Hắc Nguyệt Quang Trùng Sinh Rồi

Chương 5



Dịch: Dã Lam

Quan viên ở Đại Lý Tự nghe tin Hoa Âm quận chúa sắp tới, ai đáng lẽ phải về nghỉ thì chẳng muốn về, ai nên ra ngoài làm việc thì không muốn đi, ai cũng rướn cổ lên nhìn trộm người thật đệ nhất mỹ nhân kinh thành.

Lúc Dịch Dao xuống xe ngựa thì thấy hai hàng quan viên áo bào đỏ đứng ngay ngắn: "Cung nghênh Hoa Âm quận chúa."

Mấy vị quan nhìn mà mê mẩn: A, Hoa Âm quận chúa đẹp như hoa vậy, một đóa hoa hồng đỏ kiều diễm.

Dung Huân nhìn nhóm háo sắc kia, hơi cau mày lại: "Đứng cả ở cửa lớn thế này làm gì? Phá xong hết mấy vụ án trên tay rồi hả?"

Các quan viên thấy Dung Huân nổi giận thì hệt như chim muông bay chạy tản ra khắp nơi, tự tìm một góc trốn lủi mất.

Dung Huân ngại ngùng: "Bọn họ khiến quận chúa hoảng hốt, do vi thần quản lý không thỏa đáng."

"Không sao, Dung đại nhân, ta hơi khát." Dịch Dao xua tay, nhiều người chạy đến cửa lớn Đại Lý Tự như thế, chỉ muốn nhìn gương mặt xinh đẹp này của nàng, nàng thực sự rất vui.

Khuôn mặt xinh đẹp đáng ghét này, thật gây nghiện mà.

"Dâng trà cho quận chúa." Dung Huân bảo hộ vệ Lăng Nhược ở bên cạnh đi châm trà, sau đó dẫn nàng đi về phía công đường của nha môn.

"Quận chúa, mời người ngồi nghỉ một lát." Lăng Nhược đặt trà lên bàn, lặng lẽ lùi xuống.

Dịch Dao bưng trà lên, thong thả cầm nắm ấm thổi một cái vở sát mép ấm, ánh mắt bay về phía Dung Huân, trong miệng lẩm bẩm: "Nóng quá... Trà này, á, đây là cái gì?"

Dứt lời, nàng bưng ấm trà đứng dậy, đi về phía sau Dung Huân.

Phía sau hắn là một bức tường, trên đó gác một thang đao dài.

Dung Huân mở miệng: "Quận chúa, đao kiếm không có mắt, xin người hãy cẩn thận."

Hắn vừa nhắc xong thì Dịch Dao kêu "Ối" một tiếng, hình như bị vấp chân, cả người nhào lên người Dung Huân như con bạch tuộc.

Nước trà nóng bỏng dội thẳng lên ống tay áo Dung Huân. Cả người Dịch Dao cũng ngã lên người Dung Huân, ấm trà vừa vặn quăng đến bụng hắn.

Dung Huân còn chưa kịp phản ứng lại đã bị "ngọc thơm" nhào vào lòng.

Vì Dịch Dao va vào với cường độ lớn nên Dung Huân khó khăn ôm lấy nàng rồi ngã xuống sàn nhà.

"Dung đại nhân, tay ngài không sao chứ?" Dịch Dao tỏ vẻ lo lắng, không khách sáo chút nào, trực tiếp vén ống tay áo của hắn lên: "Trà rất nóng..."

Ớ?

Dung Huân lộ cánh tay ra, rắn chắc, trắng nõn, không hề có chút xíu dấu vết gì của vết thương, chỉ có mảng ửng đỏ bị bỏng bởi nước trà.

Dịch Dao không ngờ trên người Dung Huân lại không có vết thương.

Một đám quan viên đứng ngoài cửa thấy quận chúa nằm nhoài lên người Dung đại nhân, nhất thời không biết nên đi vào hay không nên đi vào, không thể làm gì khác hơn là cùng nhau nhìn trời, cảm thán về cảnh xuân: "Ôi... Hôm nay trời đẹp thật đó, rất hợp để đi dạo chơi."

"Quận chúa..." Dung Huân bị nàng đè cứng, cơ thể mềm mại thơm ngát nằm trong lòng khiến hắn bỗng hoảng hốt.

