CP chính: Công chúa x Ám vệ lâu, ngày sinh tình hoạn nạn có nhau.
CP phụ: Hoàng đế x Hoàng hậu, cưới trước yêu sau.
…
Trưởng công chúa quyền khuynh triều dã…… chet bất đắc kỳ tử.
Ngày ta chet, cả kinh thành đều tràn ngập những lời đàm tiếu về ta.
Bách tính đều truyền tai nhau rằng Trưởng công chúa không giữ đức hạnh nên bị trừng phạt, người người bàn tán hỏi nhau ta đã làm điều gì khiến trời đất oán giận, còn các quan viên thì nghi ngờ Trưởng công chúa và Đại tướng quân đột nhiên biến mất trong cùng một ngày, là bởi vì nàng và Đại tướng quân có gian tình, sợ bị Hoàng đế trách phạt, nên tư vẫn vì tình.
Một đồn năm, năm đồn mười, rốt cuộc không biết đã đồn thành cái dạng gì rồi.
Mắng ai đấy, ai mà thèm lão già Đại tướng quân kia chứ?
Ta, Lý Trường An – Trưởng công chúa quyền cao chức trọng, dù khi chet không mấy vẻ vang, nhưng lại rất đúng lúc.
Sẽ không có ai thích con rắn độc ẩn nấp trong bóng tối, những năm nay ta nắm quyền lực, gi/3t quá nhiều gian thần, ác danh lan xa, khiến bách quan khiếp sợ.
Nhưng thỏ chet cáo buồn, những năm gần đây, ngay cả những quan viên trung thành và tận tâm với ta cũng bắt đầu có lời oán trách, cho rằng ta quá tàn nhẫn, chỉ sợ vô ý đắc tội với ta sẽ liên lụy đến cả nhà.
Sự hiểu lầm này thật sâu sắc.
Nhưng kệ vậy, ta không cần phải giải thích.
Hễ mũi kiếm chỉ đến đâu, thì ắt sẽ có cái ch/3t xảy ra ở đó, mãi mãi không dứt.
Ta vốn là đóa hoa ăn thịt người sinh ra trong bóng tối của hoàng vị, chuyên thay Hoàng đế gi/3t những kẻ đáng chet, cần gì danh tiếng tốt đẹp?
Chỉ là ta nắm trong tay quyền lực quá lâu…… lâu đến mức, bất kể là người ta bảo vệ, hay người ta chống lại, đều cảm thấy ta nên chet đi.
Ta từng cho rằng Hoàng đệ sẽ là ngoại lệ.
Chỉ là thứ quyền lực này quá say lòng người, dường như vì quyền lực mà bất kể con người ta làm ra chuyện gì, đều sẽ thành chuyện đương nhiên mà thôi.
Vào đêm ta gi/3t Đại tướng quân, Hoàng hậu đến.
Nàng ta nói Hoàng tỷ vất vả rồi, Bệ hạ bảo ta mang đến một bầu rượu, chúc mừng Hoàng tỷ khải hoàn.
Ta thích uống rượu hoa đào nhất, hắn còn nhớ.
Hồi nhỏ ta thường dẫn hắn đi hái hoa đào, đó là một trong số ít ký ức vui vẻ thời thơ ấu của chúng ta.
Trong lòng có chút ấm áp, chỉ là sự ấm áp này còn chưa kịp lan tràn, đã bị cơn đau thấu xương thay thế, lan ra khắp tứ chi xương cốt.
“Trưởng công chúa, Bệ hạ xin tỷ đừng trách chàng.” Khuôn mặt Hoàng khuất vào trong bóng tối, “Là các đại thần ép đã ép buộc chàng.”
Đúng vậy, những năm nay tay ta dính đầy ma.u tươi, một người tỷ tỷ tội ác đầy mình, bị bách quan ghét bỏ, thực sự không xứng với danh tiếng một đời minh quân của hắn.
Khóe môi nở nụ cười, ta đã tỏ tường rồi, liền sau đó ta vô lực ngã xuống.
Trước khi hôn mê bất tỉnh, ta ngửi thấy mùi dầu thông đang dần bốc cháy.
Diệt cỏ phải diệt tận gốc, Bệ hạ, người học thật tốt.
1.
“Tang lễ của Trưởng công chúa diễn ra vào đầu tháng tư. Xem ý của Hoàng đế, hắn chỉ muốn làm qua loa cho xong chuyện.”
“Ồ, tiết kiệm chút cũng tốt, tốt nhất cũng đừng bày tế phẩm gì cả, cũng đỡ để ta phải đi đào.” “Cái tật tham tiền của nàng khi nào mới sửa được đây?”
