Hai Tờ Di Chúc

Chương 7




- Yêu cầu ông sai người tới chọn áo cho chúng tôi ngay lập tức ! Ông phải biết rằng chúng tôi đã phải chờ có tới mười phút rồi đó, nghe !
Người đàn ông phụ trách quầy hàng nói năng rất nhã nhặn.
- Hai cô thông cảm giùm ! Tôi cũng không thể làm gì hơn được ! Các cô tới sau, xin cảm phiền chờ tới lượt ! Khách hàng tới trước, chúng tôi bắt buộc phải tiếp trước chứ ạ ! - Ông ta mỉm một nụ cười lịch sự, có ý làm vui lòng hai cô gái. - Sao sáng nay khách mua ở đâu mà đông quá vậy ! Thành thử ...
Bích Mai giọng nói thật xấc xược cắt lời người chủ quầy :
- À, cái nhà ông này ! Chắc ông không biết chúng tôi là con nhà ai hả ?
Tiếng nói người đàn ông trầm hẳn xuống, xen lẫn đôi chút mỏi mệt :

- Dạ, chúng tôi biết rõ lắm chứ ạ ! Vâng để tôi ráng... ột cô tới tiếp các cô ngay ! Hai cô chờ giùm chút xíu !
Giọng nói cô gái nghe lạnh như nước đá :
- Chúng tôi không quen chờ đợi !
Cô em hùa theo cô chị :
- Nhà hàng gì đâu mà kỳ dữ vậy ! Ông chắc cũng biết là ba tôi có nhiều phần hùn bao thầu cả khu tầng lầu hai này chứ hả ? Ngay đến ông Tinh Hoa cũng còn không dám có điều trái ý chị em tôi kia, huống hồ là ông. Chúng tôi chỉ bảo ông chủ một tiếng là ông mất việc làm liền, ông nên nhớ như vậy, nghe !
Người trưởng quầy giận run người, nhưng giọng nói ông ta vẫn giữ được bình tĩnh :
- Rất tiếc là chúng tôi không thể làm khác được. Quy củ của nhà hàng Tinh Hoa trước thế nào, thì sau vẫn thế, nghĩa là : khách mua tới trước thì được tiếp trước, khách đến sau là phải chờ đến lượt.
Bích Đào khoa tay phác một cử chỉ khinh khi. Đôi mắt cô ta loáng lên tia sáng phẫn nộ. Bộ áo đầm cô mặc trên người rất đắt tiền, nhưng không nhờ thế mà cô trở thành xinh đẹp dễ thương được. Vóc người cao nhưng gầy ốm tong teo. Bộ mặt chẳng có một nét nào có thể gọi là đẹp, lại còn luôn luôn đượm vẻ kiêu căng, hợm hĩnh, thêm sự giận dữ lúc này làm cho nhăn nhó khó coi vô cùng.
Còn Bích Mai thì khá hơn, nhưng vẻ mặt không có chút nào phúc hậu gây được cảm tình. Điệu bộ, nói năng rất kiểu cách khiến ai nghe cũng phải khó chịu, nếu không thì cũng phát phì cười. Bà mẹ không mấy chú trọng đến việc học của các con mà chỉ chăm chăm để ý cho con ăn sang mặc đẹp đặng lên mặt với mọi người.
Bích Mai, Bích Đào hơn Ái Lan tới hai, ba tuổi vẫn còn lẹt đẹt ngồi cùng lớp mà học hành cũng không có gì tỏ ra xuất sắc cả. Chỉ giỏi làm bộ làm tịch ỷ thế con nhà giàu, chẳng thân thiết được với ai nên cũng ít người thân thiết với, nên hai chị em rất ít bạn.

Giờ đây, khi vừa vùng vằng quay lưng lại phía ông phụ trách quầy quần áo, hai chị em Mai, Đào chợt ngó thấy Ái Lan. Vốn sinh trưởng trong một gia đình lễ giáo, có thói quen tốt là lễ độ với tất cả mọi người, Ái Lan nhẹ gật đầu chào. Bích Mai hất hàm trả lễ, nét mặt lạnh lùng không nói một tiếng, trong khi Bích Đào mắt vẫn nhìn thằng coi như Ái Lan không có mặt ở đây vậy.
Ái Lan thầm nhủ :
- Thật là phách lối kỳ cục vô cùng ! Lần sau có gặp mình cũng sẽ làm lơ luôn !
Ngay lúc đó, một cô bán hàng đi tới. Lập tức hai chị em cô gái xáp lại to tiếng trách cứ tại sao lại để phải chờ đợi lâu vậy. Ái Lan ngầm đưa mắt theo dõi quang cảnh thì thấy cô làm công nhẫn nhục chịu đựng và khéo léo đưa cho hai chị em Mai, Đào mấy mẫu áo nhung sa-tanh rất đẹp. Nhưng hai cô gái vẫn còn cau có chỉ liếc sơ tia mắt ngó qua. Cô bán nàng lại đưa ra một bộ bằng len, màu hồng nhạt :
- Dạ, đây kiểu này và màu này hiện đang thịnh hành lắm ! Thiếu nữ Sài Gòn mặc đi dạo phố rất nhiều. Theo đúng kiểu của Ba Lê đó thưa hai cô !
Bích Đào nhấc chiếc áo, nhưng cũng lại chỉ ngó rồi tiện tay vắt luôn lên một cái ghế dựa gần đó. Chiếc áo bị để một cách cẩu thả, tuột ngay xuống sàn nhà, ụn thành một đống. Cô khách khó tính không hề có một cử động gì để giữ hoặc lượm chiếc áo mới quí giá đó lên, mà lại còn quay ngoắt đi đưa mắt ngắm nhìn một vài kiểu áo khác. Cô bán hàng sững sờ, luống cuống lo sợ đưa tia mắt bối rối nhìn xuống chiếc áo len hồng, nhàu nát đang bị bước chân lơ đễnh của Bích Đào dẫm lên, lấm bẩn hết. Sự việc xảy ra lọt vào tầm mắt quan sát của Ái Lan không sót một chi tiết. Em thấy lòng giận sôi lên, vội vàng đứng phắt dậy, bước nhanh tới đầu dãy tủ kính đằng kia cho khuất mắt, đỡ bực mình.
Một lúc sau, khi Ái Lan quay về chỗ ngồi thì hai chị em Mai Đào cũng đang sửa soạn bỏ đi, không mua một thứ gì hết. Đi ngang chỗ Ái Lan, Bích Đào cánh tay vung vẩy, nơi chốn đông đảo mà vẫn nghênh ngang coi như chỗ không người, đụng ngay vào em. Như người khác thì đã mỉm cười xã giao xin lỗi một tiếng là êm đẹp cả. Trái hẳn, cô gái kém giáo dục lại còn hất mặt nhìn Ái Lan mà cười khẩy :

- Đi đứng cẩn thận một chút nghe cô bé !
Ái Lan cắn chặt vành môi cố giữ cho khỏi bật ra một câu chua chát để trả lời. Đưa mắt khinh bỉ, em nhìn theo hai chị em Mai Đào đang vênh váo tiến về phía cầu thang. Và Ái Lan tự nhủ :
- Hai con nhỏ kỳ khôi thiệt tình ! Không trách ai cũng ghét !
Bỗng một cô bán hàng bước tới tươi cười tiếp Ái Lan. Đúng người con gái mấy phút trước đây đã tiếp hai chị em Mai Đào.