Đêm đó chúng ta gặp phải sự tập kích của dư đảng Nhiếp chính vương.
Bọn họ theo dõi chúng ta rất lâu, cũng coi như cẩn thận, nhưng bọn họ không biết ta biết dùng độc, Hàn Thủy thay ta ngăn cản công kích, ta dùng mê hương hạ gục tất cả bọn họ.
Ta quay người muốn nắm tay Hàn Thủy, lại nhìn thấy hắn nôn ra một ngụm m.á.u đen, ôm n.g.ự.c ngã xuống, khuôn mặt đầy đau đớn dưới ánh trăng trắng bệch vô cùng.
Nỗi sợ hãi nổ tung trong lòng, ta luống cuống tay chân đỡ hắn dậy, muốn bắt mạch cho hắn, lại ngay cả mạch môn cũng sờ không thấy, hắn sớm đã có dự liệu, khàn giọng nói: “Xin lỗi, ta tưởng có thể chống đỡ đến chỗ sư phụ.”
“Ngươi đừng nói chuyện, ta đưa ngươi đi khám đại phu……”
Trong mắt hắn ảm đạm, “Trường An, đây là Tình Ti Nhiễu.”
Ta đỡ cánh tay hắn cứng đờ, trước mắt tối sầm: “Là cái kia...”
Tình Ti Nhiễu, ta chỉ nghe tiền bối nhắc đến sơ qua.
Trong cổ tịch ghi chép, đây là một loại độc cực kỳ kỳ quái, lúc phát tác có đau đớn như vạn kiến gặm nhấm tim gan, hơn nữa số lần phát tác sẽ theo tuổi tác tăng trưởng mà trở nên thường xuyên, chỉ có thể dựa vào người trúng độc cứng rắn chịu đựng, gần như không có cách nào giải.
Nhưng mà sao Hàn Thủy lại……
Trong đầu ta có một tia chớp lóe qua: “Lý Hòa?!”
Tình Ti Nhiễu không phải là không có cách giải, chỉ cần hạ độc giống như vậy lên người có huyết mạch tương liên, đợi đến khi độc xâm nhập vào tủy xương, đợi đến lúc trăng tròn… uống ba giọt m.á.u tim của người đó, lại đem cổ độc trên người mình chuyển sang. Trách sao mẫu thân Hàn Thủy lại liều mạng đưa hắn đi! Hổ dữ còn không ăn thịt con, Lý Hòa trúng Tình Ti Nhiễu, vậy mà lại muốn dùng con mình để tục mệnh đổi độc!
Ta không dám nghĩ tiếp: “Nhưng hôm đó hắn không kịp lấy m.á.u tim của ngươi……”
Hàn Thủy cắn môi mình đến chảy máu: “Ta đi tìm hắn, đột nhiên độc phát mới bị bắt, hắn hình như có chấp niệm, cho nên đợi ngươi đến, muốn ngươi tự mình ra tay. Nhưng hắn không ngờ ngươi lại biết dùng độc…… Ta vốn cho là không sao.”
Tình Ti Nhiễu sở dĩ gọi là Tình Ti Nhiễu, là bởi vì loại độc này như tơ, quấn quanh người trúng độc, sẽ không lập tức lấy mạng, nhưng cũng đủ để dày vò.
Ta cũng không biết chuyện Hàn Thủy trúng độc, bây giờ nghĩ lại kỳ thực sớm đã có dấu vết.
Lúc ở Thiên m tự, Hàn Thủy từng độc phát trước mặt ta một lần. Lúc đó ta đang ghi chép phương pháp phối độc mà tiền bối dạy, Hàn Thủy ở ngoài sân tập võ, ta đột nhiên nghe thấy thanh kiếm trong tay hắn “cạch” một tiếng rơi xuống đất, sau đó tiền bối “A” một tiếng, nói: “Thật trùng hợp…… Lý Trường An, ngươi đi trước đi, ta muốn ăn khuya, lại không muốn chia cho ngươi.”
Ta biết bà ấy tính tình kỳ quái, nghĩ gì làm nấy, nên cũng không nói gì, lui ra ngoài, nhưng bây giờ nghĩ kỹ lại, lúc đó sắc mặt Hàn Thủy hình như cũng bị bao phủ một tầng âm u.
Ngày chuyển phủ hắn lừa ta nói luyện công, nhất định cũng là độc phát.
