Hách Liên Phu Nhân Ở Trên Anh Ở Dưới

Chương 4: BỊ BÁM THEO TRONG QUÁN BAR



Đúng là có chút riêng tư như lời Lạc Hương Mẫn nói thật. Đứng nhìn từ bên ngoài liệu sẽ có mấy ai nhận ra được đây là quá bar không vì rõ nơi đây nhìn giống một khách sạn hơn nhiều.

Hai người con gái bước vào bên trong, khung cảnh ấy thật tà mì. Bàn ghế gọn gàng thành từng khung, không gian chật kín người hòa cùng đó là ánh đèn mờ ảo diệu.

"Chúng ta lên tầng đi, ở phía dưới này nhạc lớn quá mình không quen." Mạc Uyển Kinh nắm tay cô bạn mình rồi nói.

"Được thôi, đêm nay do cậu quyết cả đấy." Lạc Hương Mẫn cười nhẹ mà dẫn Mạc Uyển Kinh đi lên tầng hai.

Hai người đẹp cứ thế đi đến đâu ánh mắt của đám đàn ông nhìn theo đến đó. Nói chứ ở đây là nơi tụ tập những tên có cái thói trăng hoa rõ ràng thì làm gì có ai không mê gái đẹp. Chỉ cần một sơ hở thôi là cứ như thể nắm rõ tất cả những mỹ nhân ở trong hộp đêm này rõ trong lòng bàn tay.

Thay vì chọn bàn thì không bằng ngồi ở cạnh quầy tiếp rượu mà gọi đồ uống cho nhanh.

"Hai người đẹp uống gì cho đêm nay đây?" Một anh nhân viên đẹp trai trong số mấy người pha chế lên tiếng trước.

Quá đỗi quen với việc này rồi, Lạc Hương Mẫn liền gọi "Cho tôi hai ly rượu nho nhẹ độ thôi, cô bạn này không uống được rượu mạnh đâu."

"Được thôi, chờ chút có ngay." Tên kia nói.

Trong lúc chờ thức uống của mình, hai cô gái bắt đầu bàn đến chuyện của người đàn ông Hách Liên Tử Mục kia với vẻ khá là tò mò và phần nào khó hiểu.

Khó hiểu ở chỗ tại sao anh ta không hề có lấy một cái ảnh nào trên mọi mặt xã hội, lỡ đâu anh ta xấu thì làm sao. Mạc Uyển Kinh lại chẳng muốn lấy một tên chồng xấu đâu bởi cô cũng có chút nhan sắc mà.



Đùa thôi cứ mãi đăm chiêu nói chuyện mà cả hai đều không để ý đến ở đằng xa có mấy tên đàn ông đang nhìn chằm chằm thân hình mình mà đắng giá rồi tỏ rõ bản tính thèm thuồng, ghê tởm.

"Rượu của hai nàng đây, chúc ngon miệng. Tiện thể có bằng lòng cho tôi xin phương thức liên lạc không? Lần sau có gì thì cứ đặt hẹn trước, đỡ mất công phải chờ." Người đàn ông kia mặc dù miệng lưỡi có chút hám sắc nhưng vẫn có chút lịch sự hơn thảy nhiều người trong quán bar này.

Nhưng dù gì hai cô gái của chúng ta vẫn còn thành niên nên đến mấy chỗ này là chuyện rất xa xỉ và có khi đây là lần cuối bọn họ đến đây giải khuây cũng không chừng được.

"Không biết có còn lần sau không nữa nên về phần phương thức liên lạc thì cứ xem như không có cũng được." Lạc Hương Mẫn nói với vẻ mặt không chút dao động.

Từ chối thẳng thừng, rồi một vài phút sau khi uống ít rượu nho Mạc Uyển Kinh bỗng cảm thấy bụng mình có hơi khó chịu nên đành đi vào nhà vệ sinh một lát. Lạc Hương Mẫn thấy bạn mình như thế cũng không thể yên tâm nổi liền vội vàng theo sau.

