Hàn Dạ Tinh Lai

Chương 17: Giới tu chân cũng có thời kỳ phát sốt à?



Tạ Tinh Diêu nằm trên giường nghỉ ngơi lấy lại sức suốt năm ngày, nhờ có linh đan diệu dược của núi Lăng Tiêu, các vết thương lớn nhỏ gần như đã lành hẳn, cuối cùng nàng cũng có thể xuống đất chạy nhảy khắp nơi.

Hiểm cảnh ở Giang phủ đã giải quyết xong, theo cốt truyện, đã đến lúc nhóm người về núi Lăng Tiêu.

Đương nhiên, còn phải dẫn theo Yến Hàn Lai.

Bất kể động cơ là gì, Yến Hàn Lai thật sự đã bị thương ở Ám Uyên, cũng thật sự cứu Tạ Tinh Diêu một mạng, nếu cứ như thế bỏ lại hắn, chẳng khác nào lấy oán trả ơn.

Hơn nữa, nhiệm vụ chính cũng không cho phép.

Tạ Tinh Diêu lặng lẽ thở dài, tập trung vào thức hải, nhiều lần liếc nhìn bản nhiệm vụ.

【Nhiệm vụ hiện tại: Dẫn Yến Hàn Lai về tông môn chữa thương.】

Thật sự rất bất lực.

Tóm lại, bọn họ dự định tuân theo cốt truyện, rời khỏi trấn Liên Hỉ, trở về tông môn, nhưng trước đó, còn có một chuyện quan trọng.

Nguyệt Phạn đau lòng nhức óc: “Nhiều ngày như thế! Chúng ta đến giới tu chân, từ đầu đến cuối đã làm những gì? Hục hặc với nhau, đánh đánh giết giết, thậm chí ngay cả một bữa cơm ngon cũng chưa ăn!”

Tạ Tinh Diêu xoa bụng, tràn đầy mong đợi nói: “Nghe nói trấn Liên Hỉ có rất nhiều đặc sản ngon, muội đã đặt phòng riêng rồi, không nếm thử không phải người Trung Quốc!”

Ôn Bạc Tuyết gật đầu: “Đúng đúng, chúng ta phải đi.”

“Nhưng mà,” Nguyệt Phạn ngẩng đầu lên: “Yến công tử đâu?”

Hôm nay mưa dai dẳng từ sáng sớm cho đến xế chiều, mới vừa tạnh cách đây không lâu. Yến Hàn Lai vui giận thất thường, đúng lúc hôm nay đặc biệt mất hứng, cho nên buổi trưa đã ra ngoài mà không nói một lời nào.

Tính toán thời gian, đã hơn hai canh giờ hắn không xuất hiện.

Mặc dù có thể không rủ hắn theo, ba người có thể đi ăn no nê, nhưng ——

Nguyệt Phạn xoa tay: “Bỏ mặc, hình như không trượng nghĩa lắm.”



Ôn Bạc Tuyết nói nhỏ: “Bị chúng ta bỏ lại, chắc hắn sẽ buồn lắm.”

Yến Hàn Lai đã cứu mạng nàng ở Giang phủ, Tạ Tinh Diêu cũng cảm thấy hơi áy náy.

Thế là ba người quyết định chờ hắn về.

Chẳng biết khi nào Yến Hàn Lai mới xuất hiện, Tạ Tinh Diêu cuối cùng cũng xuống giường, đương lúc tràn đầy năng lượng, thay vì ngồi trên giường chờ hắn về, chẳng bằng ra ngoài đi bộ, ngắm cảnh trong y quán.

“Chú ý an toàn.”

Nguyệt Phạn huơ huơ cánh tay phải bị băng bó như xác ướp, đau đến nhe răng: “Gần đây trời thường mưa, đường núi lầy lội, cẩn thận đừng để vấp ngã.”

Ôn Bạc Tuyết bổ sung đúng lúc: “Coi chừng trong núi có rắn!”

Nói xong, y gãi đầu: “Nhưng mà…… có lẽ tu sĩ không sợ rắn.”

Tạ Tinh Diêu mỉm cười: “Biết rồi.”

Ra khỏi sương phòng, y quán lớn hơn nàng tưởng tượng rất nhiều.

Ngoại trừ hành lang gấp khúc quen thuộc, sảnh trước và phòng cho khách, khu vực sau núi cũng thuộc về y quán. Nghe nói đại phu trồng rất nhiều thảo dược trong núi, nhờ linh khí dồi dào nên năm nào cũng bội thu.