“Tại sao không nói cho ta biết?!” Ta nhớ đến rất nhiều đêm hắn đều phải một mình chịu đựng nỗi đau thấu xương, tim như bị d.a.o cùn mài trên mảnh vỡ sứ, đau đớn đến mức không thở nổi.
Hàn Thủy nắm chặt cổ tay ta, hồi lâu mới nói: “Nói cho ngươi biết cũng… chỉ thêm phiền não, ta vốn tưởng ta có thể nhịn được, những năm này ta thật sự đã nhịn xuống… Nhưng mà...”
Nhưng mà? Tim ta đột nhiên đập mạnh, có một dự cảm cực kỳ không tốt, sau đó liền thấy hắn lại ho ra một búng máu, nhuộm đỏ vạt áo.
“Tình Ti Nhiễu tuy rất hành hạ người lúc phát tác, nhưng gắng gượng qua liền không sao, nhưng sao ngươi lại……” nôn ra máu?
Hàn Thủy mở mắt nhìn ta, trong đôi mắt sâu thẳm như đầm nước tràn đầy vẻ hoang vu: “Sau khi hắn chet ta tưởng rằng mọi chuyện đều kết thúc, tuy không thể giải độc, nhưng cũng sẽ không nguy hiểm đến tính mạng…… Khụ khụ, nhưng mà khi độc phát tác lần nữa, ta lại phát hiện tình hình còn hung hiểm hơn trước trăm lần.” Ta không kìm nén được run rẩy: “Ngươi đừng nói nữa, đừng nói nữa!”
Độc tính của Tình Ti Nhiễu, ngoài việc có thể khiến người ta sống không bằng chet lúc độc phát, còn có một cách dùng khác.
Đó chính là hạ độc lần nữa lên người đã trúng độc.
Tình Ti Nhiễu chú trọng sự dây dưa lâu dài, hễ dùng độc chính là muốn giày vò người trúng độc cả đời, rất ít người sẽ dùng hai lần, nhưng Lý Hòa chính là một kẻ đi3n…… Hóa ra đại lễ hắn nói lúc trước vậy mà lại là cái này.
Hàn Thủy nhìn biểu cảm ta liền biết ta đã đoán được, cố gắng giơ tay lên vuốt v e khuôn mặt đầy nước mắt của ta: “Tháng trước ta nôn ra m.á.u mới biết hắn lại hạ độc ta…… Trường An, ta có lẽ...”
Hai năm, là thời hạn Tình Ti Nhiễu lấy mạng.
Quá muộn rồi.
Chúng ta biết quá muộn rồi.
Ta dùng hết sức lực muốn đỡ Hàn Thủy dậy: “Chúng ta đi tìm tiền bối, nhất định bà ấy có thể cứu ngươi!”
Mà hắn đã đau đến mức không thể đứng thẳng người, ánh mắt mê ly: “Trường An……”
Mặt trăng hôm đó rất tròn, ánh trăng phủ kín đại địa, có đèn trời bị gió thổi đến chân trời, chắc là ngàn dặm cùng ngắm trăng.
Nhưng ta cả đời cũng không muốn nhìn thấy mặt trăng nữa.
Nỗi bi thương như gió ập đến, trong lòng ta trống rỗng, nước mắt không ngừng tuôn ra, ngay cả khuôn mặt Hàn Thủy cũng trở nên mờ ảo, chưa bao giờ tuyệt vọng như vậy, tay hắn nắm tay ta dần dần bị gió đêm thổi lạnh, hàng mi ngưng kết giọt sương, lúc rơi xuống, trượt trên vết máu, để lại một dấu vết mờ nhạt.
Nhưng người này là do thời gian dùng d.a.o găm tỉ mỉ khắc lên tim ta.
Ta cầu xin hắn đừng nhắm mắt, hắn lại nói xin lỗi.
Cuối cùng hắn hôn lên khóe môi ta, lộ ra nụ cười nhàn nhạt: “Son đỏ tốt.”
Ta nói, “Tất nhiên là son đỏ tốt, đây là do phu quân ta làm cho ta, chàng còn muốn làm son đỏ cho ta cả đời……”
Hắn đã hứa hẹn với ta rất nhiều chuyện, chỉ có chuyện này không làm được.
Chỉ có chuyện này.
“Ta muốn chàng cả đời ở bên cạnh ta.”
“Ta biết, trên đèn trời có viết.”
Chàng đã đáp ứng ta.
Kẻ lừa đảo.
Hàn Thủy không ch3t, xem phiên ngoại!!!