Xe vẫn chạy, đồng thời Ái Lan suy nghĩ thật lung :
- Có một chỗ nào ẩn núp tạm cho qua cơn mưa lũ này thì tốt quá !
Trí óc suy nghĩ mà trong lòng em lo lắng vô cùng. Màu xanh của da trời biến mất sau bức thành mây đen kịt. Chốc chốc xe của Ái Lan lại chui qua những tàn cây che kín mặt đường khiến em cảm thấy bóng tối như bưng lấy mắt, tay lái không biết lấy gì làm chuẩn đích nữa. Ái Lan đưa ngón tay bật đèn pha. Đột nhiên một ngọn cuồng phong lao xốc tới, cuốn lá cành rơi rụng gẫy lìa kêu lắc cắc. Em rợn người, rùng mình như đám lá bị gió táp đang run rẩy trên cao.
Ái Lan nhấn thêm tay "gaz" tăng tốc lực. Chiếc xe chồm lên lao vun vút y như một con vật có linh hồn, cảm thông được với cô chủ, cùng nhau ý thức được mối nguy hiểm đang đe dọa cả hai kẻ tớ thầy. Bất thình lình một tia chớp nháng xé rách màn trời đen, tiếp theo là một tiếng sét như trời long đất lở. Ái Lan thầm thì :
- Mưa bão tới rồi ! Khó lòng thoát nổi !
Rồi rạp người trên tay lái, em lao xe vun vút, đèn chiếu sáng quắc. Cuồng phong quét thật hung bạo, hốt tung bụi trên mặt đường. Trước mắt Ái Lan, phía dẫy núi xa xa, mưa trắng xóa chạy nhanh vì gió đẩy, lao vùn vụt về phía em.
Liếc nhanh mắt nhìn hai bên vệ đường, Ái Lan chợt nhận ra mấy nóc nhà sàn cất phía tít cuối đám ruộng bên tay trái. Á kìa ! Thiệt may quá ! Không xa mép lộ trải đá, lờ mờ hiện ra một mái nhà ngói lụp xụp hình dáng trông như một cái kho chứa rơm rạ.
Em mím môi lẩm bẩm :
- Nhất định phải chạy đến đó trước khi đám mưa kia xốc tới.
Muộn rồi ! Những giọt mưa lớn đã bủa xuống, mới đầu còn lác đác, mấy giây sau đã thi nhau quất lộp độp vào tấm kính nhựa phía trước xe, tưới ướt sũng chiếc mũ dạ trắng làm nó bẹp rúm như một chiếc bị rách. Một tia chớp lằng nhằng sáng lóe như pháo bông kéo theo chuỗi sấm động ùng ùng. Rồi nước mưa trút xuống như người cầm thùng nước mà đổ.
Chưa đầy ba phút sau, con đường trải đá biến mất tăm dưới làn nước bùn đục lờ mờ. Ái Lan cũng đã bị mắc mưa nhiều phen nhưng chưa lần nào em bị kẹt giữa một trận bão tố kinh khiếp như lần này. Chiếc xe gài số một, bò chầm chậm, dò dẫm từng bước trên quãng đường lầy lội. Em chỉ lo ngay ngáy gặp phải đám đất bùn trơn trượt, tuột cả xe lẫn người xuống ruộng thì không chết cũng gẫy chân tay. Màn mưa đan trước mặt dày đặc, cách ba thước là không còn nhìn thấy vật gì nữa. Đèn vẫn bật sáng, Ái Lan luôn tay bóp còi inh ỏi để tránh tai nạn có thể xảy ra bất cứ lúc nào.
May quá, bóng dáng lù lù của cái nhà kho lụp xụp đã hiện ra chỉ còn cách khoảng mươi thước. Ái Lan mừng quýnh, gài số 2, rồ máy cho xe quẹo vào con đường lát đá tảng, rộng chừng hai thước, rồi xộc ngay vào trong gian nhà chứa rơm rạ, hai cánh cửa bị gió bạt mở sẵn toang hoác. Bàn tay em đưa nhanh lên tắt đèn, tắt máy, rồi vẫn ngồi sững trên yên xe, em trút một hơi thở thật dài nhẹ nhõm.
- Cô đến vừa kịp ! Thiệt may quá !
Một giọng nói lảnh lót vang lên phía sau lưng làm Ái Lan giật nẩy người, quay ngoắt lại : một cô gái lạ mặt đang giương đôi mắt tò mò ngó em không chớp.
Bên ngoài gió mưa vẫn gào thét điên cuồng. Cây cối vặn mình răng rắc, hai cánh cửa kho bị bạt mạnh đập vào tường làm phát lên tiếng "cành ! cành !". Một cơn gió thốc qua khuôn cửa lớn lọt vào đem theo cả những giọt nước lạnh buốt.
Ái Lan lật đật xuống xe, tiến lại phía người con gái :
- Chị tha lỗi cho em đã vào đây một cách quá đường đột ! Trời mưa dữ quá !
Câu trả lời nghe thật dễ thương :
- Có gì đâu, cô ! Xin cô cứ tự nhiên ! Chỉ tiếc rằng gian kho này xập xệ dơ dáy quá...
Óc tò mò ngấm ngầm nổi dậy, Ái Lan chăm chú lặng nhìn người đối thoại. Ngay từ phút đầu tiên, tiếng nói có âm điệu trong vắt êm tai đã làm em ngây người sửng sốt. Giờ đây, em lại nhận ra rằng, thoáng trông thì cô gái có vẻ nghèo nàn, nhưng quần áo rất sạch sẽ, là ủi thẳng nếp và được may cắt rất khéo. Cô ta có một dáng vẻ gì phân biệt hẳn với các cô con gái con cháu mấy người trại chủ lam lũ rải rác quanh vùng Ái Lan vừa mới chạy xe ngang. Nhưng giữa cái khung cảnh tiều tụy này, Ái Lan cảm thấy dáng điệu cử chỉ cô gái sao lại có vẻ dễ dàng và tự nhiên như thể cô ta là chủ nhân hoặc là con cái chủ nhân nông trại này vậy.
Tiếng cô gái lại dịu nhẹ cất lên trong khi sấm chớp vẫn ù ù tiếp diễn :
- Mưa bão còn lớn lắm ! Cô chưa thể đi sớm được đâu !
Ái Lan vui vẻ :
- Em cũng chỉ mong được trú ẩn chờ cho trận mưa ghê gớm này tạnh hẳn đã ! Chỉ ngại làm phiền chị thôi !
Cô gái chợt cao giọng hơn một chút, thốt một câu nói như xuất phát tự đáy lòng :
- Làm phiền chúng tôi ? Trời ơi ! Hai chị em tôi ở chỗ hoang vu hiu quạnh này chỉ mong có khách đến chơi đó thôi cô à ! Vậy mà nào có ai đâu ! Có khi hàng tuần lễ mới thấy một bóng người lai vãng. Mà nào có phải là ai khác đâu ngoài ông... phu trạm. Chị tôi và tôi chỉ thèm khát được chuyện trò với những người bạn đồng trang lứa… như cô đó. Mà có khi hàng tháng cũng chẳng hề có dịp.
Ái Lan có khả năng đặc biệt là nhận ra được cái khía cạnh khác thường của sự vật mà em nhìn thấy hoặc nghe tiếng. Tỉ như trường hợp gặp cô gái này chẳng hạn. Giác quan thứ sáu của em