Đọc báo cáo hàng quý của Thaddeus Cohen, William cảm thấy như đã được thông báo đầy đủ về mọi thứ. ông chỉ còn lo một điều. Tại sao Abel Rosnovski vẫn còn chưa làm gì với những cổ phần lớn của mình trong ngân hàng Lester?
William không thể không nhớ là Rosnovski vẫn còn có sáu phần trăm trong ngân hàng, và với hai phần trăm nữa là ông ta có thể vận dụng Điều Bảy trong quy chế Lester. Khó mà có thể tin rằng Rosnovski vẫn còn sợ những quy định của ủy ban an ninh hối đoái, nhất là bây giờ chính quyền Eisenhower đã bước sang nhiệm kỳ hai và chưa hề có lúc nào tỏ ra quan tâm đến điều tra những vụ trước kia nữa.
William lấy làm lạ thấy trong báo cáo nói Henry Osborne lại một lần nữa có chuyện rắc rối về tiền nong và Rosnovski vẫn bỏ tiền ra chuộc tội cho ông ta.
Ông không hiểu chuyện như thế còn tiếp tục được bao lâu nữa, và Henry còn có ảnh hưởng gì đối với Rosnovski. Hay có thể là Rosnovski cũng còn khá nhiều vấn đề của chính mình nên không còn có thì giờ đâu lo chuyện mất còn của William Kane nữa? Báo cáo của Cohen điểm lại những tiến bộ của tám khách sạn mà Rosnovski đã xây dựng ở nhiều nước trên thế giới. Nam tước London đang bị thua thiệt, Nam tước ở Lagos không hoạt động được, còn lại vẫn phát triển mạnh. William đọc lại mẩu bài cắt trong báo Tin điện Chủ nhật đưa tin Florentyna Rosnovski đã không có mặt để khai mạc khách sạn Nam tước Edinburgh, và ông nghĩ về con trai mình. Rồi ông đóng báo cáo lại và xếp hồ sơ vào tủ sắt, trong bụng yên trí rằng không có gì quan trọng đến mức phải lo nghĩ.
William rất tiếc. là ông đã nổi nóng với Richard. Mặc dầu ông không thích gì chuyện con ông đi với cô gái Rosnovski kia, nhưng ông nghĩ cũng chưa đến mức mình quay lưng lại hẳn với đứa con trai duy nhật
Kate đã nhiều lần bênh cho Richard và hai ông bà đã có lúc cãi nhau gay gắt - chuyện rất hiếm từ khi hai người lấy nhau đến giờ - nhưng rồi cũng không giải quyết được gì Kate đã dùng nhiều cách, từ nhẹ nhàng thuyết phục đến khóc, nhưng hình như chả làm thế nào lay chuyển được William.
Viginia và Lucy thì rất nhớ anh. Virginia nói.
- Chẳng còn ai phê phán gì những bức họa của con nữa.
- Con muốn được chê bai à? - Kate hỏi con gái. Virginia chỉ cười gượng.
Lucy chui vào buồng tắm, khóa cửa lại, mở nước và bí mật viết thư cho Richard. Nhận được thư, Richard không hiểu tại sao lá thư nào cũng có vẻ như ẩm ướt.
Trước mặt William, không một người nào trong nhà dám nhắc đến tên Richard. Không khí trong gia đình buồn bực, căng thẳng.
William làm việc ở ngân hàng nhiều thời gian hơn, có hôm làm việc đến tận khuya, mong cho quên đi. Nhưng ông không sao quên được. Ngân hàng mỗi lúc một đòi hỏi ở ông nhiều nghị lực hơn, nhưng lại là vào lúc ông rất muốn nghỉ. Trong hai năm qua, ông đã chỉ định thêm sáu phó chủ tịch mới, hy vọng họ đỡ cho ông được phần nào những gánh nặng. Thực tế hóa ra ngược lại. Họ tạo ra thêm nhiều việc và buộc ông phải có thêm nhiều quyết định. Người xuất sắc nhất trong số họ, Jake Thomas, xem ra có vẻ sẽ thay thế William làm chủ tịch nếu như Richard không chịu từ bỏ cô gái Rosnovski kia. Mặc dầu lợi nhuận của ngân hàng mỗi năm vẫn tiếp tục tăng lên, William thấy ông không còn quan tâm đến chuyện vì tiền và làm ra tiền nữa.
Có lẽ bây giờ ông đứng trước vấn đề đúng như Charles Lester trước kia đã gặp: ông không còn con trai để mà hưởng tài sản và chức chủ tịch của ông nữa. William đã cắt đứt Richard ra khỏi cuộc đời mình, đã viết lại chúc thư và hủy bỏ quỹ ủy thác của Richard.
