Trên đường về nhà tui vẫn luôn nhìn dáo dác xung quanh, nhưng nhặt người sói rốt cuộc vẫn phải dựa vào ý trời. Bởi vậy mộng đẹp nhặt được chị gái nhỏ người sói của tui tan biến. Về nhà cũng ngại dính vô thế giới hai người của đối cẩu nam nam Vu Đinh kia nên mua đại cơm qua ăn cho xong bữa chiều.
Loại người như tụi tui nói dễ nghe là trí thức trẻ ở thành phố lớn dốc sức làm việc, người khác nhìn thì tưởng như quang vinh tốt đẹp lắm, cuộc sống cũng rất phong phú. Nhưng thực tế mỗi ngày tụi tui đều phải tính toán đong đếm tiền thuê nhà với sinh hoạt phí, không có cuộc sống về đêm, không thấy hàng xóm cách vách không có tiền giao tiền thuê nhà nên bị đuổi đi sao, về đến nhà thì nằm liệt lướt di động, chỉ có thể ở vòng bạn bè trên Weibo xem cuộc sống vui vẻ của người khác, cuộc sống bản thân thế nào chỉ mình mình biết. Tui thì không giống thế, tui thảm hại hơn, không có mèo, không có chó, cũng không có bạn gái.
Cuối tuần tốt đẹp cứ như vậy mà hết trong mệt mỏi······ ĐM, phòng cách vách đang lục tục chuyển đồ đạc mới dọn đến, tiếng đóng đinh ầm ầm làm ông đây ngủ không được, thật phiền.
Tuy rằng kéo dài không bao lâu, nhưng tui cũng bị mất ngủ. Mặc kệ, đều do nhà kế.
Một tuần mới, tuyệt vọng mới.
Tui mang quầng thâm mắt dậy sớm, sửa sang người ngợm nhà cửa một chút, hôm nay là ngày Thái Tử gia giá lâm, tuy rằng tui không thích cậu ta, nhưng tui còn rất thích cậu ta phát tiền lương cho tui, ai có tiền thì là ông lớn, hầu hạ tí cũng không sao hết.
Có điều tui tới công ty ngồi làm việc hơn nửa ngày cũng không có động tĩnh gì. Aizz, đúng là kẻ có tiền, không biết tối hôm qua đã chơi vui thế nào, hay là ngủ quên. Chủ nghĩa tư bản hủ bại đúng là trùng hút máu, khiến thanh niên cần cù chăm như tui phải phát ra lời tận đáy lòng ······
Thiệt hâm mộ quá đi.
Tới giờ ăn trưa, tui chuẩn bị ra bên ngoài, thế là thấy nhóm mấy chị gái trẻ đột nhiên rôm rả lên, châu đầu ghé tai nói nhỏ với nhau, nói cái gì mà “Đẹp” “Văn nhã bại hoại” “Công”, có điều xong thì nhanh chóng trở lại làm việc đàng hoàng, bình thường đám người bọn họ tới giờ nghỉ trưa thì như chó hoang xổng chuồng, hôm nay lại ngoan ngoãn hệt như mèo con.
Ui, đám người ngoài này làm sao vậy, sao tự nhiên nghiêm túc ngoan hiền thế.
Khi đầu óc tui đang vận hành hết công suất, đáp án lại tự xuất hiện.
Khi cửa lục tục mở ra, đám người đi vào là tinh anh hàng thật, khác với hàng dỏm như tui, ai cũng vận đồ tây giày da, đều là cấp bậc trưởng phòng, giám đốc, mà đám tinh anh lại đi theo sau một cậu trai trẻ cũng mặc đồ tây. Ồ, đây là ——
Thái Tử gia giá lâm đây mà.
Tui ỷ vào chỗ mình đang đứng là góc khuất, đánh giá cậu chủ nhỏ này một chút.
Hiểu rồi, hèn gì mấy chị em phấn khởi như vậy.
