ bước vào lớp, cô thông báo với mọi người: "Các em, kết quả thu tháng đã có rồi."

Mọi người đều hướng mắt nhìn vào cô chủ nhiệm.

Dư Tiên Vũ mỗi khi công bố điểm thi tháng đều rất vui vẻ, cơ mà hôm nay còn vui vẻ hơn cả bình thường nhiều

lam.



" Lớp ta lần này đạt cả hạng nhất và hạng hai toàn trường. "

Cả lớp ồ lên đây thích thú, hạng nhất khỏi đoán cũng biết là ai, ngoại trừ Hoàng Viết Lực ra thì còn ai trồng khoai

dat nay nนa?

Nhưng kể ra hạng hai thì không mấy khi dành được, có đôi khi phát huy tốt thì Đặng Minh Nguyệt mới có thể đè đầu bọn ban một thôi, còn không đứng thứ hai nhất định sẽ là lũ ban một bên kia.

Lần này hạng hai thế nhưng lại là người lớp bọn họ?

Trương Mai Loan ngờ ngợ ra: "Lẽ nào là...?"

Dư Tiên Vũ vô cùng hãnh diện nói: "Hạng nhất thuộc về lớp chúng ta là lớp trưởng, còn hạng hai là bạn học Ninh!"

Cả lớp sôi trào.

Diệp Hồng Ngân bàn trên quay xuống hai mắt sáng rỡ nhìn cậu: "Oa Tiểu Ninh, cậu giỏi vậy!"

Ninh Đình Phúc khẽ nhếch miệng: "Thường thôi mà."

Nói thế chứ trong mắt cậu không giấu nổi niềm vui.

Viên Thu Huyền quay xuống nhìn sang Hoàng Viết Lực thấy hắn cười toe toét thì vô cùng ý vị hỏi.

"Lớp trưởng, cậu cười gì đấy?"

Chắc chắn không có vụ hắn cười vì thành tích của mình đâu, vì lúc nào hắn chả được như thế có gì mà đáng ngạc nhiên?

Hoàng Viết Lực thản nhiên vươn tay vuốt ve mái tóc của người bên cạnh: "Tự hào."

Ninh Đình Phúc ghét bỏ động chạm của Hoàng Viết Lực, cậu hất tay hắn ra.

Viên Thu Huyền nheo mắt: "Ố? Tự hào vì cái gì?" Tay cô phía dưới đã nhấn sinh ghi âm.

Hoàng Viết Lực hạ giọng, trêu chọc lố quá sẽ phản tác dụng đó.

"Dĩ nhiên là, tự hào về mèo con của tôi rồi."

Ninh Đình Phúc đang tán gẫu mấy câu vu vơ với Diệp Hồng Ngân lập tức liếc mắt sang bên cạnh, tay cậu dưới bàn véo mạnh một cái vào eo hăn.

Viên Thu Huyền ngoài mặt thì không biểu hiện gì nhưng trong đầu sớm đã nổ banh rồi. Ghi âm này mà nhả cho chị em thì mọi người đều chất ngất mất!

Bên trên Dư Tiên Vũ cười xong cô tằng hắng một tiếng rồi nói tiếp: "Trật tự nào mấy đứa, có thông báo nữa đây."

Những lúc như này Hoàng Viết Lực rất có tác dụng, hắn vỗ bàn một cái cả lớp im lặng đến mức nghe được tiếng kim rơi.

"Sắp tới nhà trường sẽ tổ chức hội thao, cụ thể là thứ 5 tuần sau."

Mọi người sôi trào cũng không ảnh hưởng đến đôi mắt tinh tường của Điền Tịch Linh, cô nàng hơi dựa người ra sau gọi.

"Nè Thảo Thảo. "

Vũ Thụy Thảo hơi rướn người lên: "Chuyện gì hot?"

Điền Tịch Linh khẽ hỏi: "Cậu có thấy bộ đồng phục trên người Tiểu Ninh..hơi không vừa người không?"

Vũ Thụy Thảo lập tức quan sát, quần bên dưới xẳn một nấc, áo bên trên cũng xẳn một nấc, nhìn kĩ sẽ thấy được nó hơi phồng lên do rộng.

Vũ Thụy Thảo hít sâu một hơi lập tức cúi đầu xuống lấy điện thoại trong ngăn bàn ra nổ ngay trong nhóm.

" Bây ơi! Để ý xem, nghi vấn Tiểu Ninh mặc đồng phục của lớp trưởng! "