Hạc Giấy

Chương 37: Đại hội thể thao (4).



"Cậu cố ý chứ gì?"

Ninh Đình Phúc nghiến răng nghiến lợi, cậu biết ngay tên này không có hành động tốt đẹp gì, tự nhiên sao cậu lại mềm lòng nhỉ? Bị ma ám rồi hả?

Hoàng Viết Lực gục đầu trên vai cậu cười cười nói:" A Phúc, người ta đang mệt lắm đó, em đúng là vô tâm, em nỡ để người yêu của em mệt chết hả? "

Mọi người xung quanh nghe thấy đều hít sâu một hơi, đù má cơm chó này thơm quá bây ơi!

Ninh Đình Phúc bây giờ chỉ muốn lập tức bịt cái miệng của tên thần kinh đang rũ mặt trên vai cậu, cho hắn một đấm xuống thẳng tầng 18 của Địa Ngục.

"Vui lòng câm miệng. " Ninh Đình Phúc gằn giọng ra lệnh đủ cho hai người nghe.

Hoàng Viết Lực lại như điếc:" Em nói tôi ôm em đi hả? Được thôi bảo bối! "

Hoàng Viết Lực quang minh chính đại vươn tay ôm lấy vòng eo nhỏ hẹp mềm mại của Ninh Đình Phúc. Cậu bị hắn động chạm suýt nữa thì nhũn người ngã vào lòng hắn.

Mẹ kiếp, tên này có độ phù hợp với cậu quá cao, hai người còn thường làm này làm kia.

Ninh Đình Phúc cảm thấy mình sắp tức chết mất.

Cậu thẹn quá hóa giận:" Buông tay! Còn không buông tay cậu đừng trách tôi! "

Hoàng Viết Lực khẽ cười, hơi thở của hắn phả vào cần cổ Ninh Đình Phúc khiến cậu nhột rụt cả người lại.

"Được rồi, nghe bảo bối hết." Hoàng Viết Lực biết đâu là điểm dừng, hắn dù sao cũng không chịu được chuyện bị cậu hoàn toàn ngó lơ.

Cảm nhận bàn tay nóng rẫy của hắn rời khỏi eo mình cậu mới thở ra một hơi. Mẹ nó cái tên chó này! Cậu nhất định phải cho hắn một trận mới được!

Hắn bỏ tay khỏi eo cậu nhưng không có bảo không dựa cậu, cái đầu nặng trĩu của hắn vẫn treo trên hõm cổ của cậu.

Ninh Đình Phúc cảm thấy nhịp thở của người trên vai đã ổn định thì đẩy đầu hắn dậy:" Làm loạn xong rồi, cút ra đi."

Hoàng Viết Lực cũng không phản kháng, hắn ngồi sát rạt bên cạnh cậu vươn tay lấy chai nước ngay chân cậu lên mở nắp ra tu ừng ực. Chai nước lọc này là của Ninh Đình Phúc, cậu đã uống rồi, cơ mà cậu cũng không phản ứng với chuyện hắn uống cùng chai nước của mình. Thấy chai nước đã thấy đáy mà hắn trông vẫn còn khát cậu còn tiện tay với một chai nước quanh chân mình lên đưa cho hắn.

Ninh Đình Phúc:" Uống đi, kẻo khát chết, cũng đừng vội vàng, nhỡ sặc chết. "

Hoàng Viết Lực:" Em lo lắng cho tôi đến vậy à? "

"Ừ, tôi ở gần cậu nhất, nếu cậu đột nhiên chết ra đấy thì không phải tôi là kẻ tình nghi à?"

Hoàng Viết Lực cười lên đầy vui vẻ, hiếm khi hắn cười vui vẻ thế này. Hắn thấy vui lắm, ở bên cạnh hắn cậu nói nhiều như vậy cũng coi như là một thành công của hắn.

Mọi người xung quanh:"..."

Hội thoại thường ngày của đôi gà bông này sao cứ toàn chết với chóc thế nhỉ?



Hội đu cp của ban ba đang tụm lại cùng nhau, ai phần nấy đăng bài của mình. Những người khác ai ghen tị thì vẫn len lén nhìn mà đỏ mắt còn ai phấn khích thì vẫn phấn khích.

Hai người này còn không biết đã vô hình tạo ra một bức tường với những người khác, đập cơm chó bồm bộp vào mặt người khác.

Nội dung thi bóng rổ đã xong xuôi, bên kia bóng đá cũng có kết quả, bây giờ là thời gian cho các học sinh và giáo viên đi ăn trưa hoặc về kí túc xá nghỉ ngơi.

Hoàng Viết Lực quay sang cậu nói:" Về kí túc xá của tôi nhé? Tôi mang đồ ăn về cho em. "

Ninh Đình Phúc:" Không, tôi đi canteen. "

Cậu đến kí túc Alpha làm cái gì?

Hoàng Viết Lực khẽ cười hắn nắm lấy tay cậu rồi kéo cậu dậy:" Dù sao bây giờ em cũng là Be.."

Ninh Đình Phúc vội bịt cái miệng của Hoàng Viết Lực lại, vừa rồi làm cậu sợ hết hồn.

" Cậu câm miệng lại cho tôi! Nói vớ vẩn cái gì vậy!? "

Hoàng Viết Lực bị cậu bịt miệng thì cười đến híp mắt lại, nhìn trông khoái chí hí hửng lắm.