"Này, cơ hội đến rồi. Cậu giúp tôi bỏ thứ này vào hai ly nước kia rồi tôi trả thù lao cho cậu." Lão Hổ, tên cầm đầu của nhóm với cái khuôn mặt có một vết sẹo lớn phía mắt trái tỏ vẻ nguy hiểm hướng ánh nhìn về phía chỗ ngồi của hai cô nàng kia mà nói với tên đàn em chả mình.

Quay trở lại bàn, hai người tính không uống nữa mà chỉ ngồi nói chuyện thôi nhưng vì cái tính tiếc tiền nên đành vậy. Mỗi người uống thêm một ít nữa.

"Đêm nay tớ không muốn về cái nhà đó chút nào, chắc đi thuê một phòng ở đây rồi ngủ tạm đi." Mạc Uyển Kinh đầu óc có chút quay cuồng rồi, lời nói cũng không tròn trịa nữa mà thốt ra mấy câu.

Lạc Hương Mẫn cũng chiều theo ý cô nên liền kêu phục vụ đặt phòng trước. Cơ thể ngày càng nóng ran lên, mắt cũng mờ rồi, cầm lấy thẻ phòng hai người kiền đỡ nhau mà đi về hướng thang máy lên tầng.

Mấy tên trong nhóm lão Hổ thấy cá đã cắn câu đã vội theo sát sau đại ca mình đi theo hai cô gái. Lên đến tầng bốn, vừa bước ra khỏi thang máy đi chưa được mấy bước, Lạc Hương Mẫn đã cảm thấy hình như phía sau mình có người đi theo rồi.

Cô nói nhỏ với Mạc Uyển Kinh "Cậu có cảm thấy có người bám theo chúng ta không?"



"Hửm...Ừ, hình như mình cũng nghe thấy tiếng bước chân phía sau ngày càng theo sát chúng ta hơn rồi..." Mạc Uyển Kinh mơ màng cảm thấy được mối nguy hiểm cận kề liền trả lời.

Lay lay tay cô bạn, Lạc Hương Mẫn thủ thỉ "Giờ mình đến ba thì cậu phải nhanh chân chạy đấy, biết chưa?"

May mà trong hai người vẫn có một người còn lý trí chứ không thì chuyện này gay to.

"Một...hai...ba, chạy thôi." Nắm chặt lấy tay Mạc Uyển Kinh mà chạy, Lạc Hương Mẫn sợ lắm nhưng cô không thể để mặc bạn mình mà chạy trước một mình được.

Thà có phúc không hưởng cùng cũng được nhưng gặp nạn thì phải chia. Cứ chạy rồi chạy mãi như thế không biết đến lúc nào, thì hai cô gái va phải một đám người khác.

Không kịp suy nghĩ mà cầu xin sự giúp đỡ từ bọn họ "Cứu chúng tôi với, đảm bảo các anh không bị lỗ."

'Vãi chưởng, chị gái này bạo quá! Lại dám ôm cậu cả Vương Mặc Bắc cơ đấy, không sợ chú ta chặt cái bàn tay kia chăng? Haiz, hết cứu thật rồi...'

Thấy một cảnh bổng mắt như vậy Hách Liên Tuấn liền hết mực cảm thán mà phần nào lo cho số phận bi thảm của Lạc Hương Mẫn.

Lạnh lùng, đôi mắt sắc lạnh không lay động mà gằn giọng thốt ra lời lẽ cay nghiệt "Buông đôi bàn tay dơ bẩn của cô ra khỏi người tôi ngay. Cô nghĩ cô là cái thá gì mà đặt điều kiện với tôi?"

"..." Hách Liên Tuấn cạn ngôn.

Liệu mọi chuyện sẽ diễn biến như nào, nếu muốn biết thì hãy theo dõi và tym để mình có động lực viết hơn nha.