"Tôi, ký tên dưới đây là Phạm Tú Doanh trịnh trọng tuyên bố rằng tập tài liệu này là tờ di chúc cuối cùng của tôi ; nó hủy bỏ tất cả mọi khoản đã ghi trong tờ di chúc thứ nhất. Chấp chiếu theo hiệu lực của tờ di chúc thứ hai này, tôi kính tặng tất cả gia tài của tôi, gồm toàn thể động sản và bất động sản cho những người liệt kê dưới đây :
"- Hai đứa cháu gái nuôi tên là Trần thị Mỹ Ngọc, Trần thị Mỹ Liên, một số tiền bẩy mươi lăm triệu đồng bạc, mỗi đứa.
Mỹ Liên mặt đỏ bừng, nói chẳng ra hơi :
- Trời ơi ! Thật không thể ngờ lại thế được !
Bà Phàm tái mặt cũng nói theo :
- Không thể ngờ được thật ! Cái gì mà lại cho những bảy mươi lăm triệu mỗi người. Hừ ! Nhất định là một tờ di chúc giả !
Luật sư Minh điềm đạm :
- Thưa bà, tôi xin cam đoan với bà là không giả một chút nào. Rồi bà coi !
Và ông tiếp tục đọc :
"- Bà Phạm Thị Riệm, chị họ tôi, người đã trông nom săn sóc tôi, khi khỏe mạnh cũng như lúc tôi ốm đau, một số tiền là bẩy mươi lăm triệu đồng bạc."
Mỹ Ngọc, hai bàn tay xoắn lại với nhau :
- Chà ! Thiệt là mừng thay cho bà cụ !
Mỹ Liên ghé vào tai chị :
- Rồi, sướng ghê ! Thế là cụ Sáu Riệm có tiền thuốc thang chạy chữa tha hồ !
Ái Lan quay lại ngó hai chị em, nét mặt rạng rỡ, nói thật khẽ :
- Tiếc quá, bà cụ Sáu Riệm đau không tới được. Để chút nữa rồi, em phải xuống báo tin mừng cho cụ ấy mới được.
Bích Đào giọng chua như giấm :
- Ủa ! Cái bà cụ già đó mà cũng được bảy mươi lăm triệu đồng bạc lận ? Thử hỏi bà cụ đã giúp đỡ gì cho bác Doanh mới được chứ ?
Rồi quay lại nhìn mẹ, cô ta to tiếng :
- Trong khi đó thì gia đình mình cơm bưng nước rót, giường ngủ chiếu chăn, tháng này qua tháng khác, năm này qua năm khác ! Để rồi bây giờ người ta trả ơn mình như vậy đó ! Hừ !
Tiếng luật sư Minh đọc tờ di chúc vẫn đều đều thản nhiên :
"- Hai đứa cháu trai của tôi, gọi tôi bằng cậu ruột, tên Nguyễn Mạnh Lân, Nguyễn Mạnh Mẫn, hai mươi triệu đồng bạc, mỗi đứa.
Hai ông Lân, Mẫn trợn tròn con mắt, không tin ở lỗ tai mình :
- Trời đất ơi ! Sao cậu Doanh lại có thể cho anh em mình nhiều quá như vậy được kìa ?
Không ai bảo ai mà hai ông chủ trại cà phê đều buột miệng thốt lên hai câu giống nhau như hệt.
"- Hai bà em họ của tôi, tên Phạm Thi Thìn, Phạm thị Mậu, hai mươi triệu đồng bạc, mỗi người.
Bích Mai bĩu dài môi :
- Chà ! Nhân đức dữ !
Bà Phạm Văn Phàm đột ngột cắt ngang tiếng đọc lá chúc thư :
- Thế còn chúng tôi ? Không có điều gì nói về chúng tôi sao ?