“Không biết chiến vương có chuyện gì cần nói sao?” Mạc Uyển Kinh lịch thiệp nhìn đối phương, cô nhanh tay rót một ly trà có hương vị của hoa hướng dương đặt xuống trước mặt anh ngỏ lời mời thưởng thức trà trước rồi trả lời mình sau cũng được.
Nhưng Trì Hoắc lại có vẻ muốn nói trước nên mở miệng “Hách Liên Tử Mục đã đến tìm tôi, em có biết chuyện này không?”
Đế Diêu Mộc Long hạ mày khó chịu, ánh mắt rủ xuống muốn nói rồi lại thôi. Mạc Uyển Kinh mặc dù có chút không đoán ra ý trong câu của Trì Hoắc nhưng cô hiểu rằng chuyện này thật sự không đơn giản.
Cố giả vờ làm như không quan tâm nhưng Mạc Uyển Kinh vẫn lên tiếng ngay sau đó “Hai người quen nhau sao? Không giấu gì anh, đứa nhóc trong bụng này là của anh ấy đó. Nếu thật sự Hách Liên Tử Mục đến gặp anh chỉ để đe dọa về việc hỏi cưới tôi thì anh không cần lo đâu vì ngay từ đầu tôi cũng đã đoán được phần nào chuyện này sẽ xảy ra rồi…”
“Không chắc, điều quan trọng là hắn nhờ tôi điều tra một người tên là Thưởng Hạ nhưng không phải đó là thống lĩnh quân vệ của hoàng gia em sao?” Trì Hoắc đi thẳng vào vấn đề ngay, anh biết anh không thể bước vào thế giới của Mạc Uyển Kinh nữa rồi chỉ là anh vẫn muốn giúp cô một số việc nằm trong khả năng của mình, ví dụ như việc anh vừa nói trên.
Đế Diêu Mộc Long bây giờ mới lên tiếng “Điều tra Thưởng Hạ? Hắn thì làm sao?”
Mạc Uyển Kinh đặt tay mình lên tay của anh trai cố ý bảo anh im lặng một lát rồi sau cô sẽ nói rõ cho anh. Bây giờ cô lại quay qua nhìn Trì Hoắc nghiêm túc mà nhờ vả, được anh đồng ý hai bên bắt đầu tiến hành ngay kế hoạch.
Chiều đến.
Bữa cơm thường ngày luôn có kẻ hầu người hạ thì hôm nay Mạc Uyển Kinh lại bảo bọn họ lui xuống hết, kể cả người bị tình nghi nhất là thống lĩnh vệ quân kia cũng không là ngoại lệ. Hắn ta mặc dù có chút bất mãn nhưng đây là lời của công chúa hắn nhất thời không thể làm trái được mà buộc mình nghe theo.
Mạc Uyển Kinh nói nhỏ từng chi tiết mà cô nghi ngờ cho cả nhà nghe, Hồng Tuyết Như hoảng hồn mà có hơi lớn tiếng “Thưởng Hạ…lại là người như thế sao?”
Đế Diêu Hàn đập tay xuống bàn, sôi máu nhưng không dám manh động, thì ra bao lâu nay mọi chuyện có thể là do chính tay cái tên thống lĩnh mà ông trọng dụng nhất kia gây ra. Bàn bạc kế sách với Mạc Uyển Kinh một lúc “Hách Liên Tử Mục thật sự sẽ giúp chúng ta? Thật ra ta còn giấu các con một chuyện đó là kim bài tối cao nhất còn đang được cất giữ ở trong hầm mộ của Tể Chu, Long Nhi con mau chóng đến đó lấy nó về tránh hậu họa khi có kẻ hai lòng muốn chiếm lấy.”
“Kim bài tối cao?” Mạc Uyển Kinh và Đế Diêu Mộc Long đều ngơ ngác, bọn họ trước giờ chưa từng nghe đến cái này nên lạ là đúng thôi.
