Hái Trăng

Chương 9: 9




Mấy lý do này đều hợp lý cả nhưng cả hai người trong cuộc đều đang ở đây, cũng biết rõ lòng dạ nhau thế nào, những lời an ủi này thậm chí càng phóng đại sự ngượng ngùng của cô, khiến cô đứng ngồi không yên.
Tình cảnh này không chỉ giới hạn trong bàn ăn nhỏ hẹp, Vân Ly có cảm giác như cả quán lẩu, toàn bổ Hải Thiên Thương Đô, rộng hơn nữa là cả Nam Vu đều trở nên tĩnh mịch.
Cô nhắm mắt lại chịu đựng cảm giác tra tấn.
Không dám làm khó Phó Thức Tắc nữa, Vân Ly lấy hết can đảm ngắt lời cả đám: “Cảm ơn mọi người, nhưng em không sao thật mà.” Để chứng minh tính lời mình nói là thật, cô còn bịa thêm chuyện: “Với lại, cũng không phải lần đầu tiên em xin WeChat của người khác.”
Thấy cô không được tự nhiên, Đặng Sơ Kỳ cười hì hì tiếp lời: “Đúng nè, cậu cũng từng xin WeChat của tớ nữa.”
“Hay giờ em cũng hỏi thêm WeChat chị đi?” Hạ Tung Thanh đùa thêm, “Chị thề sẽ không từ chối em đâu.”
Chủ đề câu chuyện cứ như thế được bỏ qua.
Vân Ly thầm thở phào, cô cười: “Được ạ.”
Mọi người trên bàn cũng lấy điện thoại ra trao đổi WeChat, tất nhiên là vẫn ngoại trừ Phó Thức Tắc.

Thấy thế, Phó Chính Sơ nhíu mày không đồng ý: “Cậu út, sao cậu không hòa đồng tí nào thế?”
Hạ Tung Thanh cũng tham gia: “Đúng đấy ạ, vừa nãy cháu còn hoảng hốt tưởng cậu là người ngồi ghép bàn đấy.”
Phó Chính Sơ: “Anh zai ơi, anh đổi bàn khác đi, bọn em không đồng ý ngồi ghép đâu.”
“...”
Cũng chẳng trông mong gì anh sẽ đồng ý, Vân Ly im lặng rút điện thoại về.
Nào ngờ Phó Thức Tắc lại tỏ vẻ tùy mọi người, đưa di động cho Phó Chính Sơ.
“Vậy mới đúng chứ.” Điện thoại anh không cài mật khẩu, Phó Chính Sơ nhanh chóng mở khóa, “Cậu đừng suốt ngày lủi thủi một mình như thế, quen biết thêm vài người bạn không tốt hơn sao?”
Phó Thức Tắc mặc kệ cậu.
Phó Chính Sơ giơ mã WeChat ra cho mọi người, nói một cách khách sáo: “Cậu út em làm ở EAW, sau này nếu các chị tới chơi có thể nói trước với cậu em một tiếng.”
Vân Ly cảm thấy tình huống hiện tại đúng là khó tin.

Nhớ lại lúc Phó Thức Tắc từ chối mình, tay cô cầm điện thoại mà có cảm giác như mình không bao gồm trong cái “nhóm” này, rề rà mãi không làm gì tiếp.
Nhưng Đặng Sơ Kỳ lại tưởng là cô không với tới được, trực tiếp cầm điện thoại quét mã giúp cô.
“...”
Mấy giây sau, ở biểu tượng thông báo hiện một chấm đỏ.
Tất cả mọi người đều không thấy có gì bất thường, Phó Thức Tắc thân là người trong cuộc mà mí mắt cũng chẳng thèm nhìn lên, chẳng có vẻ gì là muốn ngăn cản.

