Hàn Dạ Tinh Lai

Chương 15: Loạn thế sinh ra tà vọng, chúng ta ắt có hoành đao của riêng mình



Khi Tạ Tinh Diêu rời khỏi tâm ma, đúng lúc nhìn thấy một đạo bạch quang trong suốt như du long lướt qua.

Dòng thời gian trong thức hải khác với bên ngoài, nàng vào đó một lúc lâu, nhưng trong phòng chỉ trôi qua mấy cái chớp mắt.

Song, chỉ vài cái chớp mắt này cũng đủ để Giang Thừa Vũ phản ứng, cố gắng tung chưởng buộc nàng tránh xa Bạch Diệu Ngôn.

Yêu khí màu tím sẫm ùn ùn kéo đến, nhưng bị đạo bạch quang này cản lại. Linh lực dồi dào đến từ tiên môn như một tấm lưới khổng lồ bảo vệ nàng.

Khởi nguồn của linh lực, chính là Ôn Bạch Tuyết.

“Thành công?”

Chàng trai áo trắng ngại ngùng mỉm cười, trong mắt hiện lên tia sáng hiếm thấy: “Yên tâm, tôi đã nói sẽ bảo vệ các cô mà.”

Đao Tru Tà nặng nề rơi xuống đất, Giang Thừa Vũ cười mỉa mai: “Là thanh đao của lão già Bạch thị kia à? Ta và Diệu Ngôn sắp thành hôn, các vị đạo hữu cố ý mời nó đến làm khách, không tệ không tệ.”

Nghe thế, Tạ Tinh Diêu bực bội, vừa định mở miệng thì lại nghe thấy tiếng cười khẩy của Yến Hàn Lai từ đằng sau: “Không chỉ đám cưới, đám tang cũng cần có khách mà. Nếu nó chịu đến đây, nói không chừng là vì muốn thấy quan tài của ai đó đấy.”

Bình thường nàng cảm thấy người này hệt như một con nhím, cách nói năng vừa kỳ lạ vừa khiến người ta khó chịu, bây giờ đứng cùng chiến tuyến với hắn, nàng lại cảm thấy cách nói chuyện của Yến Hàn Lai có mấy phần đáng yêu, nên nàng không khỏi hất cằm, tiếp lời: “Yến công tử nói đúng lắm!”

Yến Hàn Lai: “Tạ cô nương, chớ nên cáo mượn oai hùm.”

Thôi được rồi, nàng quyết định tước đoạt quyền lợi đáng yêu của người này.

Tạ Tinh Diêu: “Ai bảo miệng lưỡi của Yến công tử liến thoắng, mỗi chữ như châu như ngọc, khiến ta cảm thấy mặc cảm, nên chỉ có thể mượn uy phong của Yến công tử.”

Rõ ràng là Yến Hàn Lai hơi ghét bỏ, nhíu mày đánh đuổi một con tiểu yêu xông đến từ bên ngoài, không muốn để ý đến nàng nữa.

Tạ Tinh Diêu mới tới giới tu chân không lâu, may mà nhớ không ít phương pháp sử dụng bùa chú, ngoài trừ niệm chú và bấm niệm pháp chú, nàng còn biết các cách tấn công khác nữa.

Chẳng hạn như khẩu AK trước đây.

Chỉ là…… trong tình huống này, không biết súng ống có tác dụng hay không.

Thất bại như dự đoán.

Yêu khí dày đặc hình thành một bộ giáp bảo vệ kiên cố, tuy đạn có sức sát thương cực lớn nhưng dù sao cũng là vật phàm tục, rất khó xuyên thủng nó.

Giang Thừa Vũ tương đương mặc một chiếc áo chống đạn, nếu muốn làm hắn bị thương, pahỉ bỏ ra rất nhiều công sức.

Đòn tấn công vừa rồi tràn đầy uy lực, khiến tấm chắn yêu khí rung chuyển, dẫu rằng Giang Thừa Vũ chưa bị thương, nhưng hắn ta thật sự cảm nhận được hỏa lực và sát ý mạnh như vũ bão, hắn ta khựng lại, nghiêng mặt nhìn về phía Tạ Tinh Diêu.