Cậu chủ nhỏ này trông thật không tồi, mặt mày sáng sủa, mũi vô cùng cao, có khí chất đứng đắn, còn sống có tốt hay không thì không rõ. Môi mỏng nhưng đỏ thắm, làm gương mặt bớt vẻ đứng đắn đi. Thân cao chân dài, vai không quá rộng, hơi không vừa hết bộ đồ tây đen, thân hình còn giống thiếu niên. Trên mũi mang mắt kính gọng kim loại, làm gương mặt trẻ trung xinh đẹp trông ổn trọng đi không ít, giống như lời các chị em vừa nói —— “Văn nhã bại hoại”.
Cơ mà tui cảm thấy cậu chủ nhỏ trông hơi quen mắt, giống như đã gặp ở đâu rồi.
Tuy rằng người tui nói sắc đẹp có thể ăn đương nhưng sắc đẹp rốt cuộc cũng không thể ăn như cơm. Hơn nữa Thẩm Thư Kỳ tui là một thẳng nam cứng, thích ngực to eo nhỏ, đàn ông đẹp thì chẳng ảnh hưởng gì tới tui, dù sao cũng hổng đẹp bằng tui.
May mà không bị trễ giờ cơm.
Các tinh anh cùng cậu chủ nhỏ chắc đã qua khách sạn gần đó ăn cơm, tui không thèm ngưỡng mộ đâu, tui cũng đi ra chỗ gần đó ăn cơm mà.
Ừm, là tiệm mì sợi gần đó, rất thơm ngon.
Cơm nước xong trở thì về nghe đám chị em đang vô cùng phấn khích nói, cậu chủ nhỏ mới vừa du học trở về, xem ra một đoạn thời gian kế tiếp đều luôn phải ở công ty nhà mình học hành thực tế.
Xem ra dạo tới đây không thể chuồn về sớm rồi. Hy vọng cậu chủ nhỏ có thể tuân thủ quy tắc làm phú nhị đại, hay đi ra ngoài chơi tí, để cấp dưới tụi tui không phải chịu áp lực lớn.
Tới khi tan làm vẫn không thấy lại cậu chủ nhỏ, tui phát hiện tui thật sự nghĩ nhiều rồi. Mấy người phải căng thẳng vì cậu chủ nhỏ là cấp lãnh đạo mới đúng, chứ với hàng cấp dưới tôm tép như tui thì không có ảnh hưởng gì, không chuồn quá sớm là được.
Tới giờ tan làm, trên đường về nhà tui còn không từ bỏ, nhìn quanh khắp nơi, còn muốn nhặt em người sói nào.
Đương nhiên, vẫn thất bại như cũ.
Về đến nhà, tra chìa khóa mở cửa, tui phát hiện bên cửa nhà háng xóm có đống đồ bỏ đi, đoán chắc là chủ mới dọn tới bỏ ra, hy vọng buổi tối hôm nay bên đó gây tiếng nhỏ tí, tui cũng không muốn bị mất ngủ.
Tui thọc chìa khóa hồi lâu cũng không vào. Ơ cái cửa hư này, bị gì mà thọc không vào thế, giở thái độ với tui à.
Tui thọc như thế nào cũng không được, cái bút dùng để trị cái cửa này cũng bỏ đi rồi, đúng hồi lâu cũng không có cách gì.
Tui đang cân nhắc có nên mượn dầu bôi trơn nhà hàng xóm tí không thì thang máy dừng lại ở tầng này, có người ra.
Ây dà, hàng xóm tốt, tới sớm không bằng tới đúng lúc.
Tui bày ra vẻ mặt hiền lành chuẩn bị đi mượn đồ.
Sau đó, tui thấy, cậu chủ nhỏ của tui, kim chủ ba ba, đúng rồi, đúng là người mới thấy hồi sáng, đang tìm chìa khóa muốn mở cửa nhà kế bên nhà tui!!!
Phú nhị đại các người tiết kiệm như vậy sao, ở cái chỗ rách nát của tụi tui thật à?