Vân Ly không muốn để lộ rằng mình quá để tâm, tắt màn hình, cắm mặt xuống ăn để tự an ủi.
Vậy mà...!thật...!thật sự thêm WeChat rồi.
----
Ban đầu Vân Ly định về nhà ngay, nhưng Đặng Sơ Kỳ nói vào học rồi sẽ không còn nhiều cơ hội gặp nhau nữa nên không nỡ xa cô, quả quyết mời Vân Ly qua ngủ cùng mình.
Ngày kia mới khai giang, Vân Ly tính mai mới về thu dọn đồ đạc thì vẫn dư dả thời gian, lập tức đồng ý.
Kết thúc bữa ăn, cả nhóm người đi thang máy xuống bãi đỗ xe.
Phó Thức Tắc lái xe, Phó Chính Sơ chiếm ghế phụ, ba cô gái ngồi hàng sau.

Trên đường về đi ngang qua một siêu thị lớn, Hạ Tung Thanh nhớ ra mấy đồ dùng trong nhà sắp dùng hết rồi, bất ngờ nảy ra ý định mua sắm.
Những người còn lại cũng vui vẻ hưởng ứng theo.
Phó Thức Tắc hệt như cái máy, không phản bác cũng không đồng ý, nhưng vẫn chiều theo.

Vân Ly ngồi ở phía sau, thỉnh thoảng lại nhìn chăm chăm góc mặt loáng thoáng phản chiếu qua gương chiếu hậu của anh, cảm thấy trông vậy mà anh hợp với từ “ngoan ngoãn” đến lạ.
Đi vào siêu thị, Phó Chính Sơ nhỏ tuổi nhất chịu trách nhiệm đẩy xe.

Tính tình cậu nhóc hấp tấp, chưa đi được mấy bước đã rẽ thẳng vào khu đồ mình thích, mới đó đã không thấy bóng dáng đâu.
Phó Thức Tắc thì ngược lại hoàn toàn, giữ vẻ mặt uể oải chán chường đi theo sau mấy cô nàng.
Vân Ly không định tham gia, dù sao cũng là mấy người Đặng Sơ Kỳ muốn mua sắm.

Nhưng cô phải ở lại đó vài ngày nên vẫn chọn vài món nhu yếu phẩm, tỉ như sữa chocolate.

Không thấy hãng mình quen uống, cô vừa xem vừa so sánh.
Cuối cùng chọn được ba nhãn hiệu, mỗi loại mua ba túi.
Thấy cô ôm nhiều đồ như thế, Hạ Tung Thanh nhíu mày: “Phó Chính Sơ chạy đâu rồi? Cậu út ơi, cái này nặng quá, cậu cầm giúp rồi bỏ vào xe đẩy đi.”
“...”
Vân Ly - người đang cúi đầu nhìn điện thoại tay ôm toàn sữa bò - lúc này thấy hơi khó xử.
Lần đầu tiên trong đời cô suy nghĩ đến việc cai sữa.
Trái lại, Phó Thức Tắc không có phản ứng gì, chìa tay về phía cô, nhẹ nhàng nói: “Đưa cho tôi.”
“À...!được.” Vân Ly đưa cho anh, “Làm phiền anh rồi.”
Chờ khi anh đi, Đặng Sơ Kỳ không nhịn được mà nói: “Duma, cậu út nhà chị nhìn như một đóa hoa lạnh lùng cao ngạo, lạnh như máy điều hòa luôn, nhưng sao mà...!nói thế nào được nhỉ, nghe lời quá? Với lại sao chị dám sai cả người trên thế?”
“Thì cứ nói vậy thôi,” Hạ Tung Thanh đáp: “Cậu ấy còn nhỏ hơn chị mấy tuổi, sao mà xem là người trên được.”
“Hả? Em còn tưởng trông anh ấy trẻ hơn tuổi.”
Dường như Đặng Sơ Kỳ hoàn toàn không tưởng tượng ra, Phó Thức Tắc chính là anh chàng thiên tài của Bách khoa Tây Phục năm đó.
Vân Ly thuận miệng tiếp lời: “Anh ấy bằng tuổi chúng mình…”
Chú ý thấy ánh mắt hai người còn lại, có vẻ đang nghi ngờ sao cô lại biết, Vân Ly phản ứng kịp thời, bổ sung hai chữ sửa lời: “Phải không?”
Hạ Tung Thanh gật đầu, nghĩ ngợi một chút: “Có lẽ vậy.”
...
Lần mua sắm này tốc chiến tốc thắng nhưng vẫn mất tầm nửa tiếng.
Trở lại xe, Phó Chính Sơ vừa kéo dây an toàn vừa bất mãn hỏi: “Cậu út, sao vừa rồi cậu lạnh lùng với người ta thế? May mà có cháu giải thích giúp mấy câu.”
Hạ Tung Thanh ngả ra ghế: “Sao vậy? Hai người gặp ai à?”
“Là Tang Trĩ ạ! Nhà cậu ấy ở gần đây.” Phó Chính Sơ nói, “Thì ra người trước đó tới trường gặp thầy giáo không phải anh ruột cậu ấy, nhưng mà anh trai Tang Trĩ lại biết cậu út nhà mình đấy ạ.”
Hạ Tung Thanh cũng tò mò: “Cậu út, hai người là bạn học à?”

