Ta ngược lại không ngờ bà ấy còn có một đoạn chuyện cũ với Lý Hòa.
Lý Hòa như kẻ điên cuồng gào thét, đ.ấ.m n.g.ự.c hét lớn tên huý của phụ hoàng: “Lý Thời, ngươi thật độc ác!”
Độc ác? Ta cười lạnh: “Lúc ngươi ra tay với phụ hoàng ta, có từng nghĩ đến cốt nhục tình thâm? Lúc ngươi gi/3t mẫu hậu ta, có từng nhớ bà ấy là tẩu tẩu của ngươi?!”
Chuyện cũ trong cung năm đó ta không phải là không biết, phụ hoàng ở trong cung một mình chống đỡ, khi mẫu hậu chet một cách kỳ lạ người chỉ có thể mượn danh nghĩa bệnh tật đưa ta ra khỏi cung, nhờ vị tiền bối có quen biết cũ chăm sóc ta, lại viết rất nhiều chuyện quan trường vào trong thư giao cho ta, chính là vì đợi khi ta trở về sẽ không bị bỡ ngỡ.
Người ở trong cung đấu trí với bọn họ nhiều năm, cuối cùng lại thua vì thân thể yếu ớt… Sao biết trong đó không có công lao của Lý Hòa?
“Chu Nhan!” Lý Hòa như là đau đến cùng cực, trong miệng nói nhảm, nhưng lại không liên quan đến hoàng vị và những thứ khác, đều là chuyện cũ của hắn và tiền bối, “Nếu năm đó là ta gặp trước…… nàng cũng sẽ không…… Rốt cuộc nàng vẫn hận ta……”
Vẻ mặt hắn bi thương, vừa khóc vừa cười, “Thua rồi! Thua rồi! Cả đời này, ta luôn thất bại trên tay nàng!”
Ta không muốn nghe hắn tru tréo nữa, nghe nhiều khó tránh khỏi ảnh hưởng đến tâm trạng, cũng không muốn hắn tạo thêm nhiều cảm xúc tiêu cực cho Hàn Thủy, tiến lên một bước, đ.â.m con d.a.o găm màu đen vào tim hắn.
Cơn bệnh cấp tính này của hắn phát tác giống như có nỗi đau thấu xương, trên mặt bao trùm tử khí màu đen, một đ.ao kết liễu, coi như cho hắn thống khoái.
Lý Hòa đột nhiên im lặng, hồi lâu nôn ra một ngụm m.á.u từ trong miệng, đồng tử dần dần ảm đạm chậm rãi chuyển hướng về phía ta, đứt quãng nói: “Là ta... tài nghệ không bằng người, nhưng… ta còn chuẩn bị cho nàng… một… đại lễ…”
Ta không quá để tâm đ ến lời uy h.i.ế.p cuối cùng của hắn, ngay cả sát chiêu Hoàng đệ này ta cũng không trúng chiêu, còn có cái gì khác? Cũng chỉ là dư đảng của hắn đến ám sát mấy lần mà thôi.
Ta rút d.a.o găm, mặc kệ m.á.u từ n.g.ự.c Lý Hòa phun ra xối xả, cầm vải bố mà ám vệ đưa tới lau đi vết máu, thản nhiên nói: “Từ đó có thể thấy được, loại huyết mạch này, cũng không phải là rất đáng tin cậy.”
Lý Hòa là Lý Hòa, Hàn Thủy là Hàn Thủy, làm sao hắn có thể sánh bằng người trong lòng ta?
Hàn Thủy đã được cứu, hai ám vệ một trái một phải đỡ lấy hắn, vết thương trên mặt hắn giống như gai đ.â.m vào tim ta, khiến ta hít thở không thông.
Ta vuốt v e mặt hắn, nhẹ giọng nói: “Hàn Thủy, chúng ta về nhà.” 21
Cái ch3t của Nhiếp chính vương Lý Hòa đã gây ra chút sóng gió trong triều, nhưng vì đã có đám Mạnh Thu thu xếp nên không xảy ra chuyện gì lớn, một số tiếng nói bất đồng cũng bị Hoàng đệ dễ dàng trấn áp.
Đại Lý Tự Thiếu khanh do Hoàng đệ một tay đề bạt tự mình thẩm vấn người trong vương phủ, mấy ngày sau liền định ra rất nhiều tội danh, vạch trần trước mặt mọi người, cả triều đều kinh ngạc.
Lại còn có mấy vị quan viên khóc lóc sướt mướt, tự thú từng cấu kết với Nhiếp chính vương, lấy ra chứng cứ thư tín để cầu xin được khoan hồng.
Khi Hoàng đệ ở trên long ỷ trong Kim Loan điện, không cho phép nghi ngờ việc định tội của Nhiếp chính vương, được cả điện đồng thanh đáp ứng, một số quan viên còn chậm hiểu rốt cuộc cũng hiểu ra, trời Đại Hạ này đã thay đổi.
Thái hậu và Nhiếp chính vương đều đã chet, Đại tướng quân lâm bệnh nặng.
Ấu đế mà lúc trước không ai để ý, sớm đã không còn là đứa trẻ yếu đuối, mà là con rồng tiềm ẩn đã lộ ra móng vuốt.
Vì Lý Hòa bị định tội là tội thần, cho nên dù là vương gia một thời cũng chỉ vội vàng hạ táng cho xong chuyện.
Đại tướng quân sau khi biết chuyện này ngược lại rất vui vẻ, sai người đến trong cung hỏi thăm Ngụy Hà có khỏe không, dặn dò nàng ta nhất định phải dưỡng thai thật tốt, sinh hạ long tử cho Bệ hạ, nào biết Ngụy Hà sớm đã bị giam cầm, mà người tiếp theo chúng ta muốn đối phó chính là Ngụy gia.
Chỉ là trong thời gian ngắn liên tiếp hai vị trọng thần trong triều qua đời sẽ có vẻ hơi cố ý, cho nên Hoàng đệ tạm thời không nhắc đến, nhưng vẫn không ngừng cho Ngụy Hổ vẫn dùng thuốc mãn tính.
Kẻ có lòng bất chính trong triều đã bị dọn dẹp hơn phân nửa, những người còn lại Hoàng đệ cũng có thể một mình tự ứng phó, cuối cùng ta cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi làm chút chuyện của mình.
“Ngươi nói ngươi có ngốc không, với võ công của ngươi sao lại bị Lý Hòa bắt được?”
Hàn Thủy sau khi được cứu về phải tĩnh dưỡng một tháng mới khỏi, vết thương trên người cũng đã chữa được bảy tám phần, có thể xuống giường đi lại.
Ta không dám tưởng tượng hắn đã phải chịu đựng những gì trong một ngày một đêm mất tích.
Những ngày này mỗi lần ta nhớ đến Lý Hòa, trong lòng đều buồn bực.