4.
Khi Hàn Thủy cuối cùng cũng có sức lực lật người từ trên người ta xuống, mặt chúng ta đều đã đỏ bừng như trái cà chua.
Hắn nằm trên mặt đất hít thở sâu, điều hòa hơi thở, còn ta rõ ràng nhìn thấy trong đôi mắt như đầm nước sâu thẳm kia của hắn có gợn sóng.
Gương mặt nghiêng của hắn thật đẹp, sống mũi cao thẳng, cằm đã lộ ra góc cạnh của nam nhân, trên cằm còn có một ít râu xanh.
Trong lòng ta bỗng dưng có một loại cảm xúc kì quái.
Ta muốn hỏi hắn, ngươi có bằng lòng sau này sẽ chôn cùng ta ở tổ phần nhà ta không? . Truyện Phương Tây
Lời đến bên miệng lại chuyển thành: “Ngươi sợ nhột?”
Hàn Thủy có một khoảnh khắc cứng đờ, sau đó khẽ gật đầu: “Đừng nói cho sư phụ.”
Ta dường như đã phát hiện ra điểm yếu trí mạng của Hàn Thủy.
Bộ dáng hắn không được tự nhiên thật đáng yêu, ta tiến đến, cắn một cái vào tai hắn.
Hắn cũng không động đậy, dường như đã bình tĩnh lại, chỉ nói: “Ta sẽ cắn lại.”
Ta không biết đây có phải là nhất kiến chung tình hay không, nhưng sự rung động của thời niên thiếu chưa bao giờ có lý do, đồng thời… trước mặt hiện thực sự thật không đáng một xu.
Bánh xe thời gian chưa bao giờ dừng lại, nhịp tim lỡ mất nửa nhịp vào một buổi trưa nào đó đã sớm bị vứt bỏ sau dòng đời cuồn cuộn xoay vần.
Cuối cùng ta cũng không hỏi hắn có bằng lòng cùng ta chet hay không, mắt hắn cũng không còn vì ta mà gợn sóng nữa.
Có lẽ thứ mà chúng ta gánh vác đều quá nặng nề.
Tuy lớn lên ở ngoài cung, nhưng tin tức trong cung vẫn liên tục được truyền đến từ nội thị của phụ hoàng, đây là ý của phụ hoàng hay do người khác tự ý ta cũng không rõ.
Chỉ là ta dần dần hiểu ra nguyên nhân tiền bối ngày đó cười đến ch ảy nước mắt.
Tin tức phụ hoàng băng hà truyền đến Thiên m tự, lúc đó ta đang cùng Hàn Thủy nhặt rau.
Tiền bối nói bà ấy muốn nấu cho chúng ta món canh Giao Long Quá Hải mà bà ấy từng ăn vụng ở Ngự thiện phòng.
“Các ngươi tuyệt đối không thể tưởng tượng được món canh đó ngon như thế nào!” Tiền bối đắc ý.
Mà Hàn Thủy mặt không cảm xúc vạch trần: “Người thèm sao?”
Tiền bối: “…… Không nói chuyện ngươi sẽ chet sao?”
Hai người giương cung bạt kiếm. Ta ngồi bên cạnh cầm một đ ĩa hạt dưa vừa gặm vừa xem.
Đột nhiên tiền bối nhìn ra ngoài cửa, cau mày ghét bỏ, mũi chân chạm nhẹ liền bay vào trong phòng, đóng cửa thật chặt: “Lý Trường An, ta không tiễn ngươi.”
Ta không hiểu quay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy thánh chỉ màu vàng sáng trong tay nội thị.
“Hoàng thượng băng hà, phong Lý Trường An làm Hộ quốc công chúa, lập tức hồi cung, phò tá ấu đế……”
Cái kết cục này ta đã nghĩ tới.
Phụ hoàng con cháu thưa thớt, dưới gối chỉ có ta và Hoàng đệ. Hoàng cung đao quang kiếm ảnh, người có thể bảo toàn một đứa con đã không dễ dàng. Hơn nữa chưa từng có tiền lệ cho hoàng tử được nuôi dạy bên ngoài hoàng cung, nên người chỉ có thể đưa ta ra khỏi nơi đấy.
Tin tức triều đình và các quần thần kỳ quái truyền đến hàng tháng, tiền bối đối xử với ta rất tốt, thân thể ta cũng khỏe mạnh ngay khi vừa đến Thiên m tự, từng chuyện từng chuyện đều là tấm lưới dày đặc mà phụ hoàng âm thầm đã dệt nên.
Cả đời này của ta, chỉ có một lần đưa ra chính kiến là quyết định cứu Hàn Thủy vào đêm mưa hôm đó.
Ta quỳ xuống tiếp chỉ.
Mà Hàn Thủy vẫn đứng tại chỗ, mặt không cảm xúc nhìn tất cả những điều này.
“Trưởng công chúa, thời gian gấp rút mong công chúa lập tức khởi hành.”
Nội thị cười gượng, trong mắt không có chút kính sợ nào, chắc là sự kết hợp của Trưởng công chúa bệnh tật và ấu đế yếu ớt thật sự khiến người ta cảm thấy rất nực cười, ngay cả một tên nội thị cũng dám giậu đổ bìm leo.
Ta cười, đưa tay về phía Hàn Thủy.
Hàn Thủy rút ra một con d.a.o găm từ hông ra ném cho ta.
“Lại đây, lặp lại lời ngươi vừa nói đi.” Con d.a.o găm màu đen huyền kề sát cổ họng nội thị, ta nhẹ nhàng lướt qua da hắn một đường, để lại một vệt ma/u.
Nội thị lập tức đầy đầu mồ hôi lạnh, mặc kệ giọt ma/u thấm ra trên cổ, quỳ rạp xuống dưới chân ta hô lớn: “Nô tài…… cung nghênh Trưởng công chúa điện hạ hồi cung!!!”
Ngày hôm đó ta ngồi trong xe ngựa không rộng rãi lắm, vén rèm xe nhìn lại ngọn núi mà tiền bối cư ngụ.
Một bóng người màu đen đứng sừng sững trên đỉnh núi, tóc đen bay bay, cho đến khi ngọn núi biến mất khỏi tầm mắt ta.
Lời tạm biệt của Hàn Thủy còn ngắn hơn tiền bối.
Hắn nói, trả d.a.o cho ngươi.
Con d.a.o găm màu đen huyền, thấy d.a.o tất thấy ma/u, là do ta tích góp tiền mời bằng hữu của tiền bối rèn cho, Hàn Thủy dùng rất thuận tay, lúc đó hiếm khi lộ ra vẻ mặt hài lòng: “Dao tốt.”
Ta nhìn tên nội thị lau mồ hôi không ngừng ở phía trước xe ngựa, nhàn nhạt cười.
Quả thực, là một con d.a.o tốt.