Hắn sẽ làm đèn trời cho nàng ấy, tìm kỳ hoa dị thảo cho nàng ấy giải buồn, sao chép những câu thơ mà nàng ấy yêu thích, ra ngoài luôn nhớ mang về bánh ngọt mà nàng ấy thích ăn, Thái tử tôn quý tự mình bắt thỏ trong sân chỉ vì muốn nàng ấy cười một cái…
Chu Nhan từng cho rằng, mình có thể đứng bên cạnh Lý Thời, được hắn liếc nhìn một cái liền là đặc biệt.
Lại không biết nụ cười mà nàng hy vọng trân trọng kia, là thứ mà An Ninh ngày ngày đêm đêm đều có được một cách dễ dàng.
Thân thể Thường An Ninh quả thực không tốt, Chu Nhan cũng tìm không ra nguyên nhân, kê mấy vị thuốc bổ cho nàng ấy điều dưỡng suốt mấy tháng liền sắc mặt Thường An Ninh hồng hào hơn không ít, Lý Thời rất vui vẻ, thiết yến ở Dao Quang hồ, thuận tiện giới thiệu cho nàng với mấy vị Thái y đức cao vọng trọng để cùng nhau thảo luận y thuật.
Chu Nhan thường ra vào Đông cung, nhưng Lý Thời rất bận rộn, cũng không phải lần nào cũng ở đó, dần dần nàng cũng không đến nữa.
Sư phụ nói, nam nữ hai bên tâm đầu ý hợp mới là tốt, nàng động lòng, nhưng người mà trái tim hướng về sớm đã có nữ tử mình yêu, nàng lại hà tất để bản thân sa vào vô ích?
Vừa hay lúc đó Lý Hòa bị thích khách tập kích trúng độc, cần phải chậm rãi giải độc mấy tháng, Chu Nhan liền có lý do, không qua lại với Lý Thời nữa.
Lý Thời đưa Lý Hòa đến viện nàng tạm trú, nhờ nàng hỗ trợ chăm sóc, lại đưa đến không ít bạc và địa khế. Nàng vốn không muốn xa cách với hắn như vậy, nhưng nhớ đến lập trường của mình lại cảm thấy không có tư cách can thiệp, liền cũng thôi.
Lý Hòa rất có hứng thú với độc, trong thời gian giải độc liền học theo Chu Nhan không ít, sách trong thư phòng nàng đều mặc hắn lật xem, sau khi độc giải xong, hắn cũng thường xuyên đến học tập, nói là có lợi cho Lý Thời.
Sư phụ cũng không giấu diếm, Chu Nhan liền mặc kệ hắn.
Nàng mở một tiệm thuốc ở kinh thành.
Năm thứ hai, con đầu lòng của Lý Thời ra đời, tên là Lý Trường An.
Chu Nhan từng đi xem đứa nhỏ đó, đôi mắt ướt át, rất giống hắn, nhưng trong mắt chưa từng chứa đựng vui buồn của thế gian, cho nên trong veo tinh sạch.
Nàng nhìn An Ninh dùng lục lạc trêu đùa đứa nhỏ, trong lòng dâng lên vui sướng dịu dàng.
Mong rằng đứa nhỏ này người như tên, một đời bình an.
Sau này Hoàng đế băng hà, Lý Thời kế vị, An Ninh trở thành Hoàng hậu, Chu Nhan không còn gặp nàng ấy nữa.
Lý Hòa ngược lại thường đến thăm nàng, mỗi lần đến đều mang theo tin tức của Lý Thời, luôn nói hắn ở trong cung cử bộ duy gian*.
*Cử bộ duy gian (举步维艰) có nghĩa là bước đi khó khăn, ngụ ý Lý Thời đang trong tình thế khó khăn, mỗi bước đi đều phải thận trọng. Hắn rất khó khăn, nàng biết.
Đao quang kiếm ảnh trong triều đình, còn quỷ dị hơn giang hồ.
Vào ngày Thất Tịch Lý Hòa mời nàng du hồ, nàng đi. Những năm nay nàng đã nhận ra tâm ý của hắn trong từng chút dấu vết, nhưng nhớ đến tính tình của hắn, luôn không nói ra, lúc này hắn cũng chịu biểu lộ, nàng rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Tâm ý của ngươi ta rất cảm kích, chỉ là ta không có ý với ngươi.”
Lý Hòa càng lớn tuổi càng im lặng âm u, nhưng ngày hôm đó hắn lại tức giận.
Hắn tức giận chất vấn Chu Nhan, muốn một lý do, cuối cùng chỉ vào hoàng cung hỏi ‘là vì hắn sao?’
Nàng tự nhận mình giấu diếm rất tốt.
Chỉ là nàng không biết, nếu một người thường xuyên che giấu tâm tư của mình, như vậy sẽ càng dễ phát hiện ra người giống hơn rất nhiều.
Lý Hòa vẫn luôn giả vờ hoàn mỹ, giống như một người đệ đệ tốt lo lắng cho huynh trưởng. Hắn nói hắn sẽ thay Lý Thời quét sạch chướng ngại vật, nàng liền dốc lòng dốc sức dạy hết tất cả bản lĩnh của mình cho hắn, nàng không tiện vào cung, nhưng Lý Hòa có thể.
Nàng chỉ muốn làm chút chuyện cho Lý Thời, để hắn sống thoải mái hơn một chút, tốt nhất là có thể cùng An Ninh và con cái hạnh phúc bình an sống lâu trăm tuổi.
Nhưng đến cuối cùng, tất cả nỗ lực của nàng, lại đều biến thành lưỡi d.a.o sắc bén chỉa về phía hắn.
Chu Nhan biết đã muộn, lúc đó Hoàng hậu Thường An Ninh sau khi sinh hạ đứa con thứ hai liền qua đời, nàng len lén đi xem Lý Thời, công tử thanh phong tễ nguyệt lúc mới gặp năm đó đang khom lưng ngồi bên cạnh chiếc nôi, trong tay vô thức ma sát miếng ngọc bội bên người thê tử, trong mắt trống rỗng.
Nàng vịn cửa cung, tim đau nhói, suýt chút nữa ngã xuống.
Kỳ thực nàng chưa từng cầu xin điều gì, không cần trong mắt hắn có nàng, không cần hắn biết sự trả giá của mình, chỉ mong hắn có thể sống thuận lợi là được, nhưng tại sao ngay cả chút nguyện vọng này ông trời cũng không thỏa mãn nàng chứ?
Nàng đã lâu không gặp hắn, nhưng dáng vẻ hắn đã khắc họa ngàn vạn lần trong lòng, thế nào cũng sẽ không quên, nàng rất muốn tiến lên ôm hắn, khuyên hắn một câu “Trong cung đêm lạnh”, nhưng nàng không có tư cách.
Chu Nhan biết sự xuất hiện của mình không thể cho hắn an ủi, do dự muốn xoay người rời đi, lại phát hiện trên mặt hắn bao trùm tử khí màu đen.
Hắn vậy mà lại trúng độc.