- Á hà ! Ông cụ Doanh quả nhiên là một tay đại phú ! Và ông cụ khôn ngoan thật ! Mua toàn những cổ phần vĩ đại lời lãi thật chắc chắn !
Ái Lan hăm hở :
- Con chỉ mong sao nhà Phàm sẽ không được một đồng xu nhỏ ba à !
- Hừ ! Có thể như thế lắm chứ ! Ba nói có thể chứ không nói là chắc chắn đâu nghe ! Một khi chưa được phép mở tờ di chúc ra tuyên đọc, thì chưa thể nói chắc được nghe con. Nhưng có điều là, nếu những tin tức ba nghe được đều đúng cả, thì kết quả việc khám phá của con vừa rồi sẽ khiến cho gia đình nhà Phạm văn Phàm phen này chắc nguy lắm, nhất là lại đúng lúc...
Ái Lan thắc mắc :
- Ba bảo đúng lúc... là sao kia ba ?
- Ừ ! Đúng lúc ông ta buôn bán thua lỗ, hàng đầu cơ tích trữ ế ẩm nằm mục trong kho. Ăn ở thất đức như vậy cho nên, lúc xuống, của cải cứ đội nón ra đi mấy hồi. Ấy vậy mà các ngân hàng vẫn cứ tiếp tục cho ông ta vay nhiều món tiền khổng lồ. Có lẽ họ tin tưởng cái di sản của cụ Doanh mà ông Phàm sẽ được hưởng đó chắc ? "Dễ vay thì dầy nợ", ông Phàm chắc cũng chỉ trông chừng vào cái của cải của cụ Doanh để trả nợ thôi đó. Thảo nào, hồi này ba thấy ông ta chạy ngược chạy xuôi cậy cục dữ lắm. Để thúc đẩy cho sớm xong việc hưởng thụ gia sản của người chết đó !
Ái Lan giọng chắc nịch :
- Gia đình Phàm mà có bị mất hết, con cho là cũng đáng đời. Người gì đâu mà bạc ác, nhẫn tâm để cho người thân thích họ hàng đói rách khổ sở mà chẳng nở thí ột chén cơm thừa, một manh áo cũ !
Ông Minh thận trọng gấp cuốn sổ con lại, đưa cho con gái :
- Bây giờ, việc cần nhất là phải đi tìm tờ di chúc mới đó trước khi nhà Phàm dò biết được tin tức quan trọng này. Tìm ra sớm được giờ nào hay giờ ấy, nếu không, để tới khi họ điều chỉnh xong quyền thụ hưởng thì khó mà móc ra được lắm đó !
- Đúng thế đó ba ! Vậy, bây giờ con trao lại cho ba tất cả vụ này đó nghe, ba ! Về cái món luật lệ con đâu có hiểu gì mấy !
- Ba sẵn sàng giúp con một tay ! Nào ! Để xem cần phải làm cái gì đã nào ? À ! Việc trước tiên là phải tìm cho ra tờ di chúc quái ác này cái đã !
Ái Lan nói với cha :
- Cái đó thì dễ rồi, ba ! Ba với con chỉ việc xuống Di Linh ngay ngày mai này, phải không ba ?
- Ờ, đúng rồi ! Nhưng có một điều con chưa biết là : Hiện chúng ta chưa có giấy ủy quyền để mở cái tủ sắt của cụ Doanh thuê tại Ngân hàng dưới đó. Nhưng cũng không khó ! Ba sẽ xin ông Chánh án Tòa Sơ thẩm Đà Lạt cấp cho ba tấm giấy cần thiết đó !
Ái Lan khẽ la :
- Trời ơi ! Con đâu có nghĩ tới cái điểm đó, ba ! Liệu chừng ông Chánh án có chịu cấp giấy đó không hả ba ?
Luật sư Minh mỉm cười vui vẻ :
- Con yên trí đi ! Tăm tiếng của ba tại thành phố Đà Lạt này đã tới mức đầy đủ uy tín rồi nên việc đó không có gì khó mà con phải lo ngại. Ba sẽ nêu lên việc hai cô gái mồ côi đã ủy thác cho ba nhiệm vụ bảo vệ quyền lợi của họ trong vụ này. Đó là sự thật và ba có quyền xin ông Chánh án cấp cho tấm giấy ủy thác mở tủ kín của cụ Doanh.
Ái Lan cười tươi, đôi mắt sáng ngời :
- Vậy thì yên trí lắm rồi hở ba ? Đó, rồi ba coi ! Y hệt trong chuyện thần tiên mà con đọc hàng ngày đó, ba nhớ không ? Bao giờ cũng là : những tấm lòng vàng trong manh áo rách thì thế nào cùng có phần hưởng, sẽ trở nên giàu có, sung sướng ! Còn những người bạc ác bất nhân như gia đình Phàm thì rồi thế nào cũng mất hết. Ha ! Ha ! Rồi thì bà cụ Sáu Riệm già lão ốm yếu kia sẽ được thuốc men chạy chữa cẩn thận. Mỹ Ngọc, Mỹ Liên sẽ không còn bị đói khổ thiếu thốn nữa, phải không ba ?
- Ừ !... ấy, nhưng con phải cẩn thận lắm đó nghe, Ái Lan ! Phương ngôn đã nói : "Chớ có dạm bán da gấu trước khi bắt được gấu". Con nhớ kỹ điều đó. Phải biết coi chừng những cái bất ngờ mới được ! Đặt một giả thuyết, khi mở tủ sắt của cụ Doanh mà bên trong rỗng không thì sao ? Hoặc là có tờ di chúc mới thật đấy, nhưng trong đó, ông cụ lại viết những lời di ngôn không theo đúng ý ba con mình mong muốn thì sao đây ? Nghĩa là không có tên Mỹ Ngọc, Mỹ Liên và bà cụ Sáu Riệm thì sao ?... Vậy nếu là con, ba sẽ không hở môi nói một chút gì cho những người bất hạnh đó biết vội. Mà ba sẽ đợi tới khi thật chắc chắn mười phần đã !
- Ba nói đúng đó ba ! Vậy, con hứa với ba là con sẽ ngậm tăm, sẽ "ngựa tháo nhạc, người cột chặt gươm vào mình" lặng lẽ như những đoàn quân âm thầm ba kể chuyện cho con nghe dạo nào đó, hả ba !... Thôi, bây giờ con đi ngủ đây, ngủ cho ngon để sáng mai dậy sớm, cha con mình lên đường... mạo hiểm một phen nữa, nghe ba ! Chà ! Con nôn nả muốn biết bên trong tờ di chúc đó cụ Doanh đã viết những gì ?
Dứt lời, Ái Lan tinh nghịch giơ tay cấu tay cha rồi nhẩy chân sáo bước lên thang lầu. Mới được chừng năm, sáu bậc thang em đã quay xuống chạy vụt vào phòng khách nơi ông Minh vẫn còn đang ngồi đọc tờ nhật báo. Em chạy thẳng tới bên chiếc kệ bằng gỗ cẩm lai, nơi để quyển sổ con của cụ Doanh, em cười ranh mãnh ngó cha :
- Chà ! Con phải vất vả lắm mới tóm cổ được cuốn sách quí này. Nỡ nào để nó lang bang vạ vật ở đây, hả ba ! Con phải đem lên gác nhét vào dưới gối cho chắc ăn, nghe ba !