Hai Ba Chuyện Yêu Nhau Lắm, Cắn Nhau Đau Của Tôi Và Phú Nhị Đạt

Chương 7



Edit: Phong Lữ

Ôm một người trong lòng, cả người tui đều cứng lại rồi, do dự đẩy ra hay cứ yên lặng ôm một hồi lâu. Nhưng mà không chờ tui rối rắm chọn kết quả xong, tui đã nghe thấy tiếng ngáy rất nhỏ truyền đến từ bên tai.

Cậu chủ nhỏ vừa nói vừa ôm, cũng mặc kệ tui làm quần chúng ăn dưa đang nội tâm sôi trào, bản thân lại thoải mái đi gặp Chu Công.

Tui biết mình yếu, cũng không dám tùy tiện ôm cậu chủ nhỏ về phòng ngủ, nhỡ lại làm ngã. May mà sô pha cũng khá dài rất thoải mái, tui thật cẩn thận đưa người trong ngực lên trên sô pha, sợ đánh thức cậu ta —— phát hiện tim mình đập nhanh bất thường, tui thật đúng là không biết nên đối mặt cậu chủ nhỏ như thế nào.

Cầm chăn đắp lên người cậu chủ nhỏ, cậu ấy tự giác ôm chăn đắp lên người. Trong nhà độ ấm rất cao, tui sợ cậu chủ nhỏ bị nóng, kéo chăn ra khỏi đầu cậu ấy.

Cậu chủ nhỏ khi ngủ không có một chút cao lãnh hay khó gần, nhìn qua rất ngoan ngoãn ngọt ngào.

Tui nhìn mặt cậu chủ nhỏ, cẩn thận suy nghĩ lời cậu ấy nói —— dù là say, nhưng cậu chủ nhỏ không giống nói bừa, nhìn dáng vẻ chắc chắn của cậu ấy, còn có biểu hiện khi hai người mới gặp nhau, chẳng lẽ đúng là tụi tui từng gặp trước đây?

Tui cẩn thận nghĩa, cảm thấy mình không có lý nào không nhớ được việc từng gặp một người như vậy.

Tui nhìn kĩ mặt cậu chủ nhỏ, muốn liên tưởng tới ai đó có trong trí nhớ, nhưng vẫn không thấy manh mối.

Tui đột nhiên phát hiện dưới mí mắt cậu chủ nhỏ có một nối ruồi, không nhìn kĩ sẽ không thấy. Lần này làm tui nhớ ra rồi.

Nhưng người trong trí nhớ ······ tui tiếp tục nhìn kỹ cậu chủ nhỏ, cảm thấy trai lên 18 thay đổi quá lớn rồi.

······

······

······

Đây là chuyện của mười mấy năm trước.

Lúc ấy tui tầm 15-16 tuổi, thi xong nghỉ hè, cả ngày không có việc gì làm.

Tuy rằng tui hiện tại là một điểu ti bình thường, nhưng ai mà không có một thời vinh quanh chứ.

Khi đó chính là những năm tháng rực rỡ nhất trong đời tui.

Lúc ấy tên của tui dễ nghe, trông tuấn tú, học tập tốt, là nhân vật có tiếng trong trường. Sau khi thi cuối cấp 2 thì đậu vào trường cấp 3 lớn nhất trong thành phố. Khi tui tốt nghiệp, cái trường cũ cấp 2 nhỏ kia còn treo băng màu đỏ khen ngợi tui, người đi đường đi ngang qua trường học cũng phải quay đầu xem tên của tui vài lần, cảm thấy, wow, đứa nhỏ này giỏi quá.

Tui lúc ấy cũng cảm thấy mình giỏi lắm, ngày nào cũng được tâng bốc. Hơn nữa cũng tới thời kỳ phản nghịch, ngày nào cũng bị khen đến chán ngấy, nên bắt đầu có tư tưởng quậy phá.

Sau đó tui trộm trong nhà mấy trăm đồng rồi chạy ra ngoài, tự mua cho mình một bộ quần áo màu sắc càn rỡ từ trên xuống dưới, lại nhuộm tóc màu thiệt chói lóa, giả dạng dân chơi đi tiệm net.

Đó là ngày đầu tiên tui ra ngoài, vào tiệm net chơi một ngày, đến khi trời tối tui cảm thấy cũng không có gì thú vị nữa, nên bộ vòng vòng ngoài đường.