Ngay sau đó, khí tím che trời lấp đất ập đến.

Tạ Tinh Diêu: ……!

Yêu vụ khắp phòng nhanh như chớp, sắc như dao, bốn phương tám hướng đều bị vây quanh, dù trốn ở đâu cũng sẽ bị tấn công, nên đương nhiên 【Né tránh】 vô dụng.

Ngay khi chuẩn bị bấm tay niệm chú, nàng trông thấy bạch quang đột ngột phủ khắp người mình ——

Ngay sau đó, khí tím dâng trào như nước hồ xối xuống trong chốc lát biến mất không dấu vết.

Còn ngọn nguồn của bạch quang.

Tạ Tinh Diêu vội vàng nhìn sang: “Nguyệt, Nguyệt Phạn?!”

Nếu nói đây là tiên thuật thì có lẽ bọn họ không lợi hại đến mức này đâu.

Đầu óc của nàng xoay chuyển: “Chẳng lẽ là game KartRider Rush+ của cô?”

Nguyệt Phạn giơ ngón tay cái lên: “Tin tốt đây, game này có đạo cụ thi đấu!”

Lại ngước mắt lên, quả nhiên trên đỉnh đầu của nàng ấy lơ lửng hai dòng chữ.

【Thiên sứ bảo vệ】

【Giới thiệu kỹ năng: Tạo ra hiệu quả lá chắn cho đồng đội, miễn trừ một lần sát thương.】

Tạ Tinh Diêu kinh ngạc: “Wow!”

Ôn Bạc Tuyết chỉ muốn vỗ tay: “Tuyệt vời!!!”

“Đạo cụ không phải lúc nào cũng có sẵn, tôi vừa mới rút trúng đấy.”

Nguyệt Phạn đánh lui một tiểu yêu, ống tay áo tung bay như cơn sóng tuyết: “Sau khi dùng xong 【Thiên sứ bảo vệ】, còn lại là 【Nam châm siêu mạnh】 và 【Bong bóng nước】.”

Tạ Tinh Diêu nghiêng người tránh yêu khí: “Hai đạo cụ này có tác dụng gì?”

“Không phải chứ, khi còn bé cô chưa từng chơi 《KartRider Rush+》 à?”

Nguyệt Phạn kiên nhẫn giải thích: “Nam châm có thể nhanh chóng kéo cô đến gần hoặc đẩy ai đó ra xa; bong bóng nước tương tự với thủy lao, có thể nhốt một người trong thủy cầu trong thời gian ngắn.”

Ôn Bạc Tuyết nhỏ tiếng bổ sung: “Nhưng với tu vi của Giang Thừa Vũ, nhiều nhất chỉ có thể giam hắn ta hai giây.”

Hai giây.

Tạ Tinh Diêu suy nghĩ một chút, ánh mắt nhanh chóng lướt qua đao Tru Tà trên mặt đất. Trong góc cách đó không xa, cô gái sắc mặt tái nhợt, hai mắt nhắm chặt, đầu ngón tay khẽ động.

Đây chính là tín hiệu mà bọn họ đã giao ước.

Tạ Tinh Diêu truyền âm nhập mật: “Nhiêu đó là đủ rồi.”

*

Sát khí của Giang Thừa Vũ lên đến đỉnh điểm.

Đêm nay vốn là một đêm đẹp thuộc về hắn ta và Bạch Diệu Ngôn, đám người kia chẳng biết chui ra từ đâu, trong đó có Tạ Tinh Diêu, người trước kia bị hắn ta lợi dụng.

Hắn ta yêu Diệu Ngôn sâu đậm như thế, quyết tâm một lòng một dạ với nàng cả đời, làm sao người phụ nữ khác có thể lọt vào mắt của hắn chứ, chẳng qua chỉ là công cụ dùng một lần, không đáng được thương hại.