Sau cơn mưa xuân, mây tan, mưa tạnh, sương mù kéo tới.

Giới tu chân không có khói bụi khó chịu, trong không khí tràn ngập mùi đất, hương hoa thơm, hương cỏ dại, Tạ Tinh Diêu bước lên thềm đá dài phía sau núi, nàng thậm chí còn nhìn thấy một con ếch xanh trong một vũng nước nhỏ.

Hai bên đường núi rơi đầy hoa rực rỡ, những khóm hoa đua nhau khoe sắc, cành lá tươi tốt như vươn lên tận vòm trời. Nàng tiến lên từng bước, lắng nghe tiếng nước chảy róc rách.

Đại phu nói sau núi có một chiếc đầm sâu, thỉnh thoảng ông ấy đến đó bắt cá.

Tạ Tinh Diêu lớn lên ở thành phố, chưa từng nhìn thấy cảnh tượng thiên nhiên như vậy, thế là nàng bị tiếng nước kia hấp dẫn, vô thức tiến lên phía trước.

Sau đó, chợt dừng bước.

Đầm nước yên tĩnh nằm giữa rừng trúc, hơi nước còn chưa tản đi, mơ hồ phác họa một chút màu xanh trong đầm.

…… Yến Hàn Lai?

Thảo nào nãy giờ không thấy hắn đâu, hóa ra một mình hắn vào rừng trúc.

Tạ Tinh Diêu cảm thấy kỳ lạ, đang định lên tiếng thì ngửi thấy mùi máu tanh rõ ràng.

Nàng bỗng im lặng.

Hơi nước trong đầm dày đặc, làm ướt chiếc áo xanh mỏng manh.

Màu đỏ tươi khuếch tán khắp nơi, lần tìm ngọn nguồn, rõ ràng đến từ cánh tay và lòng bàn tay của hắn.

Đây là lần đầu tiên Tạ Tinh Diêu trông thấy cánh tay của Yến Hàn Lai.

Vén tay áo lên, cánh tay của chàng trai gầy gò rắn chắc, đường nét đẹp đẽ, nhưng trên đó lại đầy rẫy vết dao nhìn thấy mà giật mình. Hầu hết vết thương để lại sẹo, những vết dao mới dữ tợn chói mắt càng làm nổi bật màu đỏ máu trên làm da trắng như ngọc.



Nàng nghĩ, Yến Hàn Lai rất không ổn.

Dù ở đâu, khi nào, hắn luôn có thể tỏ ra lười biếng và thờ ơ; nhưng lúc này, người trước mắt nàng, linh lực tứ tán, vành mắt lẫn con ngươi đều đỏ bừng, hệt như một con thú hoang lạc đường bị hành hạ.

Yến Hàn Lai phát hiện động tĩnh, nhanh như chớp nhìn nàng, rồi mau chóng cúi đầu, tay trái nhẹ nhàng giơ lên, rạch một đường trên cánh tay phải.

Nhìn vẻ mặt của hắn, nhất định đang cực kỳ khó chịu, hắn đang lợi dụng sự đau đớn do con dao gây ra để phân tán sự chú ý của mình.

Nguyên tác chưa bao giờ miêu tả cảnh tượng kỳ lạ này…… Rốt cuộc là sao đây?

“Huynh sao vậy?”

Tạ Tinh Diêu tiến lên vài bước, lời lẽ ân cần, trong tay lặng lẽ chuẩn bị sẵn trong tay một pháp bảo cứu mạng phòng khi xảy ra chuyện ngoài ý muốn: “Bị bệnh hay trúng độc?”

Nàng bình tĩnh nói, đi đến cạnh đầm nước, không khỏi sửng sốt.

Vài ngày trước, khi thảo luận về thân phận của Yến Hàn Lai, nàng đã đoán đối phương là yêu, sau đó còn thảo luận với Ôn Bạc Tuyết và Nguyệt Phạn về chân thân của hắn.

Rồng, phượng hoàng, mèo, sói…… nhưng đều trật lất.

Nước trong đầm trong veo thấy đáy, trên mặt nước có gợn sóng lăn tăn. Trước đó cách làn hơi nước nên không nhìn rõ, bây giờ đến gần hơn, Tạ Tinh Diêu mới phát hiện một chút màu trắng chìm trong nước.

Mềm mại, lông xù, thật to.