Vào năm kỷ niệm bạc của ngày cưới, William quyết định đưa Kate và các con gái đi nghỉ ở Châu Âu với hy vọng có thể gạt bỏ được Richard ra khỏi đầu óc Lần đầu tiên họ đi London bằng chuyến máy bay phản lực, Boeing 707, và ở khách sạn Ritz. Khách sạn này gợi lại cho William rất nhiều kỷ niệm sung sướng của chuyến đi đầu tiên của William với Kate sang Châu Âu. Họ làm một cuộc đi thăm Oxford, chỉ cho Vlrginia và Lucy thành phố của các trường đại học, rồi đi tiếp đến Stratford-on-avon xem một vở kịch của Shakespeare: Richard III do Laurence Olivier đóng. Giá như ông vua có tên khác thì tốt hơn.
Trên đường từ Stratfod về, họ dừng lại ở nhà thờ Henley trên sông Thames, nơi William và Kate đã cưới nhau. Đáng lẽ họ nghỉ lại ở quán Bell nữa nhưng ở đây chỉ còn một phòng trống. Trên xe về London, giữa William và Kate lại có cuộc cãi vã với nhau về tên ông linh mục đã chủ trì hôn lễ cho hai người, người thì bảo đó là Tukesbury, còn người kia thì cứ cãi là Dukesbury. Về đến khách sạn Ritz mà vẫn chưa đi đến kết luận gì. Hai người chỉ đồng ý với nhau được một điểm: cái mái mới của nhà thờ xứ đã làm khá đẹp. Đêm đó lên nằm trên giường, William đã hôn Kate một cách dịu dàng.
- Đó là năm trăm đồng bảng được đầu tư tốt nhất của anh đấy, - ông nói.
Một tuần sau, họ đi tiếp sang ý, sau khi đi thăm tất cả những nơi nào ở Anh mà mỗi người Mỹ biết tự trọng đều phải xem mặc dầu nhiều người Mỹ thường không đi thăm hết. Ở Rome, các cô con gái uống quá nhiều rượu vang loại tốt của Ý và đúng vào hôm sinh nhật Virginia thì cả hai chị em lăn ra ốm. Giá được nói đến Richard thì cả nhà vui biết bao nhiêu. Đêm đó Virginia khóc và Kate cố an ủi con.
- Tại sao không ai nói với bố rằng có những cái khác còn quan trọng hơn cả danh giá nữa chứ - Virgima cứ hỏi mãi như thế mà Kate không biết trả lời thế nào.
Trở về New York, William tươi tỉnh hơn và lại lao vào làm việc ráo riết ở ngân hàng. Chỉ trong một tuần, ông đã mất đi những cân đã lên được trong chuyến đi.
Ngày tháng trôi qua, ông cảm thấy mọi thứ lại bình thường. Nhưng cái bình thường ấy đã biến mất ngay khi Virginia, vừa mới ra khỏi trường Sweet Briar, đã tuyên bố là cô sẽ lấy một sinh viên trường Đại học luật bang Virgirnia. Tin này khiến William thấy choáng.
- Nó chưa đủ lớn, - ông nói.
- Virginia đã hai mươi hai rồi, - Kate nói, - Nó đâu còn là trẻ con nữa, William. Thế anh không thích làm ông ngoại ư? - bà nói thêm nhưng vừa nói buột miệng thì biết là không ổn.
- Em nói sao? - William hỏi, vẻ hoảng hốt. - Virginia có chửa rồi hay sao?
- Trời đất, đâu có, - Kate nói. Rồi bà hạ giọng nói khẽ, như vừa đi trốn bị tìm thấy, Richard và Florentyna đã có con nhỏ rồi.
- Sao em biết?
- Richard viết thư báo tin mừng cho em biết, - Kate, đáp - Anh chưa thấy đã đến lúc tha thứ cho nó sao William?
- Không bao giờ. - William nói, và hầm hầm bước ra ngoài.
Kate thở dài buồn bã. ông ấy cũng không buồn hỏi đứa cháu nội kia là con trai hay con gái nữa.
Hôn lễ của Virginia tiến hành tại nhà thờ Trinity ở Boston vào một buổi chiều mùa xuân tươi đẹp cuối tháng Ba năm sau đó. William hoàn toàn tán thành cậu con rể Davis Telford, một luật gia trẻ đã được Virginia chọn để sống với nhau suốt đời.
- Virginia rất muốn có Richard làm người tổ chức hôn lễ và Kate đã yêu cầu William cho mời anh về dự đám cưới này của em, nhưng ông kiên quyết từ chối.
Mặc dầu đây là ngày sung sướng nhất đời mình, nhưng Virginia sẵn sàng trả lại tất cả những quà tặng để có được tấm ảnh bố cô với Richard cùng đứng ở bên ngoài nhà thờ. William cũng đã muốn xuôi và đồng ý, nhưng ông lại biết là Richard sẽ không bao giờ đồng ý về nếu không có cô con gái Rosnovski kia về theo, mặc dầu bây giờ William lấy làm tự hào nghe tin Richard đã được đề bạt lên làm phó quản lý ngân hàng. Hôm cưới, Richard gửi quà và một bức điện về cho em gái. William để quà vào trong hòm xe của Virginia nhưng sau đó ông không cho phép đọc bức điện ở bữa tiệc cưới.