"Xin lỗi." Dịch Dao lúng túng đứng dậy, Dung Huân thì vẻ mặt vẫn như thường, đứng dậy, chỉnh lại tay áo ướt, không ai để ý thấy tai hắn hơi ửng hồng.

Dịch Dao thì khá là phiền muộn.

Nàng luôn nghi ngờ Dung Huân chính là người áo đen xông vào phòng nàng.

Đêm đó, bụng và tay người áo đen đó đều bị thương, còn dùng khăn và ống tay áo nàng băng bó nữa, sao có thể chỉ mới nửa tháng đã không còn dấu vết gì trên người?

Lần đầu tiên Dịch Dao nghi ngờ phán đoán của mình, đêm đó người áo đen không phải Dung Huân, chẳng lẽ thật sự là môn khách của thái tử?

Dung Huân vẫn giữ sắc mặt như thường, nói: "Mang thích khách tới."

Một đám quan viên vội vã kéo người áo đen máu me đầy người tới.

Người kia có tướng mạo bình thường, thân hình hơi gầy, vóc dáng rất thấp, chính là kiểu vứt vào một nhóm người thì sẽ chẳng nhận ra.

Dung Huân đi lên phía trước, đánh giá hồi lâu, quay người lại nhìn Dung Huân: "Bụng và tay hắn đều có vết thương sao?"

Dung Huân gật đầu.

"Khăn và đồ hắn dùng băng bó vết thương có của ta không?"

Dung Huân cau mày: "Lúc bọn ta tìm thấy thích khách thì phòng của hắn không có thứ gì của quận chúa cả, chắc là bị hắn vứt đi rồi."

"Chính là hắn ta." Ngoài miệng Dịch Dao nói vậy nhưng trong lòng vẫn hoài nghi.

Tên thích này mang đến cho nàng cảm giác hắn không phải người xông vào phòng nàng đêm đó.

Dung Huân trước mắt nàng mới giống, rõ ràng trong miệng có mùi mứt của nàng, lúc ôm nàng về phủ, trên người còn vương mùi máu tanh.

Nhưng trên người Dung Huân lại không có vết thương.

"Quận chúa xác nhận đúng là thích khách này, vi thần lập tức vào cung bẩm báo hoàng thượng." Dung Huân chắp tay với nàng, thi lễ hồi lâu: "Vi thần cử người đưa quận chúa về phủ."

Dung Huân thay quan phục sạch sẽ, cưỡi ngựa vào cung, hộ vệ Lăng Nhược đi bên cạnh.

Lăng Nhược: "Chủ nhân, vừa nãy Hoa Âm quận chúa cố ý hắt nước trà lên người ngài."

Hắn ta đứng cạnh cửa vẫn luôn dõi theo, nhìn thấy rất rõ ràng, người bình thường có ai chân trái vấp chân phải? Động tác ấy của Hoa Âm quận chúa quá rõ ràng.

Ánh mắt Dung Huân lướt về phía tường thành cao ở hoàng cung: "Ta biết."

Lăng Nhược hơi sửng sốt: "Vậy tại sao chủ nhân lại?"

Dung Huân rũ mắt, che giấu sự dao động trong mắt: "Ngươi nói nhiều quá rồi đó."

Lăng Nhược hoảng hốt: "Thuộc hạ biết sai."

Hắn ta đi theo Dung Huân nhiều năm, chưa từng thấy Dung Huân tươi cười với bất cứ nữ tử nào, nhưng hắn ta phát hiện, chỉ những lúc đối diện với Hoa Âm quận chúa, giọng điệu, thái độ và nét mặt của Dung Huân thực sự dịu dàng đến mức như sắp chảy nư0c.

Nếu không phải vì tối qua hắn ta nhìn thấy Dung Huân cắt đứt gân tay, gân chân của thích khách mà chẳng hề chớp mắt cái nào thì hắn ta sẽ không tin với khả năng của Dung Huân, ngay cả động tác vụng về đó của Hoa Âm quận chúa mà hắn không tránh thoát được.

Lăng Nhược suy nghĩ một lát, nếu phải nói về sự kỳ lạ của Dung Huân thì chắc là bắt đầu từ khoảng nửa tháng trước.

Cái đêm thích khách vào cung ám sát thái tử, rõ ràng Lăng Nhược đã bắt được thích khách ngay tại cửa cung rồi, nhưng Dung Huân lại bảo hắn ta không được tiết lộ ra ngoài, một mình hắn mang thích khách về phủ, còn mặc bộ đồ đầy máu của thích khách rồi đi ra ngoài.