Đó là lí do hắn đối với mị thuật của Giang Thừa Vũ rõ như lòng bàn tay, có thể phát hiện chú nhìn trộm của mẹ Giang, quen thuộc thói quen của tộc linh hồ ——

Đây là một con hồ ly ướt nhẹp.

Có lẽ cảm nhận được ánh mắt của nàng, quả cầu lông mềm mại trong nước khẽ run lên, phần đuôi điểm xuyết một màu đỏ rực.

“Huynh có sao không? Hay ta đi tìm đại phu nhé?”

Bầu không khí ngột ngạt, Tạ Tinh Diêu cảm thấy không ổn, chân phải lùi lại một bước: “Ta sẽ quay lại ngay.”

Yến Hàn Lai run rẩy hít một hơi thật sâu, hai người bốn mắt nhìn nhau.

Hắn đang cố gắng hết sức kiềm chế sự run rẩy của mình, dưới bộ quần áo ướt sũng không ngừng run bần bật, mắt phượng đỏ hoe, có sát khí, cũng có ánh sáng lung linh vỡ vụn.

Giọng hắn khàn khàn: “Đừng tìm đại phu.”

Cảm giác khó chịu trong cơ thể càng ngày càng gia tăng, chữ cuối dùng vừa dứt, Tạ Tinh Diêu chưa kịp phản ứng lại thì người trước mặt chợt ngã xuống.

Ngay sau đó, là một tiếng nước vang lên.

Yến Hàn Lai, người bình thường hay kiêu trời ngạo đất, giờ đây chẳng hiểu sao lại trượt chân rơi xuống nước.

Toang, toang.

Mạng của trùm phản diện thuộc về chính hắn chứ không thuộc về ông trời, cốt truyện tiểu thuyết mới vừa bắt đầu thì đã đi ngược lại với nguyên tác, tự làm mình chết đuối trong đầm nước.

Nàng chưa bao giờ gặp phải tình huống như thế này, bây giờ cứu người quan trọng nên nàng không nghĩ ngợi gì mà bước về phía trước, bước xuống đầm sâu.



Nước rất lạnh.

Tạ Tinh Diêu lạnh đến mức đầu óc trống rỗng, theo bản năng đỡ hắn lên. Dây buộc tóc của chàng trai chẳng biết đã rơi ở đâu, mái tóc đen nhánh ướt sũng ão não rũ xuống bên tai, vài sợi tóc rũ xuống bên gò má nhợt nhạt, giống như rắn cuộn tròn.

Tạ Tinh Diêu nhạy bén cảm nhận được có điều gì đó không đúng lắm.

Mặt của Yến Hàn Lai đỏ bừng.

Không phải màu đỏ khi ngượng ngùng mà là màu đỏ đậm như phát sốt, ốm yếu mỹ lệ, cùng với mái tóc đen lộn xộn, như một chiếc lông vũ lặng lẽ khều nhẹ trái tim nàng.

Chuyện gì thế này.

Giới tu chân…… chẳng lẽ có thời kỳ phát…… phát sốt?

Yến Hàn Lai không thích bị người khác chạm vào, theo phản xạ có điều kiện, lòng bàn tay gắng sức nhẹ nhàng đè lên vai nàng.

Tạ Tinh Diêu cũng cảm thấy tư thế này vô cùng thân mật, nàng mau chóng dời tầm mắt khỏi người hắn: “Được được được, ta không gọi người khác, dưới nước lạnh lắm, bây giờ huynh đang khó chịu, hay là lên ——”

…… Tiêu rồi.

Tiếng nước lướt qua, nàng chưa nói hết câu thì bất thình lình nín thở.

Nhịp tim của nàng hiếm khi đập nhanh như vậy, liên tục đập thình thịch, khiến mạch suy nghĩ của nàng hỗn loạn.

Có lẽ theo bản năng, khi nàng chuẩn bị rời đi, có thứ gì đó nhẹ nhàng chạm vào bắp chân nàng.

Đó là đuôi của Yến Hàn Lai.

Đuôi hồ ly mềm mại, là một dạng lông trắng mịn như tuyết, chỉ có phần chóp đuôi có màu đỏ diễm lệ, lúc này đây, nó khe khẽ run rẩy, lặng lẽ vờn quanh phía sau nàng.

Hệt như một cái móc nhỏ, như vô ý như cố ý, lặng lẽ ôm lấy nàng.

Như muốn nói, đừng rời đi.