“Sửa không được, trừ phi chàng tặng bản thân chàng cho ta, từ nay về sau ta sẽ không cần bất cứ thứ gì nữa.” Ta cười hì hì nhìn nam nhân đang điều chế son cho ta, “Chàng cho hay không?”
“Ta chẳng phải đã sớm là của nàng rồi sao?” Dưới ánh mặt trời, hắn quan sát màu sắc của son trên ngọc chùy. Ta thích nhất thần sắc lãnh đạm của hắn, ném quyển sách trong tay vào lòng hắn, đưa tay vào trong cổ áo rộng mở của hắn.
“Trường An, đây là ban ngày.” Hắn nhướng mày.
“Thì đã sao?” Ta lấy một chút son đỏ, điểm lên môi hắn, “Thơm quá, lần này dùng hoa gì làm vậy?”
Cuối cùng hắn cũng buông nghiên bát trong tay xuống, cúi đầu ngậm lấy ngón tay ta, cười nói: “Nàng nếm thử chẳng phải sẽ biết sao?”
Rèm trúc treo bên cửa sổ bị một luồng kình lực đánh trúng, rơi xuống.
Y phục bằng lụa trên người ta cũng theo tiếng rơi xuống đất, xếp thành một đóa mẫu đơn tỏa ra mùi hương khiến ý loạn tình m3.
Quen biết Hàn Thủy nhiều năm như vậy, ta thích nhất hai điểm của hắn.
Một là Thấu hiểu lòng người.
Và, hai là… thấu hiểu y phục.
2.
Khi ta còn chưa có nhiều quyền lực trong tay, muốn bảo vệ bản thân và Hoàng đệ trong hoàn cảnh rình rập như hổ đói sói mồi, quả thực không phải là chuyện dễ dàng.
Phụ hoàng băng hà lúc ta mười ba tuổi, để lại Hoàng đệ chín tuổi và một mớ hỗn độn.
Người con cháu thưa thớt, chỉ có hai đứa con là ta và Hoàng đệ, tuy đã hạ thánh chỉ lập Hoàng đệ làm đế, nhưng thiên hạ này lại là do ba người khác định đoạt.
Nhiếp chính vương phe cánh đông đảo, Thái hậu buông rèm nhiếp chính, Đại tướng quân nắm giữ binh quyền, bọn họ như ba ngọn núi lớn đè trên đầu chúng ta.
May mắn thay một núi không thể chứa ba hổ, trước khi phân được cao thấp, ai làm con rối trên ngai vàng cũng không quan trọng.
Cũng nhờ vậy, Hoàng đệ được bình an lớn lên đến mười hai tuổi.
Chỉ là ba năm nay cũng có vô số đao quang kiếm ảnh.
Ta và Hoàng đệ sợ nhất là đêm tối trong hoàng cung.
Bởi vì khi màn đêm buông xuống, chính là thời điểm tốt để gi/3t người.
Từng có thích khách lẻn vào Trường Tín cung ám sát chúng ta, lúc đó Hoàng đệ đang nằm úp sấp dưới gầm giường tìm nửa cái bánh bao bị rơi, đột nhiên một trận gió lạnh thổi tới, một thích khách áo đen xuất hiện trước mặt ta.
Tên đó là một tên khốn.
Hắn không nhìn thấy Hoàng đệ, lại thấy ta đang nằm trên giường một mình, liền cả gan tiến lên xé rách y phục của ta.
Từ dưới gối rút ra một con d.a.o găm màu đen huyền từ dưới gối, lại bị hắn dùng một chưởng đánh rơi.
Hắn tát ta một cái, sờ lên n.g.ự.c ta, cười gằn nói, người ta đều nói nữ nhi của Hoàng đế là kim chi ngọc diệp, hôm nay lão tử muốn nếm thử hương vị của kim chi ngọc diệp này!
Ta cũng cười, chửi một câu.
Túi thơm ở eo ta trong lúc giãy giụa rơi xuống, trong không khí lập tức tràn ngập một mùi tanh ngọt, tên thích khách trong lúc đầu váng mắt hoa bị Hoàng đệ dùng một cái bình hoa đập vỡ từ sau đầu, ngã xuống đất.
Hoàng đệ toàn thân run rẩy.
Còn ta nhặt túi thơm lên, cất kỹ chỗ bột phấn còn lại.
“Đúng là đồ tốt!” Không uổng công ta tích góp tiền nửa năm, cầu xin người của Thái y viện cho ta một đống dược liệu, lại mất không ít thời gian mới nghiên cứu chế tạo ra nó.