Hải Yến Hà Thanh

Chương 10



Hàn Thủy co rút đồng tử, tay đang đỡ cằm ta đột nhiên dùng sức, hơi thở cũng nặng nề, yết hầu trượt lên trượt xuống, lông mày như kiếm sắc căng chặt, ánh mắt chợt trầm xuống, dâng lên sóng ngầm.

Ta đang muốn hỏi hắn có muốn nếm thử son đỏ trên môi ta hay không, lại nghe thấy một tiếng “Ầm” vang dội, quay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy bóng lưng Hoàng đệ sải bước rời đi.

“Thằng nhóc này sao lại tới đây?” Ta nghi hoặc, đến thì đến, sao phải vội vàng đi như vậy?

Ta đứng dậy định đuổi theo xem sao, lúc sắp đi, nhân lúc Hàn Thủy không để ý, ta hôn lên trán hắn một cái: “Đây là quà tạ lễ vì ngươi đã làm son đỏ cho ta.”

Haha, giở trò lưu manh xong liền chạy, k1ch thích quá.

Ta đuổi theo hướng Hoàng đệ rời đi, nửa ngày cũng không tìm thấy hắn, ngược lại gặp được Khang Hòa quận chúa của Kính An vương phủ đến bái phỏng.

“Khang Hòa bái kiến Trưởng công chúa.”

Khang Hòa là một cô nương nhu nhược, quanh năm không thích nói chuyện, cũng không thích giao tiếp với người khác, bị các quý nữ trong kinh thành trêu chọc là bình hoa, ta từng nhìn thấy nàng ta từ xa trong cung yến, không ngờ lần này nàng ta lại đến.

“Quận chúa đến rồi.” Ta thấy nàng ta ôm một cái đèn lồ ng lớn trong tay, thắc mắc hỏi, “Đây là……”

Khang Hòa dở khóc dở cười: “Vừa rồi mới vào phủ liền đụng phải Bệ hạ, người dường như rất tức giận, nhìn thấy ta liền nhét đèn lồ ng trong tay vào tay ta, nói tặng ta, sau đó liền tức giận đi ra khỏi phủ.”

Thằng nhóc này. Trong lòng ta trách mắng Hoàng đệ một trận, không hiểu sao lại nổi giận? Chẳng lẽ là diễn cho Nhiếp chính vương bọn họ xem? Như này cũng quá nhập tâm rồi.

Nhưng mà Hoàng đệ vẫn biết nặng nhẹ, tuy lúc khai yến sắc mặt vẫn còn khó coi, nhưng rốt cuộc cũng ngoan ngoãn trở về, ta rót cho hắn một ly rượu: “Trường Ninh, ly rượu này tỷ tỷ kính đệ.”

Hoàng đệ liếc ta một cái, không tình nguyện giơ ly lên cụng với ta: “Tạ Hoàng tỷ.”

Sau đó mím môi đánh giá ta, nhịn nhịn lại không nhịn được, dặn dò: “Dưới mắt tỷ tỷ có chút thâm quầng, chắc là chuyển chỗ ở nên chưa kịp thích ứng, trẫm vừa rồi mới được tặng một củ nhân sâm trăm năm, về liền sai người đưa cho tỷ.”

Ta cảm thấy ấm áp trong lòng, gật đầu: “Gần đây ban đêm gió lạnh, đệ cũng nhớ đắp thêm chăn ấm.”

Lúc này Hoàng đệ mới lộ ra nụ cười nhàn nhạt, nhích lại gần ta: “Tỷ tỷ, tỷ vừa chuyển vào phủ mới, nên để tăng náo nhiệt ta đã làm cho tỷ một cái đèn lồ ng.”

Hóa ra đèn lồ ng hắn nhét cho Khang Hòa là do hắn tự tay làm.

Ta liếc mắt nhìn ngón tay hắn, quả nhiên nhìn thấy có vết xước màu đỏ, nhất thời có chút đau lòng: “Cảm ơn, ta rất thích.”

Hoàng đệ tức giận nói: “Vừa rồi là ta không tốt, tỷ vất vả như vậy, ta còn…… trong cung ta còn để một cái, đến lúc đưa nhân sâm sẽ mang cả đèn lồ ng theo cho tỷ.”

“Bệ hạ nói vậy sai rồi, Trưởng công chúa không nghỉ ngơi tốt, chưa chắc là vì đổi chỗ ở!” Đại tướng quân luôn có thể nói ra những lời khó nghe nhất vào thời điểm không thích hợp nhất, “Bản tướng nghe nói Trưởng công chúa giấu một nam sủng dung mạo xinh đẹp, yêu chiều hết mực, chẳng lẽ là đêm đêm hoan ca mới trông mệt mỏi như vậy sao?!”