Ninh Đình Phúc cảm nhận được tầm mắt của người khác mới ý thức được hành động của mình, cậu lập tức buông hắn ra quay gót bước đi thật nhanh.

" Mất mặt! "

Chẳng hiểu sao cứ ở gần cái tên thần kinh này là cậu cứ luôn mất kiểm soát cảm xúc dẫn đến chuyện làm loạn cùng hắn luôn.

Cơ mà, náo loạn như này cậu cũng...không ghét.

Hoàng Viết Lực không thấy bóng lưng bực bội ấy, thứ hắn chú ý là cái tai đang đỏ như rỏ máu của ai kia.

Hoàng Viết Lực nhếch miệng xong nhanh chân đuổi theo luồn tay vào lòng bàn tay cậu kéo người ta chạy theo mình.

Ninh Đình Phúc bị giật mình, cậu không kịp nói gì đã bị Hoàng Viết Lực kéo chạy như bay.

Diệp Hồng Ngân cầm điện thoại quay lại mà phấn khích đến sắp "hóa thú" đến nơi:" Đù má bây ơi, bây nhìn xem hai người đó đang dắt nhau đi trốn nè má! "

Viên Thu Huyền:" Ữ ừ thấy mà, cứ như sợ chị em mình sẽ cầm gậy đánh uyên ương vậy á. "

Đặng Minh Nguyệt nở nụ cười từ ái:" Chúng ta không đem lễ đường đến thì thôi còn cầm gậy đến làm gì. "

Điền Tịch Linh:" Ừm ừm, muốn vác cục dân chính đến ghê trời."

Mạc Cẩm Tú:" Đây xin thể, hai đứa này không cưới nhau là bà đi bằng đầu liền. "



Vũ Thụy Thảo bên cạnh:" Nào, đừng cắm flag, nhức nhức cái đầu em ơi. "

Chu Linh:" Người xứng với lớp trưởng trên đời này ngoài Tiểu Ninh ra thì còn ai khác hả bây? "

Cả lũ:" Không, không còn ai hết."

Có người chen vào:" Nhưng mà Alpha với Beta thì..."

Người này lập tức nhận được một đống ánh mắt lạnh lẽo tận xương, người này lập tức lặn mất tăm.

Ở đây là nơi đu cp, vui lòng những thành phần không đu cút ra chỗ khác, xin cảm ơn ạ.

Ninh Đình Phúc lần đầu tiên đến kí túc xá của Alpha, lại là phòng của Hoàng Viết Lực, cậu cảm thấy hơi mất tự nhiên.

Hắn mở cửa:" Em vào trong đi. "

Cậu bước vào, phòng kí túc này ngăn nắp hơn cậu tưởng tưởng. Cậu cứ nghĩ lũ Alpha đều không để ý lắm đến chuyện vệ sinh. Không khí trong phòng cũng sạch sẽ, chỉ có một chút tin tức tố thoang thoảng, cơ mà đã nhạt đến độ không thể cảm nhận mấy. Do cậu là Omega cấp S nhạy hơn các Omega bình thường nên mới ngửi thấy mà thôi, rất nhanh nó cũng biến mất.

" Thấy ngăn nắp nên thấy lạ à? Phòng tôi ở sao có thể bừa bộn được. " Hoàng Viết Lực cũng theo sau vào trong.

Hoàng Viết Lực dắt cậu đến chỗ mình rồi nói:" Em cứ ngồi lên giường đi, chờ tôi đi lấy đồ ăn cho em. "

Nói xong hắn lập tức rời khỏi phòng.

Ninh Đình Phúc ngồi trên giường hắn bỏ điện thoại ra, trên chăn gối của hắn đều vương lại chút ít tin tức tố của hắn cho nên cậu cũng cảm thấy không căng thẳng lắm. Dù sao hiện tại trong phòng này ngoài cậu cũng chẳng còn ai khác.

Cậu mở diễn đàn ra, trên đó tràn ngập hình ảnh cậu và Hoàng Viết Lực.

Lướt qua từng bài viết, từng bài đăng cậu đều đọc hết.

Bị vây trong tin tức tố vị cà phê đầy quen thuộc của hắn, đọc những bài đăng liên quan tới hắn và mình. Tự nhiên trong lòng cậu hơi hoang mang.

Ban đầu có thể cậu tách mình khỏi Hoàng Viết Lực, cố gắng không đến gần hắn. Còn hắn thì năm lần bày lượt đến gần cậu, kéo cậu đến lãnh địa của hắn. Trêu chọc khiến cậu tức điên lên rồi lại dỗ dành thành thục đến mức khiến cậu không thể tiếp tục tức giận.

Hắn kiên nhẫn, dịu dàng đến nỗi cậu phát sợ.

Nỗi ám ảnh của mẹ cậu quá sâu đậm, cậu không dám đánh cược trái tim mình.

Cậu không thể xác định nổi cảm tình hắn dành cho cậu có bao nhiêu phần là thật bao nhiêu phần là giả.

Cậu cũng không thể xác định được cảm tình cậu dành cho hắn là gì.

Ninh Đình Phúc hơi siết tay.

Cậu không biết, có mò mẫn đến đâu thì vẫn mù tịt.