Chắc chắn Diệu Ngôn sẽ cảm động trước tình cảm sâu sắc của hắn ta, mến mộ hắn ta như trước, xem hắn ta là ý nghĩa duy nhất của cuộc đời —— Sau khi hắn ta xử lý hết đám tạp nham này.

Ôn Bạc Tuyết và Nguyệt Phạm có tiếng tăm lừng lẫy, nhưng bây giờ xem ra, bọn họ yếu hơn hắn ta tưởng tượng nhiều.

Trong bốn người này, hắn chỉ để ý đến chàng trai mặc áo xanh kia.

Thiếu niên kia không rõ họ tên, ra tay ác liệt, thân pháp biến hóa kỳ lạ, cứ như thể đang cố gắng hết sức che giấu thực lực, duy trì cách tiếp cận vừa phải.

Còn Tạ Tinh Diêu, hắn ta căn bản lười kiêng dè.

Giang Thừa Vũ biết nàng như thế nào, hơn nữa, phụ nữ dễ bị tình yêu vây khốn, không làm được việc lớn gì. Tạ Tinh Diêu yêu hắn ta như thế, khóc sướt mướt khi bị hắn ta vứt bỏ, nên làm sao có thể ra tay giết hắn ta được.

Bạch Diệu Ngôn cũng như thế, giữa hai người có huyết hải thâm thù, nhưng chẳng phải nàng vẫn một lòng yêu hắn ta đó sao.

Mấy người cách đó không xa chợt chuyển động, Giang Thừa Vũ nhíu mày thôi động yêu khí, ngay tức thì, nước đổ xuống từ trên đỉnh đầu, khi lấy lại tinh thần, hắn ta đã bị nhốt trong một quả cầu nước.

Muốn dùng cách này để vây khốn hắn ta sao?

Thanh niên khinh thường cười khẩy, bổ nước ra làm đôi.

Yêu lực ngưng tụ trong lòng bàn tay, hơi không để ý một giây, khi ngước mắt lên lại, không ngờ Tạ Tinh Diêu đã đến gần hơn rất nhiều.

Trong tay vẫn cầm pháp khí kỳ lạ đen như mực kia.

【Kỹ năng? Tiềm hành】.

“Vẫn bướng bỉnh thế à?”

Giang Thừa Vũ chẳng muốn nhìn nàng: “Thứ đó của ngươi quả thật rất thú vị, nhưng nói trắng ra thì chỉ là một đống sắt vụn, sao có thể phá vỡ ——”

Không đúng.

Sát khí lẫm liệt rít lên lao tới, hắn ta hoảng sợ quay đầu lại, trong tầm mắt là ánh lửa tỏa ra từ họng súng.

Giống như một đóa hoa mỹ lệ, nở rồi tàn trong chốc lát, kèm với một tiếng vang nhỏ, kết xuất trái cây tẩm độc.

Khác với công kích yếu xìu trước đó, trái cây thoạt nhìn vô hại này…… toàn thân được bao phủ bởi linh lực.

Kết hợp linh lực với đạn, vừa hàm chứa hỏa lực của khoa học kỹ thuật, vừa bổ sung sức mạnh phá ma độc nhất vô nhị của giới tu chân. Viên đạn mạnh như vũ bão xuyên qua lá chắn, như rắn độc há miệng, vào giây cuối cùng lộ ra răng nanh.

Hắn hốt hoảng vội vàng nghiêng người né tránh, viên đạn sượt qua cánh tay, tạo ra cơn đau thấu xương.

Ngay sau đó, là tiếng súng thứ hai vang lên.

Chẳng lẽ công kích như gãi ngứa trước kia chỉ là thủ thuật che mắt, Tạ Tinh Diêu đang chờ cơ hội, để có bất ngờ giết hắn ngay lúc này?

Giang Thừa Vũ vô thức giơ tay ngăn cản, mãi đến khi giơ cao tay phải lên, hắn ta mới nhận ra mình đã phạm phải sai lầm không thể cứu vãn.