Sau đó hắn ta nghe tin thích khách chạy trốn về phía phủ tướng quân, còn bắt Hoa Âm quận chúa đi.

Lăng Nhược tưởng rằng Dung Huân định mượn tay thích khách giết Hoa Âm quận chúa nhưng không ngờ hắn chỉ bắt nàng đi, đưa đến Nghi Xuân viện rồi lại công khai đưa nàng về phủ tướng quân.

Hành vi hủy hoại danh tiết người khác của Dung Huân có ý gì?

Lăng Nhược không hiểu.

Dung Huân đi vào điện Trường Sinh, hoàng đế Nguyên Đức vừa phê duyệt tấu chương xong, trên mặt vẫn vương vẻ uể oải, đại thái giám Nguyên Bồi Thịnh ở bên cạnh vung vẩy quạt ba tiêu.

Thời tiết cuối xuân đầu hạ, trời hơi nóng, vốn đã dễ khiến người ta bực bội nóng giận, gần đây nơi nào cũng không yên bình, hoàng đế Nguyên Đức phê tấu sớ xong chỉ cảm thấy tóc mình đã bạc thêm mấy sợi.

"Dung thiếu khanh đến." Nguyên Bồi Thịnh nhỏ giọng nhắc nhở hoàng đế Nguyên Đức.

Hoàng đế Nguyên Đức nhấc mí mắt lên: "Tra rõ chuyện thích khách rồi sao?"

Dung Huân dâng tấu chương lên, hoàng đế Nguyên Đức đọc lướt qua, nhất thời giận tím mặt, vung tay áo lên, bút mực và giấy trên bàn rơi hết xuống đất: "Mấy năm gần đây thái tử càng ngày càng càn rỡ, trẫm thấy hắn không đợi nổi muốn ngồi lên ngai vị của trẫm rồi."

Nguyên Bồi Thịnh không dám thở mạnh, phất tay ra hiệu gọi tỳ nữ đi vào, ai nấy đều cúi đầu nhặt mảnh sứ vỡ lên, tiếng leng keng vang lên, hoàng đế Nguyên Đức nghe thấy càng buồn bực hơn.

"Hoàng thượng, việc này rất lạ, có lẽ là hiểu nhầm." Dung Huân cau mày lại, vẻ mặt sáng sủa nói: "Xin người minh xét."

Hoàng đế Nguyên Đức xoa huyệt thái dương: "Nguyên Bồi Thịnh, gọi thái tử đến đây."

Hoàng đế Nguyên Đức mệt mỏi nhìn xuống, thấy thái tử đã đến rồi, bên cạnh còn có hoàng hậu.

Lúc Cảnh Chiến đi vào điện Trường Sinh thì biết ngay chuyện thích khách đã bị điều tra ra, mọi chuyện đã không thể ngăn cản lại nữa, bây giờ muốn bảo vệ mình thì phải tìm được một kẻ thế mạng.

Hắn ta quỳ phịch xuống: "Nhi thần tìm thấy một bức thư chính tay thích khách viết ở trong phòng hắn, thích khách có qua lại với Đại Lý Tự khanh Triệu Càn, hai người họ thông đồng với nhau, một người ám sát, một người định tội, đây là thư từ, xin phụ hoàng minh xét."

*Chức vị Tự khanh đứng đầu Đại Lý Tự, Tự thiếu khanh đứng thứ hai.

Nghe thấy ba chữ "chính tay viết", Dung Huân hơi nhíu mày lại nhưng biểu cảm không hề thay đổi gì.

Hoàng đế Nguyên Đức nhìn bức thư ấy, âm mưu viết rõ ràng trên đó, mục đích là chia rẽ quan hệ của hoàng gia và Dịch gia.

Hoàng hậu thấy hoàng đế Nguyên Đức đã bớt giận, bước lên một bước, dịu dàng khuyên nhủ: "Hoàng thượng, thần thiếp nuôi thái tử từ bé đến lớn, trước giờ đứa nhỏ này không hề xấu bụng, hơn nữa, nếu ám sát là thật, nó hà tất gì phải dùng môn khách trong phủ mình chứ?"

