Hải Yến Hà Thanh

Chương 42: Phiên ngoại 8



Có một ngày hắn nhìn bức tranh sơn thủy trước bàn đến ngây người, Trang Tây Nguyệt ở bên cạnh liếc mắt một cái: “Nơi này không tệ, mùa đông tuyết rơi cảnh sắc càng đẹp.”

Lần đó bọn họ nói chuyện nhiều hơn hai câu, hiếm khi tâm bình khí hòa, không cãi nhau cũng không đối chọi gay gắt, chỉ là nói chuyện phiếm.

Nàng ấy lúc nói chuyện đến hứng thú, đôi mắt sáng long lanh, dùng tay ra hiệu cho hắn xem băng lăng ở phương bắc rốt cuộc dài bao nhiêu, Lý Trường Ninh đột nhiên cảm thấy, nếu có thể luôn như vậy, hai người không có việc gì có thể nói chuyện phiếm cũng rất tốt.

Nhưng mà Trang Tây Nguyệt nói chuyện với hắn nhất vẫn là về Lý Trường An, tỷ tỷ trường tỷ tỷ đoản, sở thích của tỷ tỷ, chuyện cũ của tỷ tỷ, chỉ cần có liên quan đến Trường An, nàng ấy đều hứng thú.

Có một ngày Trường An đến cung thăm bọn họ, mấy người uống rượu, Trang Tây Nguyệt liền kéo tay áo nàng làm nũng, giọng nói mềm nhũn không cho nàn đi, nhất định muốn nàng cùng mình ngắm sao.

Trường An rất cưng chiều Trang Tây Nguyệt, quả thật liền ở lại, còn cùng nàng ấy nằm chung một giường.

Lý Trường Ninh cảm thấy toàn thân đều không thoải mái, ghen tị muốn chet. Vừa tức giận sự cưng chiều của tỷ tỷ đối với Trang Tây Nguyệt, lại vừa tức giận sự quen thuộc của Trang Tây Nguyệt đối với tỷ tỷ. Tức giận đến cuối cùng đầu óc cũng hồ đồ, hoàn toàn không nghĩ đến tại sao mình lại ăn giấm của hai người cùng một lúc.

Trang Tây Nguyệt say rượu liền trở nên có chút trẻ con, sau khi từ biệt Trường An, liền đắc ý chỉ vào bóng lưng nàng quay đầu nói với Lý Trường Ninh, nhìn thấy chưa, đó là tỷ tỷ ta.

Hắn tức giận, đây là tỷ tỷ ta!

Trang Tây Nguyệt kéo vạt áo hắn, ghé sát vào tai hắn, hơi thở thanh ngọt mang theo mùi rượu, từng chữ từng chữ, “Của ta.”

Mặt Lý Trường Ninh “Bùm” một tiếng đỏ bừng. “Ngươi nói chuyện đàng hoàng coi!”

Ngày hôm đó Trang Tây Nguyệt kể chuyện cũ của nàng ấy và Trường An.

Nàng ấy chín năm trước ở trong cung, lần đầu tiên nhìn thấy Trường An trong tiệc trừ tịch.

Năm đó Trường An đã đến Thiên m tự, lúc hồi cung bị chúng thần hỏi đến tâm nguyện của mình. Đứa trẻ mười tuổi có thể có nguyện vọng gì, cũng chỉ là trân bảo dị thú, nếu nói muốn sách vở cũng không dễ dàng tìm được mấy đứa. Nhưng Trường An lại nói, ‘nguyện hải yến hà thanh, quốc thái dân an’.

Trang Tây Nguyệt năm đó còn chưa đi theo phụ thân ra ngoài, còn chưa hiểu rõ nổi khổ của nhân gian, nhưng lại bị sự bi mẫn trong mắt Trường An chấn động. Sau này nàng ấy đến dân gian, nhìn thấy sự vất vả bất đắc dĩ của bách tính, mới hiểu được ánh mắt kia của Trường An. Lúc đó nàng ấy chỉ cảm thấy buồn bực, len lén ra khỏi cung hít thở không khí, lại bị các quý nữ khác gây khó dễ, chế nhạo nàng ấy chỉ biết đọc sách, không hiểu cầm kỳ thi họa, Trường An vừa hay đi ngang qua liền giải vây cho nàng ấy, kết quả bị liên lụy, cùng nhau bị công kích.

Con gái nhà Đại tướng quân đặc biệt ngang ngược, không coi công chúa ra gì, Trang Tây Nguyệt có chút tức giận, Trường An lại kéo nàng ta đi, trên mặt không có chút khó chịu, “Cần gì phải chấp nhặt với nàng ta.”

Nàng ta hỏi Trường An tại sao phải nhịn, Trường An đáp, ẩn mình chờ thời, tĩnh lặng chờ thời cơ.

Có một số đứa trẻ, trời sinh đã suy nghĩ nhiều hơn người khác, cũng mệt mỏi hơn.

Gánh nặng mà Trường An gánh vác, đã định trước là khác với Ngụy Linh và những quý nữ kia, ngay cả tức giận cũng là không đáng.

Sau này Trường An mỗi năm trở về đều sẽ gặp mặt Trang Tây Nguyệt.

“Tỷ tỷ là người tốt nhất thiên hạ.”

Cuối cùng Lý Trường Ninh cúi người bế Trang Tây Nguyệt say khướt, đặt nàng ấy lên giường, nàng ấy bám vào vai hắn, hai mắt mơ màng, như là quên mất hắn là ai, “Ngươi… ngươi cũng rất tốt, ha ha.”

Nhịp tim Lý Trường Ninh vào đêm hôm đó đã mất kiểm soát.

Ngày hôm sau, Trang Tây Nguyệt tỉnh rượu, lại biến thành người nghiêm túc như trước, vẫn thích quản người, bộ dạng làm việc nghiêm túc khiến Lý Trường Ninh nghiến răng.

Hai người sớm chiều bên nhau một năm sau, Trường An đồng ý để Ngụy Linh vào cung.

Lý Trường Ninh phải giả vờ ra vẻ sủng ái Ngụy Linh, cả ngày nâng niu chiều chuộng, bản thân ghê tởm mình muốn chet, mà Trang Tây Nguyệt lại thờ ơ với những gì hắn làm, ngoài việc tận chức trách của Hoàng hậu khuyên nhủ mấy câu “Chú ý thân thể”, lại bị hắn trừng mắt hai cái, mỗi ngày nên làm gì liền làm nấy, dường như chuyện hắn có sủng phi đối với nàng ấy không có chút ảnh hưởng nào.

Lý Trường Ninh mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt không chút biểu cảm của nàng ấy liền cảm thấy buồn bực trong lòng.

Ngụy Linh hống hách, bất kính với Trang Tây Nguyệt, luôn muốn khiêu chiến quyền uy của Hoàng hậu, hắn có chút nhìn không nổi, nhưng nàng ấy lại thản nhiên, mặc kệ Ngụy Linh khoe khoang ân sủng thế nào, đều giống như một quyền đánh vào bông.

Chỉ có một lần, Ngụy Linh trước mặt nàng ấy, cả người treo trên người hắn, dán rất gần, hắn nhìn thấy nàng ấy hơi nhíu mày, tuy vẫn không nói lời nào, nhưng cái nhíu mày kia lại khiến tâm tình hắn tốt cả ngày.