Mặt Hoàng đệ trong nháy mắt đen lại. Ta sớm đã liệu đến Ngụy Hổ sẽ nói như vậy, nhưng giọng điệu coi thường cùng với sự khinh miệt đối với Hàn Thủy trong lời nói khiến ta vô cùng khó chịu: “Đại tướng quân nói đùa rồi, chỉ là một món đồ chơi xinh đẹp hơn một chút thôi, chẳng đáng để ngài bận tâm.”

Nói xong giơ tay lên, Hàn Thủy từ khuất sau bóng tối thân cột bước ra.

Ta đã giúp hắn dịch dung, sau khi trang điểm đường nét trên mặt hắn không còn sắc bén như trước, trở nên ôn hòa hơn rất nhiều, cộng thêm một chút son đỏ ở đuôi mắt, càng thêm phần mị hoặc.

Ta thản nhiên dựa vào vai hắn, mặc kệ việc hắn đang đút ta ăn một quả nho, nói với đám triều thần bên dưới: “Làm cho chư vị chê cười rồi, bản cung tự phạt một ly.”

Chúng thần đồng loạt chắp tay tỏ vẻ không sao. Trong đó có người khinh miệt, có người hâm mộ, lại có người phẫn hận, ta thu hết phản ứng của bọn họ vào mắt, ghi nhớ trong lòng.

Ngụy Hổ liếc nhìn Hàn Thủy mấy cái, cũng không nói thêm gì nữa, quay đầu khoe khoang công lao của mình với Hoàng đệ, Hoàng đệ vốn nên giả vờ ngây thơ vô tri, hôm nay không biết sao lại có chút thất thần, liên tục nhìn về phía ta.

Nhiếp chính vương thuận theo ánh mắt hắn nhìn sang: “Nam sủng của Trưởng công chúa có vẻ không gầy yếu như các nam sủng ta thường thấy, nhìn có chút sức lực.”

Ta cảm thấy cơ thể Hàn Thủy hơi cứng đờ, liền không kiên nhẫn ra lệnh cho hắn lui xuống, sau đó lộ ra nụ cười đầy ẩn ý, cầm ly rượu lên kính Nhiếp chính vương từ xa: “Nhiếp chính vương nói đùa, không có sức lực thì làm sao có thể bồi bản cung đêm đêm thâu ca chứ?”

Nhiếp chính vương không ngờ ta lại lấy lời Đại tướng quân để chặn hắn, hắn thu ánh mắt dõi theo người sau lưng ta về: “Hahahaha, Trưởng công chúa nói phải! Nào nào nào, bản vương cùng bọn họ kính người một ly.”

Nhiếp chính vương lên tiếng, chúng thần đều đứng dậy nâng ly: “Chúng thần cung chúc mừng Trưởng công chúa di trú chi hỷ*.”

*Di trú chi hỷ (移居之喜) nghĩa là niềm vui chuyển nhà mới, thường được dùng để chúc mừng ai đó dọn đến nơi ở mới.

Chỉ một lời nói của kẻ quyền cao chức trọng đã khiến cả đám đông đã hùa theo. Xem ra, triều đình này thiếu nhất chính là những người dám nói lên chính kiến của mình.

Ta dùng tay áo rộng che mặt uống cạn một ly, che giấu cảm xúc trong mắt.

Mọi người uống rượu cũng dần dần buông lỏng, nâng ly cạn chén, vô cùng náo nhiệt.

Yến hội này mãi đến giờ Hợi mới kết thúc.

Ta rất thích trạng thái ngà ngà say, tiễn biệt khách khứa, một mình đi vào trong sân, thấy phòng Hàn Thủy không có sáng đèn, trong lòng nghi hoặc, liền đi qua gõ cửa: “Ngươi tẩy trang trên mặt chưa?”

Bên trong phòng im lặng.

Ta càng thêm kỳ lạ, lại gọi một tiếng: “Hàn Thủy?”

Bên trong vẫn không có động tĩnh, đầu ta bị gió lạnh thổi một cái cũng tỉnh táo lại, lặng lẽ lấy ra một gói bột phấn, dùng đá cuội đánh bật cửa phòng.

“Đừng!”

Trong bóng tối truyền đến tiếng nói khẽ của Hàn Thủy, “Đừng vào!”