Hải Yến Hà Thanh

Chương 28



Bất kể hắn muốn đối phó với Đại tướng quân như thế nào, ta đều chuẩn bị giúp hắn một tay.

Tiểu thiếp được Đại tướng quân sủng ái nhất, gần đây rất dính người, mỗi lần mời hắn đến chỉ tìm vui tấu nhạc thì chưa đủ, còn tìm rượu lộc nhung trợ hứng, đủ loại thủ đoạn.

"Lão gia, nghe nói Thừa nhi gần đây buồn bực lắm? Thường xuyên lưu luyến chốn phong nguyệt, không bằng hai nữ nhi hiểu chuyện ở trong cung."

Đại tướng quân đang mang chuyện vui nên tinh thần sảng khoái, nữ nhi trong cung mang thai được sủng ái, nhìn ái thiếp kiều diễm, lại nhớ đến đứa con trai bất tài vô dụng kia, trong lòng dâng trào hưng phấn, cười lớn: "Không nhắc đến tên vô dụng kia, chi bằng Kiều nương sinh cho bản tướng quân thêm một đứa nữa?"

Tiểu thiếp liếc mắt đưa tình, kéo đai lưng dẫn hắn đến giường, ngậm thuốc trợ hứng cho hắn ăn, màn giường lắc lư, đêm đêm hoan lạc.

Liên tục một tháng sau, Đại tướng quân rốt cuộc cũng chịu hết nổi, vào một buổi sáng nôn ra một ngụm máu, suy sụp.

"Hôm nay đã nôn ra máu?" Ta đầu ngón tay nhẹ điểm bàn gỗ đàn hương, "Thuốc ngươi hạ không nhanh như vậy."

Ái thiếp của Đại tướng quân đứng trước mặt ta, cung kính nói: "Hồi điện hạ, ta sợ Ngụy Hổ nghi ngờ, nên không hạ dược hàng ngày.”

Vậy chính là có người khác tiếp tay.

Ta vẫn luôn nghĩ không biết người hạ độc trong thức ăn năm đó là Nhiếp chính vương hay là Đại tướng quân, bây giờ rốt cuộc cũng nhìn ra manh mối.

Xem ra Nhiếp chính vương cũng hạ độc cho Đại tướng quân.

Chỉ là độc năm đó hạ âm hiểm tinh diệu, nói như vậy, chẳng lẽ hắn rất am hiểu độc thuật sao?

“Ngươi cứ theo dõi Ngụy Hổ, lấy thanh độc đan cho hắn ăn, đừng để hắn chet quá nhanh.”

“Điện hạ yên tâm. Hiện tại trong phủ không có ai, Ngụy Hổ sai ta hầu hạ bên cạnh hắn, ta vẫn đang theo dõi.”

Đại tướng quân hiện tại không thể chet, tuy Nhiếp chính vương đã suy yếu, nhưng ta còn muốn giữ bọn họ để kiềm chế lẫn nhau.

Chỉ là tên Nhiếp chính vương Lý Hòa này… Ta phải đích thân đi một chuyến đến Nhiếp chính vương phủ. Khối u ác tính này, đã tồn tại trong lòng ta và Hoàng đệ từ lâu, đến lúc nên nhổ bỏ rồi.

20.

Nội gián ta cài vào Nhiếp chính vương phủ tuy không thâm nhập được vào nội viện của hắn, nhưng lại thăm dò được một tin tức có thể dùng, mỗi khi trăng tròn, Nhiếp chính vương đều không cho phép bất cứ ai đến gần sân của hắn, hơn nữa sáng sớm hôm sau khi hạ nhân đến hầu hạ, thường phải quét dọn một đống đồ vật vỡ vụn.

“Chẳng lẽ hắn là yêu quái, mỗi khi trăng tròn sẽ hiện nguyên hình?”

Ta suy đoán lung tung, Hàn Thủy mặt không cảm xúc nhìn ta: “Chuyện này kỳ quái lắm, ta đi một mình là được rồi, ngươi ở trong phủ đợi tin tức của ta.”

“Không được, đã kỳ quái thì nhất định ta càng phải đi cùng, lỡ như ngươi gặp nguy hiểm thì sao?” Ta sửa lời hắn, “Hơn nữa không phải hai người chúng ta đi, mà là mọi người cùng đi. Ta đã thương lượng với Trường Ninh, thế lực trong triều của Nhiếp chính vương chúng ta đã dọn dẹp gần hết, lần này nhất định phải ra tay dứt khoác, tóm gọn hắn.”

“Gi/3t hắn, một mình ta là đủ rồi.”

Lần này Hàn Thủy rất kiên quyết, ta rất khó hiểu, chuyện võ công hắn cao, ta chưa bao giờ hoài nghi, nhưng Nhiếp chính vương biết dùng độc, trước mặt độc nhân thì võ công cao đến đâu cũng có khả năng thất bại, ta không yên tâm.

Hơn nữa lần này chúng ta dùng là dương mưu, lòng dạ lang sói của Nhiếp chính vương cả triều đều biết, Hoàng đệ đã nhịn đủ rồi, quang minh chính đại bắt hắn ngược lại tốt hơn ám sát, coi như là răn đe.

“Hai ngày nữa chính là trăng tròn, ngươi yên tâm, lần này nói không chừng còn không cần ngươi động thủ.” Dù sao cấm vệ quân dưới trướng Hoàng đệ cũng không phải là vật trang trí.

Hàn Thủy im lặng lau vũ khí, chút cảm xúc khác thường ta vất vả lắm mới có được gần đây lại biến mất, cho dù ta có trêu chọc hắn như thế nào cũng không lay động được.

Ta biết đây là do hắn không đồng ý với cách làm của ta, nhưng ta sẽ không nhượng bộ, bởi vì phản ứng của hắn quá bất thường.

Hàn Thủy không biết một khi hắn có tâm sự sẽ vô thức lau vũ khí, trong lòng ta mơ hồ có suy đoán không hay, nhưng còn cần phải chứng thực.

Bởi vì công và tư, Nhiếp chính vương phủ ta nhất định phải đi.

Chỉ là ta không ngờ, Hàn Thủy lại đi trước ta một bước.