Hắc Hoàng Hậu

Chương 12: Quyển Quyển



Editor: dịch quán Tiểu Chiêu

A Lộc trợn tròn mắt nhìn muội muội tìm thức ăn. Đúng vậy.

Nữ tử áo đỏ kia, trước mặt hắn vạch xiêm y, lộ ra bộ ngực tuyết trắng. Bất quả cũng chỉ liếc mắt, lập tức đã bị đầu nhỏ của muội muội gặm lấy.

Có thể nghe thấy tiếng từ miệng của muội muội hạnh phúc phát ra âm thanh.

Chính là nỗ lực mút vào, âm thanh để thở.

Biểu tình của nữ tử áo đỏ lúc này ôn nhu cực kỳ, thậm chí nghe được tiếng muội muội nấc, dùng tay nhẹ nhàng vuốt lưng muội muội.

Sữa của nàng thực dư thừa.

Lực ăn của Tiểu Thần Hữu cũng rất lớn, hút rất lâu mới no.

Mũi trắng nõn của nàng kia đã đỏ lên. Nhưng giờ khắc này nàng rất có kiên nhẫn, nhìn dáng vẻ đứa trẻ ăn, trong lòng nàng lại là một trận đau thương, một trận hoang đường.

Nàng không phải tiểu thư nhà thương gia, nàng là tiểu thư phủ Thái thú, phụ thân nàng là quan một phương.

Mẹ cả mất sớm, cha sớm cưới thêm di nương.

Nguyên bản là nàng theo cha đi thăm một gia đình người quen, kết quả trên đường đi, nữ nhi con di nương thân thể bỗng nhiên không khỏe, phụ thân liền mang muội muội đi trước, còn nàng cùng thương đội theo sau.

Cuối cùng lại vì xinh đẹp khuynh thành, trở thành nương tử thứ sáu của đại đương gia núi xương trắng.

Nàng sửa tên cho chính mình thành Lạc Vô Lượng.



Nàng không có chờ được khi quân cứu viện của phụ thân tới, nàng hoài thai hài tử.

Hài tử của nàng đã chết, đã từng kỳ vọng, lúc này đương nhiên sẽ thương tâm.

Lạc Vô Lượng nhìn đứa trẻ mới sinh, hài tử ăn no, hé miệng cười với mình, cười một trận lại vùi đầu vào người nàng cọ cọ.

Đầu tiểu hài tử thật mềm, sức lực cũng không lớn, lại giống như đâm vào lòng nàng.

Nàng bỗng buông tay ra, đem đứa trẻ ném sơ ngoài.

A Lộc không thể cử động, thời điểm, may Lão Ba kịp thời xuất hiện, đón được Tiểu Thần Hữu.

Lạc Vô Lượng xoay người bỏ đi, hai tỳ nữ cũng gắt gao theo sau.

Lão Ba hô một câu: “Cung tiễn nương tử.”

Chờ đến khi người đã đi xa, Lão Ba mới chú ý trên tay mình chính là một tiểu hài tử, lưng hắn còng, vóng dáng thấp lùn, tay chân so với người khác lại thô dài.

Tư thế hắn ôm tiểu hài tử thật kì cục, chỉ là khẽ nâng lên mà thôi. Tiểu ra hỏa trong tay ngửa đầu nhìn Lão Ba, bỗng nhiên vươn tay sờ sờ mặt lão, tựa như tối hôm qua sờ con ngựa kia, từ cằm đến môi đến mắt.

Sau đó “Ha ha ha.” Cười rộ lên.

Thân thể Lão Ba đều căng thẳng, tư thế tay bắt đầu mệt mỏi. Thấy tiểu gia hỏa chơi một hồi bỗng nhiên sờ tay đến ngực mình, vùi đầu cắn.

Lão Ba nhảy dựng lên, hắn không có sữa…

Lão Ba luống cuống gõ A Lộc một phen, đem hài tử ném cho hắn. A Lộc cảm nhận được cơ thể cử động được trở lại. Nghĩ lại mà sợ.

Hắn chán ghét cảm giác cơ thể mất khống chế, hắn dùng mười phần sức lực ôm lấy muội muội.



Mất cảm giác, tìm lại cảm giác thật sự khó chịu.

Buổi chiều A Lộc tiếp tục đào hố chôn cọc gỗ, Lão Ba lưng còng ném cho hắn một cái bánh bao mềm và một cái bánh bao cứng. A Lộc cẩn thận ăn nửa cái bánh bao mềm, đem nữa còn lại cho muội muội ăn, muội muội lại không ăn, ngoảnh mặt đi. A Lộc cũng không còn cách nào, có lẽ do uống sữa no rồi.

Tuy nhiên điều kinh hỉ chính là trước kia muội muội ngẩng đầu một hồi liền mệt mỏi, chỉ có thể ngoan ngoãn nằm bò, buổi chiều nàng lại tự đem mình trở mình, A Lộc không cần lo nàng úp mặt nghẹn chết.

Thời gian qua nhanh……….

A Lộc làm việc Tiểu Thần Hữu lại đem mình xoay người vận động thực vui vẻ.

Nhìn muội muội trên cỏ quay cuồng, A Lộc cảm thấy làm việc thực có sức lực. Mới uống chút sữa đã có thể xoay người, quả nhiên sữa là thứ tốt. A Lộc nghĩ làm sao để tiếp tục cung cấp sữa cho muội muội. Mới vừa rồi Lão Ba cảnh cáo nương tử kia là người không dễ chọc, nàng chính là nương tử được đại đương gia yêu thích nhất, ngạn vạn lần không thể trêu chọc.

Nương tử không thể trêu trọc, nhưng súc vật thì hẳn có thể.

A Lộc một bên làm việc, một bên nhìn về phía đàn ngựa, đảo mắt tìm ngựa mẹ. Tốt nhất là ngựa mẹ có sữa.

Trong đàn ngựa có vài con ngựa non, hẳn là sẽ có ngựa mẹ. Mà Tiểu Thần Hữu khai phá kỹ năng xoay người, đặc biệt vui vẻ, một đường xoay vòng càng lăn càng xa, không cẩn thận lăn xuống một cái hố.

Tiểu Thần Hữu gắng sức, mặt đỏ lên, tưởng có thể đem mình nhảy ra khỏi hố.

Bất quá sức lực của nàng quá nhỏ, chung quy không thể thành công, chỉ có thể với tay khua khoắng, tạo ra một cái vòng tròn nhỏ.

A Lộc vừa quay người lại liền không thấy muội muội đâu, dọa nhảy dựng đi qua mới thấy muội muội lăn mình xuống miệng hố, không lên được.

“Thật nghịch ngợm.”

A Lộc khom lưng bế muội muội lên, liền thấy muội muội cười hì hì, trong tay bắt lấy một cái vòng đen muốn đưa lên miệng, A Lộc hoảng hốt.