Hàm Ngọc

Chương 39: H



Edit: Khả Khả

Gió lạnh lùa vào trong màn, thổi tắt ánh nến trắng ở bên cửa sổ, càng thổi lò than trong phòng cháy lớn hơn.

Thân thể Lâm Ngọc yếu đuối sợ lạnh, khuê phòng của nàng cũng không được rộng, đề phòng gió thổi vào dễ bệnh. Trước kia nàng không hề cảm thấy có vấn đề gì, nhưng thời điểm Lý Hạc Minh ngồi xuống tách đùi để liếm huyệt nàng, nàng mới phát hiện căn phòng nhỏ đến lạ thường, hai mắt nàng không biết phải nhìn nơi nào mới phải.

Bất luận nhìn về hướng nào cũng đều thấy Lý Hạc Minh đang thẳng lưng chôn đầu giữa hai chân mình.

Mặt nàng đỏ bừng ngồi dựa ra sau ghế, thân trên ăn bận vô cùng phù hợp lễ nghĩa, nhưng váy lại xốc lên, giày thêu trên chân cũng rớt trên mặt đất, hai chân chỉ mang vớ trắng chống lên ghế.

Lâm Ngọc cảm nhận được đầu lưỡi ướt át đang chạm vào hoa huyệt của mình, chốc chốc lại liếm vào thịt mềm bên trong. Nàng xấu hổ đến mức ngón tay đang giữ váy rung lên bần bật, nàng không hiểu vì sao Lý Hạc Minh lại thích liếm nơi này của nàng.

Hắn mới vừa hôn nàng, nào có chuyện vừa hôn trên miệng lại đi liếm ở chỗ đó.

Nhưng sau đó, Lâm Ngọc phát hiện mình sai rồi, vốn dĩ Lý Hạc Minh không chỉ liếm huyệt nàng, hắn còn hút, còn cắn, rõ ràng là đang ăn huyệt nàng.

Lâm Ngọc cảm thấy thoải mái, nàng cảm thấy nơi hắn ăn kia có một cơn đau không thể diễn tả thành lời, đầu óc hỗn loạn.

Nàng duỗi tay đẩy nhẹ đầu giữa hai chân: “Đừng, Lý Hạc Minh…ưm….”

Nàng đẩy ra, Lý Hạc Minh thật sự dừng lại, hắn ngẩng đầu nhìn nàng, rồi khẽ liếm cánh môi trên đang dính dâm dịch của nàng, hỏi: “Không thoải mái sao?”

Thật ra, không phải là không thoải mái, chỉ là ban ngày ban mặt sao có thể làm những chuyện này, không thể nào phóng túng như vậy….

Lâm Ngọc không biết phải trả lời hắn thế nào, bởi nàng biết, cho dù nàng có nói vì đi chăng nữa Lý Hạc Minh vẫn không dừng lại.

Mà Lý Hạc Minh cũng không cần nàng phải trả lời, hắn đưa hai ngón tay cắm sâu vào trong huyệt nàng, sau đó gập ngón tay lại móc lên vài cái, dâm dịch trong veo lập tức chảy ra từ huyệt mềm, trượt xuống rãnh mông, khiến bên dưới vừa ướt vừa dấp dính



Lâm Ngọc chịu không nổi, trong miệng “Ưm…A…” vô nghĩa, nhưng vẫn không thể áp chế được tiếng rên rỉ.

Lý Hạc Minh thấy vậy, từ từ rút tay ra, ngón cái ấn lên hạt châu phía trên cửa huyệt, đồng thời xoa xoa lỗ tiểu, xoa đến mức Lâm Ngọc cảm thấy mình sắp tiểu đến nơi rồi.

Bụng nhỏ nàng run rẩy, kẹp hai chân lại theo phản xạ, hai đùi mềm mại kẹp chặt lấy tay hắn, Lâm Ngọc đáng thương nói: “Đừng xoa chỗ đó, ưm…Lý Hạc Minh…”

Nàng nói đừng, nhưng cái nơi vừa bị hắn liếm lại chảy nước ra.

Lý Hạc Minh có lật vài tời tranh họa dâm ô mà Lâm Ngọc từng xem, lúc ấy, hắn chỉ cảm thấy tranh ảnh đó vô cùng quái dị. Giờ đây khi đè Lâm Ngọc xuống, nghe tiếng rên vừa mềm vừa nhẹ như muốn nức nở gọi tên hắn, thì hắn mới biết hoá ra bí thuật phòng the là như thế này.

Lý Hạc Minh khép ngón tay lại, đánh nhẹ lên huyệt mum múp như bánh bao vang lên tiếp “bẹp bẹp”, cửa huyệt bị tác động, dâm thuỷ lại chảy ra. Lý Hạc Minh vừa vỗ vừa hỏi: “Đừng? Đã ướt thành như vậy rồi, không thấy khó chịu sao?”