Phó Thức Tắc hờ hững trả lời: “Hình như vậy.”
“Vậy chẳng phải là đàn anh của cậu sao? Sao ngay cả bắt chuyện chào hỏi cậu cũng không chủ động?” Phó Chính Sơ trách: “Lạnh lùng cũng phải biết tùy trường hợp, cậu hiểu không?”
Sau đó, Phó Chính Sơ trực tiếp thăng đường thẩm vấn ngay trên xe: “Chị Ly Ly, lần trước lúc cậu em đến đón chị, có phải cũng lầm lì thế này không? Chị cứ nói đi, em đòi công bằng cho chị.”
Vân Ly vội xua tay: “Không phải đâu.”
Nhưng Phó Chính Sơ vẫn chưa bỏ qua: “Vậy là cậu ấy cười với chị hả?”
“...Cũng không phải.”
“Thế mới nói, cậu út à, cậu cứ vậy không được đâu.” Phó Chính Sơ lắc đầu nguầy nguậy, bắt đầu lên lớp, “Như cậu mà ra ngoài đường thể nào cũng bị đánh.

Cậu phải học cách thân thiện, hòa đồng, luôn sẵn sàng giúp đỡ mọi người chứ.”
Phó Thức Tắc ậm ừ.
Vân Ly ngồi sau xem kịch, thầm nghĩ vậy mà anh cũng chịu nghe.
Nhưng chỉ lát sau, bỗng nhiên Phó Thức Tắc tìm một chỗ dừng xe, tháo dây an toàn cho Phó Chính Sơ, một tay anh gác lên vô lăng, nghiêng đầu nhìn cậu nhóc: “Xuống xe.”
“...Dạ?” Nhìn chỗ vắng tanh vắng ngắt bên ngoài, vẻ kiêu ngạo của Phó Thức Tắc lập tức tắt ngúm, “Sao vậy à? Cậu út, cậu quên à? Hôm nay cháu...!cháu cùng cậu về nhà ông ngoại mà?”
“Không học được…” Phó Thức Tắc thản nhiên nói: “Sợ bị đánh lại liên lụy cháu.”
“...”
Cả đoạn đường sau đó, Phó Chính Sơ im re không dám nói thêm nửa lời.
Đến nơi, mọi người chia tay chào tạm biệt.
Ba người trở lại nơi ở, thay phiên nhau tắm rửa xong xuôi thì về phòng khách tìm phim xem, nhưng phần lớn thời gian là tán gẫu nói chuyện phiếm.
Không bao lâu sau, Hạ Tung Thanh nhìn điện thoại, hỏi: “À Ly Ly này.

Hình như em để quên túi đồ trên xe cậu út rồi.

Nhà ông ngoại chị gần đây lắm, chị sai thằng em chị mang sang cho em nhé?”
“Dạ? Thôi không cần đâu ạ.” Vân Ly đáp, “Trong túi là bánh cuộn kem, em định mang cho hai người nếm thử.

Nếu bọn họ không chê thì cứ lấy ra ăn cũng được ạ.”
Hạ Tung Thanh: “Được, vậy cảm ơn em nhé.

