Abel để chiếc phong bì lên bàn bên cạnh giường. Ông chưa mặc quần áo. Hồi này ông ít khi dậy trước mười hai giờ trưa. Ông cố bỏ cái khay thức ăn sáng ra khỏi đầu gối để đặt xuống sàn nhưng làm như thế thì phải cúi mà người ông thì bây giờ đây cứng nên khó có thể làm được động tác ấy. Lúng túng mãi không được ông đành để rơi cái khay xuống đánh rầm một tiếng. Hôm nay cũng chẳng hơn gì hôm qua, nhưng ông không còn quan tâm nữa. Ông nhặt chiếc phong bì lên lần nữa và đọc lại những chữ viết ngoài bì:
"Chúng tôi được ông Curtis Fenton - Nay đã qua đời trước kia đã từng là người quản lý ngân hàng tín dụng Continental ở phố Lasalle - dặn lại rằng khi nào có một số trường hợp đã xảy ra thì gửi bức thư kèm đây đến ông. Xin ông ký nhận cho bức thư rồi trả phiếu nhận về cho chúng tôi bằng phong bì đã có tem và địa chỉ sẵn gửi kèm theo"
- Đám luật sư chết tiệt, - Abel nói và mở thư ra xem.
Ông Rosnovski thân mến:
Bức thư này đã được các luật sư của tôi giữ cho đến tận hôm nay vì nhưng lý do mà ông đọc sẽ rõ.
Năm 1951, khi ông đóng những tài khoản của ông ở Ngân hàng Tín dụng Continental sau hơn hai mươi năm quan hệ với Ngân hàng, cố nhiên tôi rất không bằng lòng và rất lo ngại. Nỗi lo của tôi không phải vì mất đi một trong những khách hàng có giá trị, dù cho điều đó là đáng buồn, nhưng vì tôi biết rằng ông cảm thấy như tôi đã hành động một cách đáng xấu hổ. Có điều lúc đó ông không thể biết được là tôi đã nhận lệnh đặc biệt của người ủng hộ ông, không được cho ông biết một số sự thật.
Năm 1929 khi ông đến thăm Ngân hàng tôi lần đầu ông có yêu cầu được giúp đỡ về tài chính để trả cho khoản nợ của ông Davis Leroy và để ông có thể giành lại những khách sạn khi đó là của công ty Richmond. Tôi không sao kiếm được người ủng hộ ông, mặc dầu đã đích thân thăm dò nhiều nhà tài chính có hạng lúc đó. Cá nhân tôi quan tâm đến việc này, vì tôi tin rằng ông cũng có những năng khiếu đặc biệt cho sự nghiệp mà ông đã chọn. Tôi hết sức hài lòng khi đã về già thấy rằng điều mình đặt lòng tin vào đó là đúng. Ở đây, tôi cũng phải nói thêm rằng tôi cảm thấy có phần trách nhiệm khi đã khuyên ông mua hai mươi lăm phần trăm công ty Richmond ở người khách hàng của tôi là cô Amy Leroy, trong khi đó thì tôi không hề được biết gì về tình hình tài chính sa sút mà ông Leroy đang gặp phải. Nhưng thôi, tôi đã nói ra ngoài đề.
Tôi không thành công trong việc tìm người ủng hộ cho ông và tôi cũng đã hết hy vọng khi ông đến thăm tôi vào cái buổi sáng thứ hai đó. Không biết ông có còn nhớ ngày ấy không. Chỉ ba mươi phút trước lúc tôi hẹn ông thì tôi nhận được điện thoại của một nhà tài chính muốn bỏ ra số tiền cần thiết đó, vì cũng như tôi, người này rất tin ở con người ông. Người đó chỉ quy định có một điều như tôi đã nói cho ông biết lúc ấy lã nhất định phải được giấu tên vì điều này có mâu thuẫn không thể nói ra được giữa lợi ích nghề nghiệp với lợi ích cá nhân của người đó. Những điều kiện người đó đưa ra cho phép ông giành lại được sự kiểm soát hoàn toàn đối với công ty Richmond. Lúc ấy tôi đã cho là cực kỳ rộng rãi và ông cũng đã hoàn toàn lợi dụng được những điều kiện ấy. Thực ra, người ủng hộ ông cũng hài lòng thấy rằng, bằng sự Cần Cù Của chính ông, ông đã có thể trả lại được khoản nợ gốc.
Sau năm 1951 thì tôi không còn liên lạc được với ông nữa nhưng không bao lâu sau đó tôi về nghỉ hưu và rút khỏi ngân hàng. Tôi đọc báo nghe thấy chuyện đáng buồn xảy ra đối với người ủng hộ ông, khiến tôi phải viết ngay thư này cho ông, đề phòng tôi có thể chết trước người đó hoặc chết trước ông.
Tôi viết thư này không phải để chứng tỏ tôi có những ý tốt trong tất cả vụ này đâu. nhưng cũng để cho ông khỏi tiếp tục sống trong cái ảo tưởng cứ cho rằng người ủng hộ ông và làm ơn cho ông ấy là ông David Maton của khách sạn Stevens. ông Maton là một người rất khâm phục ông, nhưng ông ấy chưa hề bao giờ thăm dò ngân hàng để hỏi về chuyện đó. Con người cao nghĩa đã giúp cho công ty Nam tước ra đời được con người biết nhìn xa và có độ lượng ấy chính là William Lowell Kane, chủ tịch của ngân hàng Lester, New York.
Tôi đã khẩn thiết yêu cầu ông Kane báo cho ông biết là cá nhân ông ấy đã có nghĩa cử ấy. Nhưng ông ấy từ chối nhất định không phá vỡ luật lệ đã được quy định là không cho ai biết về những khoản đầu tư riêng của gia đình. Sau khi ông đã trả hết khoản nợ và ông ấy được biết rằng Henry Osborne có dính đến công ty Nam tước, ông ấy lại càng kiên quyết không cho tôi tiết lộ về sự thật trên đây.
Tôi cũng dặn lại là nếu ông chết trước ông Kane thì thư này phải được hủy đi. Trong trường hợp ấy, ông Kane sẽ nhận được một lá thư giải thích rằng ông đã hoàn toàn không biết gì về việc ông ấy đã làm .
Dù là ai trong hai ông nhận được thư của tôi, thì tôi cũng lấy làm vinh dự đã được phục vụ cả hai người.
Với tất cả lòng trung thành, Curtis Fenton.
Abel nhấc điện thoại ở đầu giường lên.
- Tìm George lên đây cho tôi, - ông nói. - Tôi cần được mặc quần áo chỉnh tề ngay bây giờ.