Viên đạn bị yêu lực chặn lại, dưới ánh lửa và ánh trăng mờ ảo, Tạ Tinh Diêu im lặng cong môi cười. Ý cười của nàng lạnh nhạt, khiến đôi mắt nai tơ như vực sâu không đáy, mang theo vẻ đắc ý của trẻ con.

Vì thế, khóe môi cong lên thành hình vòng cung, tựa như một lưỡi dao sắc bén.

Nếu chỉ tập trung vào một hướng, đương nhiên sẽ xem nhẹ một hướng khác.

Ngay lúc này, phía sau hắn ta truyền đến cảm giác đau đớn, đâm thẳng qua lồng ngực.

Trong tầm mắt, ánh trăng tán loạn rơi xuống, phủ lên gương mặt tinh xảo của cô gái trẻ tuổi.

Tạ Tinh Diêu lại mỉm cười, trong mắt có lửa, cũng có ánh sáng.

Nàng…… chính là mồi nhử.

Khi Giang Thừa Vũ quay đầu lại.

Trường đao hoàn toàn đâm vào tim hắn ta, người cầm đao, chính là Bạch Diệu Ngôn.

“Tại…… tại sao?”

Cơn đau như xé nát hắn ta, Giang Thừa Vũ không thể hiểu nổi: “Ta yêu nàng mà.”

Nước mắt làm nhòe tầm nhìn, hắn ta ngửi thấy mùi máu: “Vì nàng, ta bôn ba vài thập kỷ, đi khắp thế gian tìm danh y, chịu nhiều vất vả như thế…… Ta chưa bao giờ có lỗi với nàng, tại sao? Rõ ràng nàng cũng yêu ta mà?”

Bạch Diệu Ngôn lẳng lặng nhìn hắn ta.

Nàng có yêu hắn không? Đáp án chắc chắn là có.

Động lòng thời niên thiếu, có thể xuyên suốt rung động cả đời, những e lệ rụt rè, những ký ức hạnh phúc thầm kín tựa như mới xảy ra ngày hôm qua.

Nhưng đã trôi qua nhiều năm rồi, khi nàng lấy lại tỉnh táo sau một một gian dài, khi đối diện với Giang Thừa Vũ, lại có rất nhiều người khác xuất hiện trước mắt nàng.

Người đàn ông cao lớn không giận tự uy, nhận thấy sự xuất hiện của nàng, quay đầu lại cong môi cười, nụ cười vừa vụng về vừa dịu dàng; hai tiểu cô nương đứng trước cửa sổ cùng nàng, giơ tay chống cằm, ngắm nhìn giọt mưa lăn xuống từ mái hiên.

Ngoài ra còn có những khuôn mặt bình thường giản dị, một vài tiếng cười, một cầu thang bạch ngọc dẫn đến trước cổng nhà, thật dài và thật xa xôi.

Trường đao phát ra tiếng vù vù, khi Tru Tà rời khỏi người Giang Thừa Vũ, máu tươi văng tung tóe.

Sau đó là đao thứ hai đâm tới không chút do dự.

“Trong nhiều quyển thoại bản, nếu muốn nam chính chịu đau khổ thì phải sắp xếp cái chết cho nữ chính, hoặc là nữ chính bị tổn thương quá sâu nặng, từ đó trở đi hờ hững với hắn ta.”

Cách đây không lâu, khi còn ở trong tâm ma, Tạ Tinh Diêu đã nói với nàng rằng: “Nhưng, để thể hiện giá trị của một người, tại sao lại chọn cách làm tổn thương người ấy chỉ để khiến người khác đau lòng?”

Trên đời này, tình yêu là một thứ hư vô mờ mịt, sẽ không bao giờ trở thành tất cả của một ai đó.

Trước khi trở thành thê tử của người khác, đầu tiên, nàng chính là Bạch Diệu Ngôn.

“Diệu Ngôn, nàng bị bọn chúng mê hoặc.”