Đang đi bộ thì không biết cái gì đột nhiên đâm ầm vào người, còn rất đau.

Tui nhìn kỹ lại, ra là một đứa trẻ chừng 10 tuổi, trắng trẻo mập mạp, còn không cao, hệt như quả bóng.

Đứa trẻ không biết đã chịu uất ức gì, hơn nữa đâm vào tui thì bản thân cũng rất đau, nên đứng đó khóc, khóc cũng không ra tiếng, chỉ thấy nước mắt rơi ào ào.

Tui lúc ấy còn trẻ, chưa thấy trường hợp này, cho rằng mình khiến người ta đâm bị thương rồi, sợ tới mức chân tay luống cuống, lục trong túi hồi lâu lấy ra được một viên kẹo, lột giấy rồi cho vào trong miệng đứa nhóc, còn phải dỗ: “Ui tiểu tổ tông, đừng khóc, anh không phải cố ý.”

Miệng nhóc mập giật giật, cảm thấy kẹo ăn ngon, nước mắt không rơi nữa, còn rất lễ phép nói “Cảm ơn anh”.

Tui nhìn nhóc mập mặt đầy nước mắt, há miệng ngậm kẹo trông rất vui, chọt chọt cặp má của cậu ta cho nó phồng lên còn phát ra tiếng ‘grư grư’ giống như động vật nhỏ.

Tui đang chơi rất vui, chợt nghe thấy bụng nhóc mập kêu “ọt ọt”, mà tui đi chơi game cả ngày tới giờ cũng có chút đói. Bên cạnh có cái KFC, tui liền kéo nhóc mập đi vào, nhóc mập biết đây nơi ăn uống, bị tui kéo còn rất ngoan ngoãn theo.

Trước ánh nhìn chăm chú của mọi người (do màu tóc quá chói), tui mua hai phân phần ăn.

Nhóc mập đã đói lả, cúi đầu ăn liên tục.

Tới khi ăn xong rồi, tui định giao lưu với nhóc mập một chút.

“Em đang bị lạc với người thân hả?”

“Không ······ em, em trốn từ nhà ra.”

Ồ, không phải y hệt anh đây sao!

“Vì sao lại trốn?”

Sau đó tui nghe nhóc mập ca thán mình ở nhà lớn quá cô đơn, ăn bào ngư tôm hùm quá đơn điệu với chuyện mình bị buộc học dương cầm bi thảm như thế nào.

Ầy, đúng là thảm ghê. Lạnh nhạt.jpg

“Em không biết vì sao lại phải sống như vậy, cũng không biết về sau muốn trở thành người thế nào, giống như cha mẹ em muốn em thế nào thì phải thế ấy, nhưng em không thích!” Đôi mắt đen bị chen trong thịt của nhóc mập sáng lên, lời nói cũng trưởng thành hơn tuổi một ít.

Tui lúc ấy cảm thấy bản thân mình rất trâu bò, sau đó muốn chỉ giáo đạo lý sống cho nhóc mập một chút.

“Cuộc đời là thế, không phải lúc nào cũng được như mình thích. Em không thích cũng phải làm những việc đó, bởi vì cả đời này em không thể chỉ sống cho riêng mình. Em cũng phải gánh trách nhiệm của mình.” Tui nhìn vẻ mặt mê mang của nhóc mập.

“Em tránh không được chuyện không vui, nhưng cũng không cần làm khổ mình, thay vào đó nên cố gắng làm mình vui vẻ lên.” Nhóc mập không rõ hiểu hay không mà gật đầu, làm thỏa mãn tâm lý cao thượng của tui.

“Thế thì ······ em sẽ trở thành người thế nào? Giống như cha mẹ em sao?” Nhóc mập đã coi tui thành thầy giáo dạy đời.

“Anh đây, nếu không biết nên trở thành người thế nào, thì trở thành người giống như anh nè!”

“Vậy anh là người như thế nào?”

“Anh rất trâu bò, em xem, khuyên nhủ ngườ đang lạc lối như em, có phải tốt bụng không, thành thích học tập cũng siêu cao, anh còn nằm trong top 10 toàn năng nữa. Anh ······ anh còn biết nấu cơm, em xem, em không biết đúng không.” Tui  nấu mì gói không tồi, này ······ không tính là lừa con nít đi.