Chị báo với hai người họ một tiếng.”
“À mà…” Đặng Sơ Kỳ bóc túi khoai tây chiên, “Cậu út với em trai chị có bạn gái chưa?”
“Cậu út chị thì chưa.”
Nghe vậy, Vân Ly vô thức quay sang nhìn chị, rồi lại tỏ vẻ không mấy quan tâm tiếp tục nhìn màn hình, che giấu tâm trạng mình.

Kỳ lạ thật...
Rõ ràng là việc chẳng liên quan gì đến cô.
Nhưng khi nghe được đáp án, chẳng hiểu sao cô lại cảm thấy vui vẻ.
Hạ Tung Thanh kể thật: “Em trai chị thì không chắc lắm, hình như cũng chưa có, đợt trước mới chia tay xong.

Sao thế, em thích ai nào?”
Đặng Sơ Kỳ thở dài: “Được rồi, một người quá lạnh lùng, một kẻ quá ngốc nghếch.”
Hạ Tung Thanh cười lăn cười bò, sau đó hỏi tiếp: “Ly Ly thì sao? Em mà thích ai nhất định phải nói với chị đấy nhá.

Chị đây sẽ làm mối giúp em.”
“...”
Kẻ mang lòng riêng – Vân Ly – lúc này chẳng khác nào đi trên dây thép, nghiêng ngả như sắp đổ tới nơi.

Cô không dám thừa nhận, nhưng cũng không muốn nói dối hai người, cô quyết định im lặng không lên tiếng, chỉ cười cười cho qua chuyện.
Hai người kia cũng chỉ đùa thôi.
Đặng Sơ Kỳ bỏ miếng khoai tây chiên vào miệng, đổi đề tài: “Ly Ly, lần trước cậu nói muốn tìm việc phải không? Đã bắt đầu gửi hồ sơ chưa?”
“Vẫn chưa, mấy lần định gửi rồi mà cứ do dự mãi.” Nhắc đến chuyện này, Vân Ly hơi buồn phiền, “Thực ra tớ vẫn chưa quyết định được, nên tập trung vào việc làm video hay đi tìm việc.”
Thực ra Vân Ly vẫn rất phân vân.
Lúc học năm tư đại học, cô dốc toàn tâm toàn lực để thi nghiên cứu sinh, hoàn toàn không nghĩ tới là mình lại trượt.

Bỏ lỡ đợt tuyển dụng mùa xuân ở trường, mấy lần nộp hồ sơ qua mạng cũng không được nhận.
Sau đó lại quyết tâm thi nghiên cứu sinh lần hai, nhưng thực ra cô vẫn không biết mình muốn làm gì sau đó, chẳng qua chỉ tìm đại một mục tiêu để phấn đấu mà thôi.
Muốn trải nghiệm một công việc, nhưng lại cứ lần chần không quyết định.
Chỉ muốn thu mình trong cái vòng an toàn vừa thoải mái vừa dễ chịu này.
Cứ sa đà, trốn tránh, lại càng mất khống chế.
Rất nhiều khía cạnh chỉ có thể bộc lộ qua mạng hoặc trước mặt người quen, khi trò chuyện với người khác thì chẳng có mấy chủ đề chung, đôi ba câu đã thấy không hòa hợp rồi dần xa cách.
Cô không biết có ai khác giống mình hay không, khao khát sự náo nhiệt nhưng lại sợ hãi việc xã giao.
“Cậu phải xem bản thân mình muốn gì.” Đặng Sơ Kỳ nói: “Thực ra nếu tìm một công việc nhàn hạ thì cũng không mấy ảnh hưởng tới việc cậu quay video đâu.
“Đúng vậy, em thích gì thì cứ thử một chút, nếu không thấy vui thì ngừng.” Giọng nói Hạ Tung Thanh rất dịu dàng, “À đúng rồi, em học ngành nào nhỉ?”
Vân Ly: “Tự động hóa ạ.”
“Hình như mấy hôm trước chị có thấy một người bạn đăng bài tuyển dụng, để chị kiểm tra lại đã rồi gửi em xem nhé?” Hạ Tung Thanh nói: “Nếu em thấy phù hợp thì cứ nộp hồ sơ thử xem.”
...
Lúc phim chiếu xong thì cũng đã gần một giờ sáng, hai người kia đều là người đi làm, bình thường có muộn mấy thì cũng đến giờ này là đi ngủ, bây giờ đến cả mí mắt cũng không nhấc lên nổi.
Về phòng, Đặng Sơ Kỳ chúc Vân Ly ngủ ngon rồi nhanh chóng thiếp đi.
Nghe thấy tiếng thở đều đặn của cô bạn, Vân Ly lần tìm điện thoại trên tủ đầu giường, chui vào chăn nghịch lén.