Giang Thừa Vũ cố gắng lên tiếng, giọng nói đứt quãng, mỗi chữ đẫm máu: “Nàng nhìn ta đi, nghĩ lại những gì ta đã làm cho nàng. Ta yêu nàng! Thức ăn, mái ấm, quần áo đẹp đẽ, ngày đêm bầu bạn…… Chẳng phải ta đã cho nàng tất cả rồi sao?”

Bạch Diệu Ngôn cười mỉa mai: “Yêu ta?”

Vành mắt đỏ ửng, nàng cười lạnh: “Không nhớ rõ quá khứ, không phân biệt được thiện ác, bị mị thuật mê hoặc tâm trí, cả ngày lẫn đêm bám lấy ngươi…… Đó thật sự là ta sao?”

Thanh niên không nói nên lời, như chịu một đòn nặng nề.

Trong lòng bọn họ đều hiểu rõ, đó chẳng qua chỉ là tơ hồng vàng (*) ngoan ngoãn giống hệt như nàng.

(*) Tơ hồng vàng:

Giang Thừa Vũ muốn cưới, từ đầu đến cuối chỉ là chấp niệm mà thôi.

Hiện tại, Giang Thừa Vũ cảm nhận được rất rõ ràng, Bạch Diệu Ngôn…… thật sự muốn giết hắn ta.

Ánh mắt nàng nhìn hắn ta khiến hắn ta nhớ đến nhớ đến khoảng thời gian nhà họ Bạch chưa bị sát hại.

Khi ấy, nàng phong quang vô hạn, sống phóng khoáng tự do, mỗi khi Giang Thừa Vũ ngắm nhìn bóng lưng của nàng từ xa, hắn ta không khỏi nghĩ: Với thiên phú của nàng, nếu một ngày nào đó nàng mạnh hơn hắn ta, vậy phải làm sao đây?

Bạch Diệu Ngôn sẽ gặp được nhiều người tốt hơn, cuộc đời của bản thân càng thêm rộng mở, còn hắn ta, ngày qua ngày bị bỏ lại phía sau.

Tuyệt đối không thể trở thành như vậy.

Tại sao thế, rõ ràng hắn ta đã làm nhiều chuyện như vậy mà, làm nhòe ký ức của nàng, bẻ gãy đôi cánh của nàng, phá hủy gần hết mọi thứ mà nàng có……

Con chim mà hắn ta dày công nuôi dưỡng, sao lại trở thành đao đâm hắn ta chứ?

Nỗi sợ hãi như một bàn tay vô hình, khiến hắn ta ho ra một ngụm máu tươi, nhếch nhác ngã xuống đất, lùi về sau một chút: “Xin, xin nàng ——”

“Phế vật.”

Bạch Diệu Ngôn chỉ cười: “Năm đó người nhà họ Bạch…… chưa bao giờ van xin tha thứ.”

Thế nào là báo thù.

Giang Thừa Vũ lợi dụng nàng, phụ lòng nàng, vậy thì phá hủy hết tất cả mọi thứ của hắn ta; hắn ta muốn biến nàng thành con rối để thỏa mãn dục vọng của bản thân, vậy thì cắt đứt vọng tưởng này, áp đảp phía trên hắn ta.

Nghiền nát hắn ta, khiến hắn ta bị thương nặng, khiến hắn ta trở thành đồ vô dụng, ân hận lúc đầu đã làm sai, cuối cùng bị chôn vùi trong nghiệp hỏa cõi địa ngục, vĩnh viễn không thể trở lại như ngày xưa.

Một giọt nước mắt rơi xuống, mai một trong sát ý nóng bỏng.

Bạch Diệu Ngôn rủ mắt xuống, mặc cho trường đao đâm vào tim của hắn ta, càng lúc càng sâu, càng lúc càng mạnh.

Nếu hận thù cần được tình yêu bồi hoàn, trong hai người tất nhiên sẽ có một người bỏ mạng.

Người phải chết kia, tại sao không thể là hắn ta.

Trong chốc lát, thế khởi.

Loạn thế sinh ra tà vọng, chúng ta ắt có hoành đao của riêng mình.

Bạch thị đao thuật, thức thứ nhất.

—— Trảm Tà!