Hoàng đế Nguyên Đức rũ mắt, nghĩ một lúc rồi ngẩng đầu lên: "Dung thiếu khanh, truy bắt Đại Lý Tự khanh Triệu Càn, xử tử hình, phủ thái tử quản người không nghiêm, phạt ba năm bổng lộc, chức vị Đại Lý Tự khanh do Dung thiếu khanh tiếp nhận, chuyện này chấm dứt ở đây, không cần bàn nữa."

"Vi thần đã rõ." Dung Huân hững hờ, không bất ngờ lắm với kết quả lần này.

Phàm là chuyện liên quan đến hoàng gia, hoàng đế Nguyên Đức xử lý chuyện gì cũng không tuân theo nguyên tắc gì cả, chỉ cần qua được mặt ngoài, hoàng gia có mặt mũi thì các cái khác không quan trọng, còn Đại Lý Tự khanh Triệu Càn, là kẻ thế mạng cũng được, không phải kẻ thế mạng cũng thế.

Vì giữ gìn thể hiện hoàng gia, Triệu Càn nhất định phải chết.

Hoàng hậu chọn Triệu Càn làm kẻ chịu tội thay, ắt cũng có suy tính riêng, bây giờ trong triều đình, thế lực Lục gia hùng hậu lớn mạnh, Triệu Càn là tay sai của Lục gia, hoàng đế Nguyên Đức đã có ý định làm suy yếu Lục gia từ lâu, nhưng không tìm được cơ hội, lúc này hoàng hậu dâng Triệu Càn đến tận miệng hoàng đế Nguyên Đức rồi, đương nhiên y phải cắn trọn.

Hoàng đế Nguyên Đức thở dài: "Không còn chuyện gì thì các ngươi lui ra đi."

Cảnh Chiến đứng dậy, ánh mắt hả hê dõi theo Dung Huân.

Hừ, Dung Huân muốn mượn chuyện thích khách đả kích hắn ta, vậy thì thật sự quá non nớt.

Hắn ta đang định đi thì nghe Dung Huân chắp tay cung kính quỳ lên thảm sàn, khiêm nhường nói: "Hoàng thượng, vi thần còn một chuyện muốn xin."

Hoàng đế Nguyên Đức: "Chuyện gì?"

"Cái đêm thích khách bắt Hoa Âm quận chúa đi, dù Hoa Âm quận chúa không bị thích khách gây tổn hại gì nhưng quận chúa bị thích khách điểm huyệt, không thể nhúc nhích, vi thần chỉ có thể ôm quận chúa về phủ tướng quân, trên đường về phủ, người dân ở kinh thành đều nhìn thấy thần và quận chúa ôm ấm nhau, việc này liên quan đến danh dự của quận chúa, vi thần phải chịu trách nhiệm..."

Dung Huân chậm rãi ngẩng đầu lên, nói từng chữ rõ ràng, ánh mắt chân thành nói: "Vì vậy, vi thần muốn xin cưới Hoa Âm quận chúa, xin hoàng thượng làm mối."

Lời ấy vừa dứt, Cảnh Chiến đừng đờ tại chỗ, Dung Huân nói gì cơ, hắn muốn thành thân với Dịch Dao?

Phản ứng ngược lại Cảnh Chiến, hoàng đế Nguyên Đức xua tan vẻ mờ mịt trong mắt, cười vang: "Dung thiếu khanh, ngươi ở bên trẫm mấy năm, không ít quan lại tìm trẫm nhờ mai mối mà ngươi không đồng ý, hôm nay đúng là lần đầu tiên nghe thấy ngươi nói về chuyện hôn nhân đại sự của mình."

Vẻ mặt Dung Huân thoáng qua sự quẫn bách nhàn nhạt.

Hoàng đế Nguyên Đức mặt mày rạng rỡ: "Được rồi, trẫm không chọc ngươi nữa, ta sẽ giúp ngươi hỏi về mối hôn sự này, nhưng mà Dịch Trường Phong rất cưng chiều con gái hắn, không chắc chắn sẽ đồng ý."

"Đa tạ hoàng thượng, có hoàng thượng mai mối, vi thần tin rằng nhất định Dịch tướng quân sẽ đồng ý gả con gái cho thần." Dung Huân đứng đậy, chắp tay lại, thành khẩn quỳ lạy hoàng đế Nguyên Đức.

Cái nịnh nọt này đâm trúng tim hoàng đế Nguyên Đức, y ngậm ngùi nói: "Nếu như triều thần đều biết cách ăn nói bằng một nửa Dung thiếu khanh thì trẫm thư thả hơn nhiều rồi."