Tui định tới nhà Vu Đinh ở nhờ, nhưng cậu chủ nhỏ chú ý tới khốn cảnh của tui, cửa cũng không mở đã đi tới hỏi tui: “Làm sao vậy?”
Tui đoán cậu ta không quen biết tui, tui cũng làm bộ tui chỉ là một hàng xóm bình thường vô tội, đơn thuần thọc chìa khóa không vào.
“Ui, cậu chính là người mới chuyển đến hả? Khéo ghê, tui ở nhà kế bên nè, không phải trộm đâu. Tui không sao, chỉ là cửa hơi cũ, chìa khóa thọc không vào. Nhà cậu có dầu bôi trơn không, có thể cho tui mượn dùng không?” lắc lắc chìa khóa, tỏ vẻ không phải muốn cạy khóa.
Cậu ta đánh giá tui một chút, chắc cảm thấy diện mạo tui thật sự vô cùng đàng hoàng, không giống ăn trộm ăn cắp, gật đầu với tụi, nói: “Có.”
Sau đó ý bảo tui cùng cậu đi vào nhà lấy.
Tui đi theo phía sau cậu chủ nhỏ vào nhà. Hai nhà có khung giống nhau, nhưng khác xa ổ chó của tui. Nhà cậu chủ nhỏ tuy rằng khá đơn giản, nhưng trang bị đồ gia dụng trông vẫn rất hiện đại.
Cậu chủ nhỏ để tui ngồi sô pha chờ một hồi, cậu ta đi vào thay quần áo rồi tìm dầu cho tui.
Trời nóng còn mặc âu phục, đúng là nóng chết cậu ta.
Tui đang ngồi yên thắm, đột nhiên con gì bổ nhào vào người tui, há miệng lè đầu lưỡi liếm tui.
Tui vì sự trong sạch mà dùng sức đẩy con vật đầu to này, đẩy ra mới thấy cả người nó.
Đù, đôi mắt sắc bén mà sáng ngời này lại là của con Husky.
Từ từ, tui nhìn kỹ con chó này và so với con gặp ngày hôm qua, càng xem càng giống, không thể nào, này chẳng lẽ là một con?
Vừa lúc cậu chủ nhỏ cũng ra tới, cậu ta lôi vòng cổ kéo chó ra, xin lỗi: “Ngại quá, nó đúng là thích anh.”
Cậu chủ nhỏ bỏ mắt kính với đồ tây ra vẫn đẹp, nhưng mà quần áo của cậu ta······
Tuy rằng có hơi khác, nhưng phong cách rực rỡ này rõ ràng chính là người anh em ngày hôm qua kia mà! Hèn gì hôm nay tui thấy cậu ta quen mắt như vậy.
“À, ngày hôm qua hai tui đã gặp qua, không ngờ hôm nay đã thành hàng xóm, thiệt khéo quá.” Ngày hôm qua tui hẳn là chưa nói cái gì đại bất kính chứ? Không sao, dù sao cậu ta không biết tui là nhân viên của cậu ta, chúng tôi chỉ là hàng xóm có gặp mặt một lần, không sai.
Cậu chủ nhỏ nghe tui nói xong thì ánh mắt nhìn tui đột nhiên hơi khổ sở.
Gì?? Cậu có vấn đề hay chuyện khó nói gì ư?
Cậu ta cúi đầu đi về phía chó của cậu ta, vừa xoa lông vừa đáp lời, cảm xúc hơi trầm xuống: “Tôi cho rằng hôm nay ở công ty, anh vẫn luôn nhìn tôi là đang chào hỏi tôi chứ, hóa ra còn không nhận ra tôi luôn.”
?????
Ai vẫn luôn nhìn cậu hả anh trai, tui chỉ liếc qua vài lần được không? Từ từ, cậu ta thấy tui kìa, cậu ta biết tui là nhận viên của cậu ta, mà cậu ta hiện tại giống như bởi vì tui mà không được vui kìa!
Chời má ơi, tui sẽ không vì thấy cậu chủ nhỏ mặc đồ rất giống cây thông Noel mà bị khai trừ hoặc diệt khẩu chứ???