Lâm Ngọc cuộn mấy ngón chân lại, kìm nén tiếng rên rỉ: “Váy…ưm…dơ váy mất…”

Lý Hạc Minh đánh thêm vài cái mới ngừng tay, hắn nhặt váy đang xõa tán loạn trên ghế đưa cho nàng: “Tự ôm đi!”

Lâm Ngọc bị hắn vỗ đến mức mắt cũng đỏ lên, nàng ôm váy, liếc qua dưới thân, bị gấu váy cuộn tròn che tầm mắt nên nàng không thể nhìn thấy được chỗ kia của mình, nhưng nàng có thể nhìn thấy được vệt nước lây dính trên đùi mình.

Lý Hạc Minh tách đầu gối nàng ra, hắn không liếm, cũng không vỗ, ngón tay đưa lên huyệt tách hai cánh hoa ra, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào tiểu huyệt nóng ướt, sáng bóng. Không biết hắn đang tìm hiểu cái gì.

Vật dưới háng của hắn đang căng rất cứng, nhưng vẻ mặt lại nhàn nhạt như vậy, không khác gì ánh mắt khi nhìn bọn tội phạm ở Chiếu Ngục. Lâm Ngọc không thể nào chịu nổi, thật sự quá xấu hổ.

Nàng bị hắn tra tấn ngắt quãng, nàng có cảm giác hắn tiếp tục làm nữa nàng sẽ đạt cao trào, nhưng mỗi lần như vậy hắn đều ngừng lại.

Lý Hạc Minh thấy huyệt nàng đang co rút, hắn buông huyệt nàng ra, ngẩng đầu lên nói: “Nếu muốn ta liếm thì tự tách huyệt ra đi!”

Những lời này thật vô phép tắt, tựa như đang ra lệnh cho kỹ nữ ở kỹ viện. Chẳng có nam nhân nào muốn thê tử mình tách huyệt cho mình liếm cả.



Nhưng thái độ của của Lý Hạc Minh không hề tỏ ý khinh thường, giờ phút này hắn quỳ trên mặt đất, làm cho Lâm Ngọc cảm thấy mình mới chính là nữ khách đang ra lệnh cho hắn.

Hai người nhìn nhau một hồi, ấy vậy mà nàng lại thẹn thùng vươn tay ra.

Cánh tay mảnh khảnh luồn qua dưới gối, ngón tay ngọc ngà sơn móng hồng run rẩy tự xoa huyệt mình, sau đó từ từ tách ra hai bên, lộ ra huyệt thịt đỏ tươi.

Nàng xấu hổ đến mức đỏ mắt, nhưng huyệt kia rõ ràng đang rất mong chờ chiếc lưỡi của hắn, nàng nhỏ giọng nói: “Đừng cắn…”

Lý Hạc Minh nhìn thấy dáng vẻ này của nàng, hắn không thể nhịn được, tay giữ lấy đùi, cúi mặt chôn vào bên trong.

Đầu lưỡi thẳng tắp chui vào khe huyệt, hắn thật sự không cắn nàng, dùng đầu lưỡi ra ra vào vào hang động mềm ấm. Lưỡi của hắn dày và lớn, huyệt Lâm Ngọc lại nhỏ, khi hắn liếm mạnh, hay đẩy lưỡi vào trong nàng lại cảm thấy có hơi căng tức, nhưng rồi lại sướng như muốn đoạt mệnh.

Chiếc lưỡi mềm dẻo liên tục cọ xát cửa huyệt, đâm vào rút ra, mỗi lần như vậy, Lâm Ngọc có cảm giác Lý Hạc Minh đang dùng mũi để ngửi nàng.

Hốc mắt nàng nóng lên, nước mắt ứa ra. Lâm Ngọc sợ người ngoài nghe thấy, nàng cắn môi ngăn tiếng rên rỉ lại, nhưng vẫn thấp giọng rên rỉ trong vô thức. Quả thực, nàng bị một chiếc lưỡi của Lý Hạc Minh làm cho mụ mị đầu óc.

Nàng rất nhạy cảm, nếu làm vài lần như vậy, có khi nàng lại chủ động quặp eo Lý Hạc Minh muốn hắn đâm vào nàng cũng không chừng.

Trong lúc hai người đang làm trò “hoang đường”, thì trên ngoài lại truyền đến tiếng bước chân, theo sau là giọng nói: “Thê Thê, bánh hạt dẻ đây!”

Đột nhiên, Lâm Ngọc bừng tỉnh từ trong dục vọng, thân thể run lên, bắn ra miệng Lý Hạc Minh.

 

------oOo------