Hải Yến Hà Thanh

Chương 19



Đại tướng quân vẫn không buông tha cơ hội: “Hậu cung Bệ hạ trống vắng, chỉ sách phong một Hoàng hậu, e là quá ít.”

Ta đành phải nhượng bộ: “Ý của Bệ hạ là…… Sau này còn muốn phong thêm mấy vị phi tử.”

Hoàng đế đã tự có ý phong phi, ta thân là Trưởng công chúa cũng không tiện ngăn cản.

Sắc mặt Đại tướng quân rốt cuộc cũng vui vẻ trở lại, vỗ tay cười nói: “Như vậy, rất tốt.”

Ba tháng sau, hoàng đạo cát nhật, đế hậu đại hôn.

Khang Hòa quận chúa vào làm chủ hậu cung.

Khang Hòa là cô nương tốt, chỉ là hơi nhát gan, trong hôn lễ bị Đại tướng quân trừng mắt hai cái, liền sợ đến mức khóc thút thít.

Hoàng đệ chê nàng phiền, một mình đến Trường Tín cung ngủ, để ta ở Phượng Nghi cung an ủi nàng.

“Khang Hòa bái kiến Trưởng công chúa.” Cô nương này khóc đến mức mũi đỏ bừng, nhưng nhìn thấy ta vẫn nhớ hành lễ vấn an.

Ta nắm tay nàng ngồi xuống trên hỷ sàng, dịu dàng nói: “Tên tự của muội là Tây Nguyệt, thế ta gọi muội Nguyệt nhi có được không?”

Khang Hòa nước mắt lưng tròng nhìn ta một cái, hít hít mũi: “Vậy ta có thể gọi ngài là tỷ tỷ không?”

“Tất nhiên là được chứ.”

Chúng ta ríu rít nói chuyện rất lâu, mãi cho đến khi Hàn Thủy ra hiệu cho ta người nghe lén ngoài cung đã rút lui, lúc này mới dừng lại.

Ta thở dài, thay nàng tháo phượng quan xuống: “Làm khó muội rồi.”

Khang Hòa lắc đầu, mặc kệ ta lau đi phấn son trên mặt nàng: “Có thể giúp tỷ tỷ, là phúc của Nguyệt nhi.”

Ta nhìn ánh mắt hy vọng của nàng, im lặng, mặc dù nàng nói như vậy, nhưng rốt cuộc vẫn là Lý gia chúng ta có lỗi với nàng.

Khang Hòa quận chúa của Kính An vương phủ được nuôi dưỡng như nam hài từ nhỏ. Nàng do Kính An vương tự mình dạy dỗ bồi dưỡng, vì tránh né gió mưa mà ẩn nấp trong vương phủ nhỏ bé nhiều năm, là Hoàng hậu mà phụ hoàng đã sớm chuẩn bị cho Hoàng đệ.

Nàng hàng năm đều phải cáo bệnh một khoảng thời gian, thực ra là cùng Kính An vương vân du, đọc vạn quyển sách, đi vạn dặm đường, xem phong cảnh thiên hạ. Nếu không phải hồi nhỏ ta có chút duyên phận với nàng, cũng sẽ không biết những điều này. Cô nương như nhẫn đông*, bị Nhiếp chính vương trừng mắt đến mức khóc? Không giỏi ăn nói, bị các khuê tú trong kinh thành chế giễu nhiều năm?

*Nhẫn đông (忍冬) có nghĩa là: hoa kim ngân, một loại hoa mang vẻ đẹp mỏng manh, tinh khiết và mềm yếu. Trong ngữ cảnh này, "nhẫn đông" được dùng như một hình ảnh ẩn dụ cho người con gái yếu đuối, mong manh.

Đều là giả vờ mà thôi.

Chúng ta đều không biết trong cung rốt cuộc có bao nhiêu đôi mắt đang dòm ngó, cho nên đã diễn kịch thì phải diễn trọn vẹn, diễn đến mức ngay cả bản thân cũng tin tưởng, mới là tốt nhất.

Một Hoàng hậu ngu ngốc, mới có thể khiến bọn họ yên tâm.

Dường như nhìn ra sự áy náy của ta, Khang Hòa nắm c.h.ặ.t t.a.y ta: “Lời tỷ tỷ nói với Nguyệt nhi mười năm trước, Nguyệt nhi vẫn luôn nhớ. Người làm đại sự không câu nệ tiểu tiết, so với ủy khuất mà tỷ tỷ phải chịu, những gì ta gánh chịu chẳng đáng là bao.”

Ta thấy ánh mắt nàng kiên định liền không nói thêm gì nữa, nhỏ giọng nói: “Trường Ninh…… làm phiền muội rồi.”

Khang Hòa cười nói: “Tỷ tỷ yên tâm, ta sẽ chăm sóc hắn thật tốt.”

Từ biệt Khang Hòa, ta cùng Hàn Thủy ngồi xe ngựa rời cung.

Ra khỏi cửa cung, ta vốn định ngủ một giấc, xe ngựa lại đột nhiên dừng lại.

“Trưởng công chúa, tại hạ Ngụy Thừa, mời ngài đến hồ Dao Quang nói chuyện.”

Con trai của Đại tướng quân?

Ta nhướng mày, vén rèm xe lên, quả nhiên nhìn thấy Ngụy Thừa cao lớn đứng ở phía trước, thấy ta lộ diện, trên mặt hắn lóe lên một tia vui mừng: “Trưởng công chúa, hôm nay đế hậu đại hôn, bách tính cũng đang chúc mừng hỷ sự này, trên hồ Dao Quang thả đầy hoa đăng, cảnh đẹp nên thơ như vậy…

Ta cắt ngang lời hắn: “cảnh đẹp nên thơ như vậy, bản cung nên cùng dân chúng vui vẻ.”

Ngụy Thừa vui mừng khôn xiết: “Thần đã chuẩn bị sẵn thuyền hoa trên hồ, mời Trưởng công chúa di giá.”

Ta sai người đánh xe ngựa chuyển hướng, đi theo tuấn mã của Ngụy Thừa đến hồ Dao Quang.

Hàn Thủy mím môi nhìn ta hồi lâu mới nói: “ Trong lòng có chút bất an.”