Hải Yến Hà Thanh

Chương 15



Nửa tháng sau, một đoàn người đông đúc kéo từ trong hoàng cung đi ra.

Ta đã chuyển ra khỏi hoàng cung từ ba năm trước ở phủ công chúa, bởi vậy không đi cùng nghi trượng của Hoàng đệ, mà ngồi trên xe ngựa chậm rãi theo sau hắn.

Hàn Thủy tất nhiên cũng cùng đi với ta.

Từ sau năm hắn ở Nhuyễn Ngọc các kiên quyết đẩy ta ra, những năm nay ta không hề d.a.o động quyết tâm đẩy ngã hắn thêm lần nữa. Chỉ là người này cố chấp lắm, chuyện đã nhận định thì có thế nào cũng không chịu quay đầu, ta cố gắng ba năm, hắn cũng chỉ chịu để ta nắm tay thôi, còn phải là lúc hắn giả làm nam sủng của ta. Vì vậy ta thường xuyên vì thế mà tức giận, sao bỗng dưng lại không còn bá đạo ôm ta lúc gặp lại chứ?!

Người xưa có câu nước chảy đá mòn, ta một mực tin vào điều này.

Không gian bên trong xe ngựa rất lớn, chứa ta và Hàn Thủy vẫn còn trống trải. Hắn vừa lên xe ngựa liền ngồi ở góc xa ta nhất, ta ôm một chiếc gối tua rua, nhàm chán nghiên cứu hoa văn thêu trên đó, vừa len lén nhìn hắn.

Hàn Thủy không thích nói chuyện, cho nên từ trước đến nay đều là ta mở lời trước.

“Rõ ràng là tháng ba, sao vẫn cảm thấy lạnh nhỉ?” Ta không có chuyện cũng kiếm chuyện để nói.

“Người tập võ sẽ không lạnh.”

Hừ, hắn vẫn như trước đây thích vạch trần ta. Ta theo nguyên tắc ‘ngươi cứ vạch trần, ta cứ tiếp lời’, kiên trì: “Ồ, hóa ra là ta quên mang áo choàng.”

“…”

“Hàn Thủy, ta lạnh.”

Hàn Thủy nhàn nhạt liếc ta một cái, giơ tay muốn cởi áo khoác ngoài của mình.

Giả vờ, tiếp tục giả vờ đi!

Ta hận sắt không thành thép: “Ngươi đưa áo cho ta khoác, để người ta nhìn thấy còn ra thể thống gì nữa?” Áo khoác ngoài này không phải là lễ chế của Trưởng công chúa.

Hàn Thủy hơi ngồi thẳng người, cảnh giác nói: “Vậy ngươi muốn như thế nào?”

Đây chẳng phải là hỏi đến trọng điểm rồi sao?

Ta bước qua bàn trà nhỏ trong xe ngựa, đẩy những thứ vướng víu ra, mặc y phục chui vào lòng Hàn Thủy, lại nắm hai tay hắn vòng qua eo ta cố định lại, sau đó ôm lấy cánh tay trái hắn, hài lòng nhắm mắt lại: “Như vậy đi.”

Hàn Thủy: “……” Hồi lâu sau hắn có chút bất đắc dĩ hỏi: “Chẳng lẽ như vậy rất ra thể thống?”

Ta dứt khoát làm lơ, không để ý đến hắn.

Nhưng mà Hàn Thủy rốt cuộc vẫn không động đậy, có lẽ là hắn nhìn thấy quầng thâm dưới mắt ta.

Vì chuyến đi săn, gần đây ta có chút bận rộn.

Trước khi chìm vào giấc ngủ, ta cảm thấy có một bàn tay dịu dàng vuốt v e khuôn mặt ta, cảm nhận được ấm áp, ta liền thân mật cọ cọ vào lòng bàn tay hắn, ôm chặt cánh tay trong lòng hơn.

Lúc ta tỉnh lại, vẫn còn trong lòng Hàn Thủy.

Không biết ta đã ngủ bao lâu, hắn vậy mà vẫn không hề dịch chuyển một chút nào.

Ta ngẩng đầu nhìn hắn.

Ánh tà dương mượn gió thổi rèm xe bay lên, lốm đốm chiếu lên mặt hắn, lưu lại những mảng sáng tối, làm rõ hàng mi của hắn, nhưng lại không thể vượt qua sống mũi cao thẳng kia.

Không biết từ lúc nào tay ta đã đan vào tay hắn.

Nhẹ nhàng ma sát vết chai mỏng trên lòng bàn tay hắn, xúc cảm hơi thô ráp của đầu ngón tay lại giống như đang cào vào lòng, mặt ta đột nhiên nóng lên.

Nhân lúc Hàn Thủy vẫn nhắm mắt, ta vươn cổ hôn nhẹ lên mặt hắn một cái.

Sau đó… đụng phải đôi mắt sâu thẳm của hắn.

“Ngươi không ngủ sao?” Ta cười gượng.

Hắn dường như đang đè nén điều gì, cắn răng nói: “Ngươi xoay qua xoay lại, làm sao ta ngủ được?”

Cơ thể hắn nóng lên, cách một lớp áo xuân cũng có thể cảm nhận được da hắn nóng đến mức không bình thường, hắn hình dung như vậy ngược lại làm ta cũng ngại ngùng, liền không truy hỏi hắn nữa, chỉ vùi mặt vào hõm cổ hắn: “Vậy ta không động đậy nữa.”

Hàn Thủy im lặng vén rèm xe phía bên bờ sông lên, mặc cho gió lạnh thấu xương tràn vào trong xe ngựa, ta cũng hiếm khi ngoan ngoãn, rúc vào lòng hắn không dám làm loạn nữa, cho dù ta thật sự cảm thấy có chút lạnh, cũng không dám nhắc đến chuyện thả rèm xe xuống.

Nhất thời chúng ta đều im lặng.

Chỉ nghe thấy tiếng suối chảy róc rách bên ngoài cửa sổ, loài chim không biết tên hót lên thanh âm du dương, ngay cả gió và rèm xe quấn quýt cũng trở nên vấn vương, giống như tâm trạng êm đềm của ta.