Lời ong tiếng ve nổi lên như hồng thủy mãnh thú, ép đến mức ta không được ra khỏi cửa.
Người khác nhận ra ta là chửi rủa, thậm chí có người còn âm thầm ném trứng thối, lá cải vào người ta. Họ mắng ta dã tâm cao ngất, dám giả mạo con vợ cả câu dẫn công tử phủ Thừa tướng.
Triệu Khâm Thần biết chân tướng nhưng yêu quý danh dự, không có khả năng thanh minh cho hạng con vợ lẽ đê tiện. Cha lại ban thưởng một đống lớn vàng bạc, nhưng vẫn không thèm liếc mắt nhìn ta lấy một lần.
Vân Tú vui vẻ chuẩn bị gả đi, tháng sau nàng sẽ xuất giá. Cha cũng đánh cược một ván lớn, thường xuyên răn đe ta, nhân tiện tẩy não ta lúc thông báo rằng: “A Hà, mỗi người đều có sứ mệnh của riêng mình. Sứ mệnh của con là giúp nhà họ Vân phồn vinh hưng thịnh, cống hiến hết sức lực của con.”
Một ngày trước buổi đại hôn của Vân Tú, ông đích thân tới tìm ta, thành thật chia sẻ với ta.
Đầu tiên ông thở dài nói: “Con cũng là con gái ta, ta biết con chịu nhiều khổ sở.”
Khoảnh khắc ông nói ra miệng những lời này, quan tâm chưa từng rơi vào đáy mắt ông: “Tính tình A Tú thế nào con cũng biết mà, chúng ta là người một nhà, nàng phạm sai lầm thì người nhà tất nhiên phải nâng đỡ nàng.”
Ta gật đầu: “Cha nói phải.”
Tốt nhất đợi vài năm sau, khi sự việc Ôn Trường Phong bại lộ, khi cả nhà họ Vân bị liên lụy, ông cũng có thể từ bi nói một câu người nhà nâng đỡ lẫn nhau.
Chém đầu ấy mà, lúc đó người một nhà cần phải xếp hàng ngay ngắn thẳng lối.
Ông thấy ta có vẻ thản nhiên, trong mắt đột nhiên phát hỏa: “Con yêu tâm, sau này ta nhất định sẽ bồi thường cho con thật tốt.”
Ta tỏ ra biết ơn, ngay lúc đó lời đồn đãi cũng lên men vừa đủ, thời điểm ta tiến hành phương pháp thoát thân đã đến.
“Cha, con gái không cần bồi thường, chỉ có một ý nguyện muốn nhờ.”
“Gần đây lời đồn như lửa lan ra, con gái tự biết lưu lại Vân phủ chỉ làm cho nhà họ Vân bị bôi nhọ.”
Ta rơi xuống hai giọt nước mắt, đáng thương nhìn về phía cha: “Con gái muốn rời bỏ hồng trần, trở thành ni cô, nửa đời sau cô đơn nơi cửa Phật, cầu phúc cho cha và Vân Tú. Con gái và nhà họ Vân không còn quan hệ gì nữa, người khác tự nhiên không thể nói Vân phủ nửa lời.”
Ta vừa nói xong, cha ta im lặng rất lâu.
Ta sợ ông không muốn thả ta đi: “Như thế thì lời đồn cũng chỉ nói cha nhân từ, còn con thì thấy thẹn với tội trộm quần áo trâm cài của Vân Tú, mặt dày đi quyến rũ con vợ cả phủ Thừa tướng. Đáng lẽ nên tròng lồng heo răn đe cảnh cáo, nhưng cha nhân từ, cho phép con cạo đầu xuất gia! Cho phép con bảo toàn tính mạng!”
Hốc mắt ta đỏ hồng: “Cha, cha nói đi, làm như vậy không phải là biện pháp tốt nhất rồi sao?”
Lời ta nói mang theo vài phần chân tình, thật lòng xen lẫn với oán hận.
Rõ ràng ta không làm sai, ta chưa từng làm gì hết. Vậy mà mỗi lần Vân Tú xúc động đều bắt ta tới gánh vác hậu quả. Ta chỉ đáng làm đệm lưng cho nàng. Tất cả mọi người cảm thấy ta phải hy sinh, vậy hạnh phúc của ta, sinh mệnh của ta thì sao? Chúng không đáng giá à!
Trời sinh ta ra để làm nhân vật phụ để tôn vinh người khác trong những câu chuyện xưa. Ta sẽ vì nhân vật chính mà không tiếc mạng sống, so với tình yêu của nhân vật chính thì chẳng đáng là gì đúng không?
Bên trong thư phòng lặng im trong chốc lát.
“Như vậy thì con sẽ không bao giờ còn là tiểu thư Vân phủ.” Giọng cha ta trở nên khô khốc: “Thôi, thôi, tuy sau này không còn quan hệ gì với nhà họ Vân, nhưng ta vẫn sẽ phái người che chở con.”
Ta dùng khăn chấm nước mắt, lau khô hết thảy bất mãn và mong đợi suốt mấy năm qua. Kể từ bây giờ, tất cả mọi chuyện trở nên đơn giản hơn nhiều.
Ta cười nói: “Việc này không nên chậm trễ, thôi thì ngay hôm nay đi, ngày mai Vân Tú xuất giá cũng không bị người ta chỉ trỏ.”
Cha ta chỉ do dự đôi chút, lập tức gọi người lấy ngày sinh tháng đẻ và văn tự của ta. Ông cứ như sợ ta đổi ý, mới có một canh giờ mà người ra ngoài hỏi thăm am ni cô đã quay lại phục mệnh.
Đó chính là am ni cô ta âm thầm mua chuộc. A Cốc động tay chân hết rồi, nơi đó toàn là người của ta.
Chờ đến chiều, cha ta nhanh chóng đến nha môn làm công bố.
Khi A Cốc báo tin cho ta, nói là người vây xem đều hô lên cha ta làm rất tốt, đại nghĩa diệt thân, biết sai mà sửa, bây giờ tỉnh ngộ không tính là muộn. Khóe miệng cha ta sắp kéo lên tận mang tai. Đứa con vợ lẽ không nên thân của ông cuối cùng cũng hữu dụng được một lần.
Ngày thứ hai, trời còn chưa sáng mà Vân phủ đã náo nhiệt vô cùng. Mọi người bận bịu chân không chạm đất, hầu hạ Vân Tú trang điểm chải chuốt, kiểm kê của hồi môn, còn có bà mai dặn dò chuyện hôn sự.
Nhân lúc không người chú ý, con vợ lẽ là ta đây lặng lẽ rời nhà theo cửa sau. Lần này rời đi, ta không hề mang theo bất luận thứ gì. Quần áo trên người, trâm cài đầu đều là đồ ta tự mua ở bên ngoài.
Ta không muốn dính dáng gì đến chỗ này nữa. A Cốc chờ ta ở bên ngoài, bên cạnh nàng là một chiếc xe ngựa to rộng. Trong tay nàng cầm theo một nhành hoa dại.
Nàng ăn mặc nam trang màu xám tầm thường, thấy ta bước tới thì cười, giơ tay lên nói: “Chúc mừng tự do.”