Nhóc mập kề sát vào tui: “Được, em muốn trở thành người giống như anh, ngoéo tay.” Kề sát vào mới thấy, ở đuôi mí nhóc mập mắt có một nốt ruồi.

Tui cảm thấy tui hiện tại ở trong mắt nhóc mập đã tỏa sáng lấp lánh rồi.

Lúc sau tui dựa theo trí nhớ của nhóc, đưa cậu ta đến chỗ gần nhà, sau đó được mẹ cậu nhóc ôm đi. Mẹ nhóc còn muốn tặng phong bì cảm ơn tui, tui lời lẽ chính đáng từ chối.

Tui ở trước mặt nhóc mập tự tâng bốc hình tượng trâu bò của mình, cả người đều sướng như lên mây.

Sau đó không biết bị ai thấy, nói cho mẹ tui, tui bị xách về ăn đòn một trấn.

Chuyện này chính là nhạc đệm nhỏ, nhưng trận đánh đó làm tui nhớ tương đối rõ ràng. Lúc sau tui bị bắt đi nhuộm đen tóc lại, ngoan ngoãn chuẩn bị khai giảng.

Sua này lên cấp 3 tui mới phát hiện núi cao còn có núi cao hơn, hóa ra tui nghĩ tui ngỏi nhưng lên cấp 3 mới phát hiện nhiều người còn giỏi ghê hơn tui, xếp hạng điểm thi của tui chỉ ở giữa hay thậm chí gần chót.

Tui nhất thời có chút không tiếp thu được, định cố gắng tiến lên, nhưng mà tác dụng không lớn. Thiên phú đôi khi thật sự rất quan trọng, qua thời gian tui cũng quen dần.

Tui ngẫu nhiên đi ngang qua trường cấp 2, còn nhìn thấy tấm băng rôn chúc mừng. Nó được đóng trong tủ kính, tươi đẹp như cũ, nhưng mà tui đã mờ nhạt trong biển người.

Cuộc đời sau đó cũng gió êm sóng lặng, tui thành điểu ti bình thường ở thành phố lớn. Đến nỗi những lời khí phách từng dõng dạc nói với nhóc mập nào là bảo thành người như tui, tui cũng sớm quên mết.

Hình ảnh nhóc mập trong trí nhớ và chủ nhỏ hiện tại dần trùng khớp hơn.

Tui nhớ chị em thư kí nói cậu chủ nhỏ hình như học vượt cấp, thành tích vô cùng tốt; tui nhớ cậu chủ nhỏ tuy rằng không thích nói chuyện nhưng đối với ai cũng rất hiền hòa, rất ít khi phát giận; tui nhớ cậu ta khi rảnh rỗi sẽ đi nấu ăn ······ giống như những lời linh tinh lúc ấy tui thuận miệng nói, cậu ta đều tin thật, sau đó trở thành mục tiêu, nỗ lực thực hiện

······ đương nhiên còn có phong cách ăn mặc lố, càn rỡ này, đoán chắc cũng là do lúc đó nhìn tui mặc như cái khay màu vẽ, nên cho rằng như thế là đẹp.

Tui nhớ lần đầu tiên ở nhà cậu chủ nhỏ gia ăn cơm chiều, khi cậu ta đưa tui ra cửa hình như có nói “Thật vui khi gặp lại anh”, tui tưởng đang nói chuyện gặp gỡ hôm trước, nhưng cẩn thận ngẫm lại, cậu ta hẳn là đã sớm nhận ra tui, từ “Lại” này là sau mười mấy năm lại gặp nhau.

Cậu chủ nhỏ tựa hồ đang nằm mơ, mơ màng nói: “Em đã thành giống như anh rồi, còn anh đang ở đâu?”

“Anh ở đây, đang nhìn em đây.”

Cậu chủ nhỏ nghe xong thì vui vẻ, hai má phồng lên. Tui chọc chọc, còn phát ra tiếng rầm rì giống động vật nhỏ như hồi bé.

Ma xui quỷ khiến thế nào, tui cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên mặt cậu.

Người tuy gầy đi, nhưng vẫn mềm như bông, tui vừa hôn trộm vừa nghĩ.