Cô mở WeChat ra, tìm tài khoản của Phó Thức Tắc mới thêm hôm nay.
Cô không dám mở ra xem trước mặt mọi người.
Phải chờ đến lúc trời tối ít người, xung quanh không có ánh mắt nào nhìn mình chằm chằm, cô mới thôi kiềm cơn dục vọng tò mò.

Nickname của Phó Thức Tắc là một chữ F viết hoa.
Ảnh đại diện là một nền đen tuyền, góc dưới có một vòng cung nhỏ màu trắng, trông giống mặt trăng, mà cũng giống một trái tim tim nhỏ.

Nhìn tổng thể thì có vẻ là một khuôn mặt cười nhưng không có nửa trên.
Cảm giác vừa khôi hài vừa kích thích sự dễ thương.
Lại nhớ tới khuôn mặt lạnh tanh không có lấy một biểu cảm dư thừa của Phó Thức Tắc, chẳng hiểu sao cô lại thấy hợp đến lạ kỳ.
Nhìn chăm chú hồi lâu, Vân Ly mới dần có cảm giác chân thực.
Cô thực sự không dám tin.
Trên đời này lại có chuyện “mặt trăng từ trên trời rơi xuống” như vậy.
Vượt qua ải đầu tiên, gan Vân Ly cũng to hơn, thuận theo tự nhiên kéo xuống dưới.
Vân Ly mở vòng bạn bè của anh, giao diện vẫn để ở kiểu mặc định.

Anh hầu như không cập nhật tin tức gì, chỉ có mấy bài đều là chia sẻ tài liệu luận văn.
Lướt lướt mấy cái đã hết.
Trắng trơn, nhưng cũng không khác mấy so với tưởng tượng của cô.
Quay trở lại cửa sổ chat.
Vân Ly bâng quơ chọn bừa mấy khung thoại, đang định thoát ra ngoài thì Đặng Sơ Kỳ ngủ bên cạnh bỗng hơi động.

Tim cô thắt lại, theo phản xạ có điều kiện úp điện thoại xuống, tắt màn hình.
Mấy giây sau lại yên tĩnh.
Vân Ly lặng lẽ thò đầu ra, thấy Đặng Sơ Kỳ vẫn đang say giấc nồng.
Hình như chỉ vừa trở mình thôi.
Cô thở phào nhẹ nhõm, cũng có chút bối rối.

Bỏ di động lên tủ đầu giường, điều chỉnh tư thế nằm, đúng lúc cơn buồn ngủ đang chuẩn bị ập đến thì trong căn phòng yên tĩnh bỗng nhiên vang lên tiếng rung.
Ngay sát bên cô, đinh tai nhức óc.
Vân Ly giật nảy mình, quay sang nhìn Đặng Sơ Kỳ, chỉ sợ đánh thức cô nàng.

Thầm nhủ chắc là app nào đó nhảy thông báo, cô nhẹ nhàng cầm điện thoại lên, định tắt mạng.
Mở lên xem.
Màn hình vẫn đang hiện cửa sổ chat với Phó Thức Tắc.
Năm phút trước, cô gửi cho Phó Thức Tắc một cái sticker đơn nét.

Đây là gói sticker cô mới thó được từ Đặng Sơ Kỳ - hình bàn tay có ngón trỏ giơ ra chỉ phía ngoài màn hình, bên dưới còn kèm thêm 4 chữ “Làm vợ anh nhé”.
Mặt mũi Vân Ly cứng đờ.
Mà tiếng rung vừa rồi là đối phương mới nhắn trả lời.
Phó Thức Tắc: [?]
“...”