Hồng Tuyết Như cười nhẹ rồi mới lên tiếng “Đúng vậy, kim bài tối cao là thứ mà bao đời đế vương chảy trong người dòng máu Đế Diêu mới được sử dụng. Nó là lệnh bài được đúc bằng bảy loại bảo thạch cứng, bền nhất của thiên nhiên, tượng trưng cho quyền lực của người đứng đầu. Người cầm nó sẽ là người chỉ huy cả vệ quân nước ta nên đứng trước kim bài thì con dấu binh quyền cũng vô hiệu hóa. Các con hiểu chưa?”
Thì ra còn có vụ này, thế thì không phải chuyện này sẽ xử lý dễ dàng hơn hay sao. Đế Diêu Mộc Long và Mạc Uyển Kinh nhìn nhau hài lòng, hai người ăn cơm xong thì liền đến hầm mộ của Tể Chu cúng bái xong thì đi lên đỉnh đầu của quan tài băng tìm kiếm kim bài tối cao.
“Anh, hình như là ở đây.” Mạc Uyển Kinh đang sờ thì thấy một chỗ bị lõm, cô liền quay qua nhìn Đế Diêu Mộc Long nói.
Thấy em gái mình đã tìm được nhưng hẳn là muốn lấy nó thì không đơn giản sợ là sẽ có mật đạo gì đó nên Đế Diêu Mộc Long nhanh chân đi đến, sờ tay vào vết lõm kia ấn mạnh một khung đá bên cạnh chuyển động lộ ra một chiếc chìa khóa vàng và một mật thư.
“Hướng Tây Bắc, hoa nở bốn mùa hương thơm bát ngát. Hướng Đông Nam gió lạnh thổi tràn quanh năm.” Mạc Uyển Kinh đọc lớn những dòng chữ mà không hiểu hàm ý của câu nói kia, cô hướng ánh mắt mong chờ rằng Đế Diêu Mộc Long sẽ biết nhưng đổi lại cô lại nhận được sự bàng hoàng, y như cô.
Mạc Uyển Kinh đang bất lực thì vô tình nhìn ra bên ngoài lăng mộ của Tể Chu, một vườn hoa đủ sắc đủ hương với những sắc màu trắng của hoa hồng, hoa ly như một sự tiếc nuôi, tôn vinh những việc người đã mất từng cống hiến. Như thể phát hiện ra điều gì đó, Mạc Uyển Kinh liền đứng dậy đến cạnh khung cửa của hướng Đông Nam, quả thực làn gió lạnh đã tràn vào bên trong lăng mộ như muốn rằng cô đã đoán đúng.
Nhìn qua chỗ đặt quan tài băng bị lệch khỏi trung tâm của lăng mộ, Mạc Uyển Kinh nhận ra có điểm đáng nghi cô nói lớn “Chỗ đó chắc chắn có vấn đề, anh mau tìm xem.”
Đế Diêu Mộc Long thấy Mạc Uyển Kinh chỉ tay về phía mảnh đất nằm ở trung tâm kia không khỏi nghi ngờ trước nhưng cũng làm theo. Quả thực khi anh bước đến đó thì dẫm lên một viên gạch lõm, một mật đạo được mở ra, từ dưới lòng đất nhô lên một bàn đỡ bên trên còn kèm theo một chiếc hộp được đúc kết từ kim loại Crom đến ổ khóa cũng làm bằng chất liệu được gọi là ‘ông hoàng’ cứng nhất trong giới kim loại trên hành tinh.
“Em đúng là tài nữ số một nước D đấy Thiên Nữ.” Đế Diêu Mộc Long hú hào lên, nhanh tay xỏ chiếc chìa khóa mở hộp ra quả thực bên trong là kim bài tối cao như lời phụ hoàng của bọn họ nói.
Thở phào vì cuối cùng cũng giải quyết xong một vấn đề khó nhằn nhưng bọn họ không ngờ nhất cử nhất động của mình đã bị theo dõi từ đầu tới cuối.